Hôm nay,  

Thơ Thơ

28/02/200300:00:00(Xem: 5376)
XIN NỐI TIẾP CÔNG TRÌNH

(Tặng tuổi trẻ VN trên toàn thế giới)

Cao lên nữa, vượt lên tầm vũ trụ
Hỡi những lòng vì đất nước, quê hương
Hỡi những cánh tay nối liền hoàn vũ
Hỡi lớp sóng thần chuyển động đại dương...

Cao lên nữa, vươn lên và đứng thẳng
Cùng năm châu ngạo nghễ giống tiên rồng
Hỡi ánh nến vỡ oà đêm thầm lặng
Hỡi đàn con tổ quốc vẫn chờ trông!

Đây sông núi cuả ngàn đời oanh liệt
Đây ngựa thần, Phù Đổng đã yên cương
Trống Diên Hồng đã rung lòng hào kiệt
Báo Hoàng Ân, Quốc Toản đã kiên cường!

Xin nối tiếp những công trình hiển hách
Gương anh hùng bất khuất thuở Cha, Ông
Hờn vong quốc đã tràn lên sức mạnh
Đã đau nhừ trong ý núi tình sông...

Thì hỡi gió! Hãy tung hoành cơn bão
Xóa tan đi bao dấu tích oan hờn
Và hỡi sóng! Cuốn phăng đời tàn bạo
Cứu giống nòi và quang phục giang sơn!

Ngô Minh Hằng

*

Bản Trường Ca Thứ Chín

(Kính dâng đất nước Việt Nam. Riêng gởi đến tất cả các anh cựu quân nhân trong quân đội VNCH mọi binh chủng, những người đã một lòng trung thành góp công bảo vệ đất nước Việt Nam trước sự xâm lăng tàn khốc của CS)

Các anh, người lính tôi thương mến
Hải Lục Không Quân, khắp bốn vùng
Vì chữ quê hương, vì trách nhiệm
Quên mình, gìn giữ nước non chung
Ngày xanh, tạm gác bao nhiêu mộng
Những mộng riêng và hạnh phúc riêng
Để dệt cho đời, cho Tổ Quốc
Ước mơ tươi đẹp của ba miền
Gian lao nguy khốn nhưng anh vẫn
Dũng cảm, hiên ngang trực diện thù
Chiến thắng bao phen lừng chiến sử
Hào hùng, lẫm liệt đến muôn thu!
Một “Hè Đỏ Lửa” cho giờ cuối
Quảng Trị cờ bay rợp Cổ Thành
Một Tết Mậu thân, hồi kết cuộc
Xâm lăng, xác giặc đã tan tành!
Các anh, người lính anh hùng lắm
Đã sống hiên ngang, sống kiếp người
Trong mỗi trái tim yêu SỰ THẬT
Anh là nguyên vẹn nét son tươi!
Anh không khiếp sợ, không đào thoát
Trong cõi cuồng điên của lửa binh
Anh chẳng xoay theo chiều gió loạn
Phản nòi phản giống để tồn vinh!
Những câu “Tổ Quốc”, câu “ Danh Dự”
“ Trách Nhiệm”, trong anh đã ngọc vàng
Trước lệnh giao thành, buông súng đó
Anh ôm súng khóc, cõi lòng tan!
Anh không hèn yếu, không thua trận
Để Tháng Tư kia mất nước nhà
Mà bởi vì mình, dân nhược tiểu
Trên bàn cờ thế giới gian ngoa!

Trên bàn cờ ấy, bày lang sói
Kẻ phản đồng minh, kẻ phản nhà
Ta biết, năm châu, ai cũng biết
Đảng mừng “chiến thắng”, lệ dân sa!!!

Thế là chiến thắng hay tàn bại
Khi ngập lòng dân những oán hờn...
Khi đảng độc tài kia áp đặt
Gông xiềng thống trị khắp giang sơn"""

Khi mà cắt đất dâng Trung Quốc
Mảnh đất muôn đơì bởi máu xương
Là giọt nước tràn trên miệng chén
Là châm ngòi nổ giữa quê hương!!!

Tóc anh nay điểm màu sương tuyết
Như những thân tre đã cỗi già
Nhưng cõi lòng anh nao nức trẻ
Mừng măng đã mọc, đã xông pha!

