Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

18/10/200400:00:00(Xem: 5866)
Màu Áo Tím Trưng Vương, Màu Thời Gian Tím Ngát......

H.Tuấn - Sydney NSW

Ngày xưa, ngay khi bước vào tuổi biết mộng mơ, tâm hồn tôi đã bị những tà áo dài của các cô nữ sinh quấn quýt, trói buộc... Những tà áo dài màu trắng của nữ sinh Gia Long, màu hồng của Thiên Phước, màu xanh Đức Mẹ của Minh Đức, màu tím của Trưng Vương... đã dìu tôi vào những mộng mơ, ước vọng đầy hoa bướm... Nhưng rồi những tình cờ của cuộc đời, những hội ngộ của bằng hữu, đã khiến tôi sớm biết trung trinh ấp ủ trong tim tà áo dài màu tím Trưng Vương... Và ngay từ những ngày tháng xa xưa của thuở hoa niên đó, tôi đã ước ao sẽ có ngày, may mắn trúng lô độc đắc của cuộc đời để được làm rể Trưng Vương! Đến khi được làm quen với K.T. suốt 2 năm dài, được nhiều lần kính cẩn chào Cô hiệu trưởng trường Trưng Vương (Cô N.T.H.A.) và thấy cô mỉm cười độ lượng, tôi cứ đinh ninh giấc mộng của tôi sẽ trong tầm tay với, sẽ sớm thành sự thật... Nhưng rồi tiếp theo những duyên hội ngộ và những tình cờ may mắn, là những bất hạnh của đời tôi, của quê hương đất nước tôi, nên tình yêu của chúng tôi nửa đường đứt gánh, là tử biệt sinh ly, để rồi mãi mãi lưu lại trong tôi một vết thương lòng vĩnh viễn không có ngày hàn gắn..... Đã gần 30 năm trôi qua, nhưng mỗi khi nghĩ tới những ngày giờ quay cuồng khốc liệt ấy, tôi vẫn thấy mình thao thức với nỗi hoảng hốt choáng váng, nỗi đau đớn chất ngất tựa như chuyện mới xảy ra hôm qua hôm kia... Ngay từ những ngày tháng ấp ủ trong tim tà áo dài màu tím Trưng Vương, chẳng hiểu sao tôi đã mê đắm bài thơ "Màu Thời Gian" của nhà thơ Đoàn Phú Tứ. Tôi không hiểu sao nhiều người vẫn bảo bài thơ "Màu Thời Gian" của ông là khó hiểu, là trừu tượng, xa vắng, lập dị, ước lệ... Riêng tôi, mỗi khi đọc những câu thơ trong bài thơ "Màu Thời Gian" là tôi lại bâng khuâng nhớ tới những tà áo dài màu tím Trưng Vương, nhớ K.T., nhớ khung trời đại học, con đường Duy Tân cây dài bóng mát... nhớ những đường nét, màu sắc vừa thiêng liêng tha thiết, lại vừa gần gũi, cụ thể như bảng đen, phấn trắng, màu mực tím trên trang giấy học trò...

Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh

Gần 30 năm qua, cuộc đời tôi đã ngập lụt chìm đắm giữa bao nhiêu vật vã thương đau của cuộc đời. Nhưng bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, ngay cả trong lúc mộng mơ, mỗi khi thấy màu tím, tôi lại nhớ đến tà áo dài Trưng Vương, đến bài thơ "Màu Thời Gian"... để rồi kỷ niệm xưa, nhân dáng cũ... lũ lượt đổ về, "tím ngát cả hiện tại". Cũng trong tâm trạng "vĩnh viễn ấp ủ một tà áo tím Trưng Vương" nên khi đọc được thông báo về bữa cơm gây qũy xây dựng trung tâm văn hóa nghệ thuật cộng đồng do Hội Ái Hữu Trưng Vương tổ chức, tôi đã bỏ ngày làm (overtime) để tới dự. Suốt thời gian 4 tiếng đồng hồ, lặng lẽ quan sát các cựu nữ sinh Trưng Vương bận rộn trổ tài nấu nướng các món ăn đậm đà hương vị quê nhà, với ánh mắt long lanh, gương mặt hạnh phúc, nụ cười tươi như hoa nở, tôi mới hiểu tại sao Hội Trưng Vương chấp nhận vất vả tổ chức bữa cơm gây qũy tại trung tâm, thay vì tổ chức tại nhà hàng. Ý nghĩa hơn, bữa cơm gây qũy của Hội Trưng Vương lại diễn ra với đầy đủ nghi lễ chào quốc kỳ, và phút mặc niệm trang nghiêm ngay tại Trung Tâm VH&SHCĐ, với những đường nét đậm đà truyền thống của quê hương đất nước đang dần dần thành hình, lại càng làm cho tôi xúc động, bồi hồi thương yêu tà áo màu tím Trưng Vương gấp bội...
Vẫn biết trong cuộc sống nơi đất khách, những người vợ, người mẹ Việt Nam lúc nào cũng bận rộn với cả trăm chuyện phải lo, cả ngàn chuyện phải thu vén, nhưng rõ ràng khi ngồi lại thành lập hội, các chị cựu nữ sinh Trưng Vương đã noi theo truyền thống cao qúy và tốt đẹp của Bà Trưng, Bà Triệu, là được đóng góp công sức và tấm lòng tha thiết của mình trong việc xây dựng và bảo vệ chính nghĩa cho cộng đồng người Việt yêu tự do và giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống mới, chứ không phải thành lập hội để ăn chơi, du hí, quên lãng những nỗi lo âu của cộng đồng, nhắm mắt bịt tai trước những trầm luân đau khổ của tổ quốc dưới gót sắt của bè lũ tam vô cộng nô. Sống ở một đất nước tự do dân chủ, có đầy đủ tiện nghi xe cộ, tiền bạc, và hàng ngàn danh lam thắng cảnh, địa điểm du lịch như nước Úc, các cựu nữ sinh Trưng Vương vẫn chọn cho mình một cuộc sống thanh bạch, thu vén, tần tảo, tằn tiện, để trước là lo cho chồng con, cho gia đình, sau là lo cho cộng đồng. Có được sự chọn lựa đáng qúy đó là nhờ các chị hiểu rõ mình là hậu duệ của Bà Trưng, Bà Triệu, là những người Việt vì yêu tự do mà phải tỵ nạn trên đất Úc.
Viết đến đây tôi lại nhớ đến lời của chị Vũ Thị Phượng, Hội Trưởng: "Hoàn cảnh có thể khiến chúng ta phải xa quê hương, nhưng quê hương vĩnh viễn sống trong tâm khảm của mỗi chúng ta. Vì vậy Hội Ái Hữu Trưng Vương UC/NSW luôn luôn tham gia các sinh hoạt của cộng đồng như là một thành viên chứ không đứng bên lề, không đứng bên cạnh, không dửng dưng. Chị em trong Hội Ái hữu Trưng Vương UC/NSW là một thành phần của người Việt tỵ nạn, do đó chúng tôi chia xẻ niềm vui nỗi buồn, khóc, cười, vinh, nhục với vận mệnh của tập thể người Việt tỵ nạn..."
Muôn vàn biết ơn Bà Trưng, Bà Triệu, cùng các thầy các cô từng dậy dỗ tại trường Trưng Vương, và xin cảm ơn các chị cựu học sinh Trưng Vương... đã cho tôi những giờ phút cảm động trong ngày Chủ Nhật 3-10 vừa rồi, để tôi được sống lại những giờ phút hạnh phúc, tìm lại được những hương vị, màu sắc của quê hương, thấy lại được những hình ảnh thân quen của đất nước, được gặp lại những đường nét đảm đang, chân thật, hồn nhiên, nhuần nhụy sẵn sàng dấn thân và vị tha của người phụ nữ Việt Nam... Chiều hôm đó trên đường về, tuy lủi thủi một mình một bóng khi chiều buông tím cả chân trời và khí lạnh thoang thoảng cùng cỏ cây, nhưng tôi lại thấy thật ấm áp và bâng khuâng hạnh phúc như được chìm ngập trong màu tím thủy chung của trời đất và của lòng mình, khi nhớ tới "tà áo dài tím ngát" màu thời gian của người bạn gái K.T. cách đây 30 năm...

Duyên trăm năm đứt đoạn
Tình một thuở còn hương
Hương thời gian thanh thanh
Màu thời gian tím ngát...

*

Xin bà con mình hãy cảnh giác

Lê thị Bạch Tuyết - Bankstown

Vô tình, tôi và một số bạn bè nghe được một đoạn phỏng vấn ca sĩ trong nước, qua một đài phát thanh Hải Ngoại. Theo bài phỏng vấn, thì vấn đề ca sĩ VN ra hải ngoại trình diễn là chủ trương và chính sách của nhà nước VC, với chiêu bài rất nhẹ nhàng thắm thiết là "thuần túy phổ biến tâm tình" đến đồng hương. Theo lối trả lời rất khéo léo có học tập kỹ càng này, có lẽ ai cũng biết đó chỉ là tấm bình phong, dùng che đậy những âm mưu thâm độc "bình thường hoá" sự kiện văn công hay những sinh hoạt văn hoá, nghệ thuật làm nền tảng trong âm mưu "đoàn ngũ hóa" CĐ Hải ngoài thành những "thần dân" nô lệ cho chế độ qua Nghị Quyết 36 của CS.