Mừng măng, từng búp măng tươi đẹp
Hồn gội mưa xanh, tắm nắng ngà
Trọng lẽ công bình, yêu đạo lý
Sẽ vùng lên cứu nước dân ta!!!

Vùng lên quét sạch đời oan nghiệt
Đem ấm đem no đến mọi nhà
Xây móng tự do, nền hạnh phúc
Và ngày vui ấy sẽ không xa!

Anh ơi, ngày ấy, ngày vui ấy
Là ước, là mơ của mọi người
Từ cậu bé con, từ lão cụ
Đợi mòn con mắt, khát khô môi...

Đã chờ, đã sống trong hy vọng
Mong một ngày mai nắng ngợp trời
Lúa trĩu đồng xanh, sông chật cá
Má hồng thôn nữ lại hồng tươi!

Và anh, người lính năm xưa đã
Buông súng mà lau nước mắt rơi
Dưới bóng cờ vàng anh sẽ được
Hát mừng đất nước đón ngày vui

Hát cùng tuổi trẻ, mừng dân tộc
Mừng những mầm xanh nở nhụy vàng
Mừng nước dân mình thôi thống khổ
Mừng ngày sông núi được trùng quang

Hỡi anh, người lính tôi thương mến
Hải, Lục, Không quân khắp bốn vùng
Dẫu mộng dời non và lấp biển
Chưa thành, nhưng góp đã bao công...

Trong ngày đất nước vui mừng đó
Tôi tặng riêng anh một nụ hồng
Để nhớ một thời anh vất vả
Một lòng trung nghĩa với non sông!

Ngô Minh Hằng

*

Thương Đóa Hoa Đào

Một đóa đào hoa rung trước gió,
Nhụy còn hay đã bướm ong tường"
Hoa ơi! Xuân sắp tàn rồi đó,
Xích lại gần đây keœo nhớ thương!

Nhớ nhớ, thương thương, nhớ với thương
Đào hoa một đóa bướm toœ tường.
Trời có tàn xuân, xuân lại đến,
Hoa xuân tan tác dễ ai thương"
Triệu Nam
Footscray Vẫn Còn...!

Thứ Baœy tuần rồi đến Footscray
Thấy nhiều caœnh sát với “ta, Tây”
Thanh nữ thanh niên tươi tỉnh khắp...
Ông già, bà lão vui veœ đầy... Keœ bán người mua đông phố xá
Lời chào tiếng hoœi vang chợ, quầy
Khó thấy hơn xua, người bán “trắng”,
Quý mùi mong được khá hơn vầy...!

Tu Ta Lon

*

Góp Bàn Tay

Ai ơi, thế giới nhiễu nhương;
Chiến tranh, khuœng bố... u buồn lắm thay!"
Ta nên đóng góp bàn tay,
Xây dựng thế giới thêm ngày tươi xinh;
Để ai cũng được an bình
Cũng được thừa hươœng ân tình Chúa ban
Nhà nhà, hạnh phúc an khang,
Người người, thoát caœnh lầm than thế trần.
Cùng nhau caœm tạ Thiên Ân,
Cùng nhau dâng Chúa tuổi xuân đời mình!

Joseph Duy Tâm

*

Xuân Này

Cầm chắc mùa lên được mấy cân
Vàng mai chín rực toœa thơm vần
Khung trời hương thắm tràn hoa mộng
Đất mẹ ta ngồi thươœng ý xuân
Nưœa chén duyên say bừng ngõ trúc
Ba cây tùng hợp ấm men trần
ƠŒ đây... Thơ, Bạn, chừng như đuœ...
Có thiếu chăng là... một mỹ nhân!

Hoa đào vắng bạt ngoài sân
Nắng đào quên rắc đôi vần cho tươi
Bước xuân lẽo đẽo theo người
Không hương, không lẽ, không cười với xuân!"

Liễu Thuận Khanh

*

Xuân Với Thi Nhân

Họa nương vận bài “Xuân này” cuœa nghĩa đệ Liễu Thuận Khanh

Tình ta nặng lắm lấy gì cân"
Mỗi độ mùa sang dệt thắm vần
Bên đó mong chờ từng cánh nhạn
ƠŒ đây thao thức mấy tin xuân
Quỳnh tương một chén chờ tri kyœ
Thi phú bao phen đẹp ý trần
Lạc bước viễn trình vào lối mộng
Thanh nhàn thay cuộc sống tao nhân!

Hương xuân vừa toœa vào sân
Nụ thơ bừng nơœ bao vần thắm tươi
Tiếng xuân rộn rã lòng người
Tình thơ sao khéo cợt cười với xuân"!

Đan Phụng mến họa

*

Chuyện Đồi Hoa Sim

Caœm tác bài thơ cuœa Hữu Loan và ca khúc “Những đồi hoa sim” cuœa nhạc sĩ Dzũng Chinh

Trao cầu duyên ấy miếng trầu cau
Chào nàng tạm biệt, dạ chàng nào!
Đà tươœng sứt chỉ đường tà áo(1)
Đó dầu, đầu gió chiến chinh vào
Ơ ngày trơœ lại ai ngờ đấy!(2)
Cầu nhoœ giặc sang, caœ coœ nhầu
Chiều vàng sim tím chàng dìu trước
Máu đà vùi dập má đào sao"

Trương Minh Hòa

(1)Theo thơ Hữu Loan: Áo anh sứt chỉ đường tà. Vợ anh chưa cưới, mẹ già chưa khâu. (2) Người lính chiến trơœ về, có ai ngờ người em nhoœ hậu phương đã ra người thiên cổ.

*

Có Thể

Đừng quên gọi cho tôi,
Nếu một ngày em chợt khóc
Tôi không dám chắc
Sẽ làm cho em cười
Nhưng,
có thể tôi sẽ khóc cùng em
Đừng quên gọi cho tôi,
Nếu một ngày em muốn boœ đi thật xa
Tôi không nghĩ,
Tôi sẽ ngăn em lại
Nhưng,
có thể tôi sẽ đi cùng em.

Nếu một ngày,
Em không còn muốn nghe bất kỳ ai,
Đừng quên,
Mà hãy gọi cho tôi nhé
Tôi hứa
Sẽ rất yên lặng,
lắng nghe tiếng lòng cuœa em

Nếu một ngày em chợt nhớ
Em gọi cho tôi
Không thấy tôi traœ lời
Hãy,
Đến nhanh bên tôi
Vì có thể lúc ấy,
Ta đang cần có nhau.

Thy2000

*

Bước Cũ Ta Về

Nguyệt hạ mơ màng - nét ngọc hương
Mười lăm e ấp chuyện văn chương
Ta về ý moœi - tình lơ đãng
Đêm thật êm - dìu diệu ý sương

Chuyện cuœa ngày xưa trắng ý thơ
Bước em ước nhẹ - sáng hoa mơ
Duyên trăng mười tám hương ngan ngát
Em nhớ! Mây kia baœo đợi chờ

Câu chuyện thần tiên ta kể em
Một lần gió lộng bước chân đêm
Đạp mây em đến trong tiền kiếp
Anh dáng tiên đồng xưa cõi tiên!

Với phép phù vân - em dựng xây
Ngôi lầu tình ái gió đùa mây
Mình vui trọn ý bên hoa bướm
Hoa nơœ tươi màu xanh coœ cây

Trăng vẫn thầm ghen - chuyện gối chăn
Ái ân - gưœi trọn cánh tay trần
Em trao cho caœ đời hương nữ
Mây gió đùa reo phuœ kín thân

Câu chuyện thần tiên rất dễ thương
Ta mơ một sáng - ước trăm đường
Chiến chinh kia dứt đường bi lụy
Ta sẽ cùng em - rũ gió sương

Nhưng gió trờ xa trơœ ngược buồn
Tháng Tư xoay hướng - mắt buồn vương
Thì chuyện thần tiên xưa vẫn kể
Chỉ còn an uœi buổi phong sương

Lăng lắc trời xa chữ thuyœ chung
Ước xưa buồn nhớ nắng hoàng hôn
Sắt son - ta trách gì em được
Trọn ý tình chung - nhạt sắc hồng!