Nghe đoạn phỏng vấn, nhiều người cho rằng, đây là một sự thử sức tương đối phức tạp theo thế trận "luân xa chiến". Song song với chiến dịch này, VC đã mua chuộc một số tay sai dọn đường, vận động cho chúng bằng cách tuyên truyền rỉ tai hay viết những bài báo nhập nhằng ngụy biện để lay động tình người. Thí dụ: Chúng lý luận, đây chỉ là những ca sĩ trẻ sinh sau, đẻ muộn, họ không hề có ý thức chính trị mà chỉ thuần túy văn nghệ để mưu sinh. Như vậy chúng ta hãy đón nhận và giúp đỡ họ trong tình cảm đồng bào, tạo điều kiện cho họ phổ biến tài năng và kiếm tiền sinh sống. Mới nghe thì thấy rất hữu lý, nhưng xét cho cùng thì bất cứ người Việt Nam nào, dù Bắc, Trung hay Nam... chắc chắn đều biết, dưới chế độ VC thì mọi tầng lớp đều bị đoàn ngũ hóa, khống chế và nhồi sọ ngay từ tấm bé, đừng nói chi đến tuổi thanh thiếu niên.
Hơn nữa, điều chắc chắn khi được nhà nước cho ra hát tại hải ngoại, những ca sĩ này phải là những công cụ của chế độ và đây cũng là một công tác quan trọng mà Đảng và nhà nước đã giao cho họ. Như vậy, chúng ta nên sáng suốt nhận thức sự việc, đừng bao giờ vì cảm tính nhất thời để nghe những tuyên truyền nguỵ biện của một số tay sai VC mà yếm thế, buông xuôi. Chúng tôi cũng đồng ý, mục đích chúng ta chỉ chống chính sách văn hóa vận của VC, chứ không chống cá nhân một ca sĩ nào. Tuy vậy, một khi họ là công cụ của VC thì họ phải chấp nhận sự chống đối, tẩy chay. Trừ khi họ sang đây với tư cách du lịch hay thăm thân nhân. Còn nếu họ đã đi theo chỉ thị của VC, thì không vì một lý do gì, chúng ta lại đi ủng hộ họ, hoặïc để mặc cho họ được tự do thi hành chính sách VC đã giao phó.
Theo thiển nghĩ của chúng tôi, với tình hình hiện tại, không ai nhận bán vé và các cơ quan truyền thông, báo chí đã một lòng tẩy chay không nhận quảng cáo cho chúng, cộng thêm lòng quyết tâm của đồng hương sẵn sàng hưởng ứng các cuộc biểu tình do CĐ tổ chức thì dù có lỳ lợm đến đâu, chúng cũng sẽ cảm thấy chán nản và nhận ra hành động phi nghĩa của chúng.
Mới ba tuần trước đây, tại khu shop VN Bankstown, có một tên đứng phát truyền đơn quảng cáo văn công VC. Khách bộ hành qua lại không ai thèm để ý. Tôi cũng tình cờ thấy được, có một thanh niên nổi giận, xé nát tờ truyền đơn vất vào mặt hắn. Một tuần sau đó, tên này cũng đứng phát truyền đơn tại Cabramtta và cũng bị một vài thanh niên chất vấn và đương sự phải chuồn êm. Như vậy chúng tôi xin đề nghị, từ nay nếu đồng hương thấy tên nào làm cái công việc quảng cáo tuyên truyền nơi công cộng, qúy vị nên chụp hình gởi đi nhờ các báo đăng lên cho bà con mình biết mặt. Chúng tôi nghĩ rằng, nếu bức hình được chụp tại nơi công cộng thì báo chí có quyền đăng tải. Bởi lẽ chúng tôi biết được một số tham tiền làm tay sai cho VC, nhưng cũng giấu gia đình, anh em, bạn bè. Tuy nhiên khi đổ bể, thì chính những người thân của họ sẽ phỉ nhổ, tẩy chay.
Tóm lại, trước sự bành trướng của nghị quyết 36, chúng ta đừng bao giờ ngại ngùng trong đấu tranh. Sự kiên trì, sáng suốt và đoàn kết sẽ dẫn đến chiến thắng cuối cùng, và như vậy chúng ta sẽ không những chỉ hoá giải được nghị quyết 36 mà còn đòi lại được cả tự do, dân chủ và nhân quyền cho toàn dân trong một ngày rất gần.

*

Việc Biểu Tình Chống Văn Công CS tại NSW!

Người Việt Tỵ Nạn - Bonnyrigg NSW

Thưa ông Hoàng Tuấn, tôi chỉ là một phó thường dân tầm thường sinh ra và lớn lên ở vùng quê hẻo lánh làm nghề đánh cá đánh mú ở Nha Trang nên khi mới vượt biển vượt biên qua Úc cũng thuộc loại nói tiếng Anh ngọng nghịu, mỏi tay hơn mỏi miệng. May nhờ chịu khó học hỏi, ham đọc sách vở báo chí Việt ngữ nên vẫn giữ được tấm lòng của người Việt tỵ nạn phải xa quê. Nói ra thì xấu hổ, trước cái vụ VTV4 tôi cũng đã về VN một lần, về rồi mới biết là mình nhục nhã vì ngay trên quê hương mình mà mình bị chúng nó hành hạ khiến mình sợ hãi lúc nào cũng nơm nớp như đang vượt biên lần nữa vậy. Mãi đến khi phi cơ cất cánh, tôi mới thở dài hoàn hồn. Nhưng từ sau cái vụ VTV4, tôi mới hiểu rõ sống ở trên đời, thằng giầu hay thằng nghèo, khôn ngoan như qúy vị hay ngu dốt như tôi rồi cũng chẳng thoát chết. Ai cũng chỉ sống có một lần phải vậy không ông HT" Vì vậy phải sống sao cho xứng đáng là người Việt tỵ nạn. Vì hiểu vậy, nên từ đó đến nay, tôi chịu khó đi biểu tình chống cộng dài dài. Gần đây tôi lại nghe tin tụi VC lại cử văn công của chúng sang Úc trình diễn nên nôn nóng theo dõi và may mắn được đọc thông báo của Bs Nguyễn Mạnh Tiến về vấn đề này trên trang 1 của qúy báo (SGT ngày 23/9). Sau đó, tôi đọc thấy trong số báo tuần kế tiếp thông báo họp bàn về biểu tình của ông Châu Xuân Hùng (VIC), như vậy là tôi thấy qúy vị lãnh đạo ở tiểu bang và liên bang làm ăn rất nhịp nhàng. Cứ như vậy thì CS sớm muộn gì cũng thua. Rất hy vọng là ở NSW chúng ta cũng sẽ nhịp nhàng giống như ông Châu Xuân Hùng ở VIC vậy.

*

Đáng đồng tiền bát gạo!

Vũ Công Quận - Darra QLD

Trước đây nghe dưới Sydney ầm ĩ ra mắt sách của LS Lê Đình Hồ, tôi vẫn nôn nóng thăm hỏi. Sau lại nghe đến cái chuyện mấy lão cận đeo kính Kim Tự Tháp của thi sĩ ĐĐH, tôi mới thấy thật buồn cười. Đến Thứ Bảy tuần rồi dự buổi ra mắt sách của LS, nghe LS tâm sự, tôi thấy mình phải viết mấy dòng để khen LS một phát là LS đã làm được chuyện rất ý nghĩa. Tôi có một người thầy khả kính năm nay đã gần 80, ông ta 4 tuổi đã đầu học Ấu-học ngũ ngôn thi. Sáu tuổi học Bắc-sử, Nam-sử. Bẩy tuổi học Tứ-thư, Ngũ-kinh. Tám tuổi đã học làm câu đối, văn sách, văn tế, chế, chiếu, biểu. Chín tuổi đã phải học thuật tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Mười tuổi ổng đã thuộc lòng cả 24 bộ chính sử Trung-quốc, Đại-Việt sử ký toàn thư, Việt-sử lược, Khâm-định Việt-sử thông giám cương mục, Đại-Nam chính biên liệt truyện, và hằng trăm thứ sách khác. Thế mà khi tôi đến gõ cửa nhà thầy để mang cuốn sách của LS tới cho thầy coi. Thầy nói xưa nay thầy có 4 từ khó hiểu về luật pháp, đã tìm đủ các cuốn tự điển về luật pháp, Anh có, Việt có, Hán có, Pháp có, Bồ Đào Nhà có, mà không có cuốn nào giảng nghĩa về 4 từ đó. Vì thế khi mở cuốn sách của LS, thầy tìm được 2 từ. Thầy rất mừng và bảo, chỉ cần hiểu được 2 từ này thôi là cũng đủ thấy cuốn tự điển của LS đáng đồng tiền bát gạo.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.