Trăng gió theo ta về góp nhặt
Câu thơ năm cũ - ý tình em
Mười năm lạc bước tiên đồng đã
Mất ánh trăng vàng trong bóng đêm

Thy Lan Thaœo

*

Biển Hoàng Hôn

Quê nhà chiều xuống biển hoàng hôn
Nước biếc long lanh ấp uœ cồn
Bóng núi ngaœ dài đen sẫm lại
Thuyền về bến cá ơœ đầu thôn.

Gió lặng hàng dương im phăng phắc,
Ồn ào cười nói vọng vào thôn.
Rậm rịch bước chân xe rồ máy
Gâu gâu tiếng chó suœa ồn ồn.

Sóng vỗ ì ùm ru giấc nguœ
Trăng vàng toœa sáng phuœ trên cồn
Sương thu buông xuống phong mùi cá
Dạ nhoœ quê nhà biển hoàng hôn.

Triệu Nam

*

Việt Nam Cộng Hoà

Bị đồng minh Mỹ ép lung tung
Vẫn ngẩng đầu oanh liệt vẫy vùng
Baœo vệ tự do dân tộc Việt
Giữ gìn bờ cõi đất trời Nam
Hoàng Sa tưœ chiến danh lưu sưœ
Quaœng Trị giương cờ tiếng vạn năm
Hăm mốt năm trường đau với hận
Sẵn sàng đổ máu cứu quê hương.
“Việt Nam Dân Chuœ Cộng Hòa”

Đội Nga Hoa gọi Liên Xô Trung
Chúng nạt dạ ran nét hãi hùng
Khuœng hoaœng đi dây nhưng lớn lối
Kinh hoàng bợ đít vẫn huyênh hoang
Tuyên truyền bạo lực chia hai nước
Caœi cách ruộng đồng giết vạn dân
Cắt đất dâng Tàu ai cũng biết
Chối quanh vỗ ngực yêu quê hương

Cung Đỉnh

*

Sao Không Giữ

Sao không giữ lấy để mà chơi,
Tuột khoœi tầm tay mất mẹ rồi!
Giờ còn hối tiếc tìm đâu thấy,
Lấy đâu cuœa ấy để mà chơi.

Lấy đâu cuœa ấy để mà chơi,
Có cuœa ta nên chẳng để rơi.
Cuœa ta ta giữ đừng cho mượn,
Nó qúy còn hơn ngọc ơœ đời.

Triệu Nam

*

Qua Trường Cũ

Nhị Cấp

Trường giờ kín mít tối hù
Nhìn xem giống cái, nhà tù, bạn ơi
Chồn chân trước cổng bồi hồi
Ngẩn ngơ nói chẳng nên lời nào hơn

Nhứt Cấp

Bên đường một dã tiêu điều
Cù lao thầy thợ đìu hiu hoang tàn
Phượng tan liễu nát lạc đàn
Người tha phương nhớ một hàng cây xanh"

Hội Tết 75

Còn đâu áo trắng ngày xưa
Gian hàng chợ tết đong đưa sắc màu
Đi cầu bắt vịt bờ ao
Mấy mươi năm cũng nhớ nhau suốt đời

Hè 76

Năm nay năm cuối là dông
Hè sang đừng có mà mong trùng phùng
Đường đời vạn neœo mông lung
Xaœy đàn, tan nghé chập chùng tứ phương

Thầy Giám Thị

Giờ thầy Tư Rạng ơœ đâu"
Nhớ thầy Tư Biện cú đầu còn đau
Bóng thầy đầu hói to cao
Dán ngay phù hiệu em mau chạy liền

Bác Giáo Già

Thầy tôi là bác Giáo già
Một lần vượt biển đi xa không về
Giòng đời cơm áo tứ bề
Nhớ thầy cái giọng chưœi thề Pháp văn

Quán Tư Hiền

Cà phê thuốc lá sớm mai
Tư Hiền quán nhoœ chờ ai qua đường
Áo em trắng caœ sân trường
Em, ta hai đứa hai phương trời buồn
Da Ua Dì Tám

Da ua, bánh lọt nước dừa
Quán bà dì Tám những trưa những chiều
Năm nàng baœy chuyện tình yêu
Đợi giờ trốn học bồ khều lên xe
Em ngồi tựa má im re.

Vĩnh Hòa Hiệp

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.