Hôm nay,  

Quá Khứ - Chiều Của Thời Gian

1/13/200100:00:00(View: 6144)
"Lịch sử một tác phẩm nghệ thuật, trong chừng mực nhất định, chỉ là tập hợp của những cách đọc nó khác nhau".

Có lẽ hình ảnh của các Nho sĩ - thầy đồ bắt đầu xa sút trong xã hội Việt Nam từ cái thuở "Thầy đồ và lão bán tơ" ra đời. Qua ánh mắt giễu cợt, mỉa mai của lão bán tơ (trang phục xuyền xòang, vai đeo túi tiền, tay cầm cái cân) nhìn sang thầy đồ (trang phục chỉnh tề, đầy đủ bầu rượu túi thơ) nghệ sĩ dân gian đã dự cảm về sự bất cập của một lớp người. Và quả thật, tới những thập kỷ đầu tiên của thế kỷ XX, các ông đồ chỉ còn là vang bóng lịch sử. Người đời đã quên họ, còn thi sĩ, khi nhớ tới cũng đành ngậm ngùi thốt lên:

Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ"

Đoạn tuyệt với niêm luật tù túng không có nghĩa là từ bỏ các yếu tố có tính cổ điển của hình thức thơ ca truyền thống và cuộc "Cách tân thơ mới" không phải là cuộc "Âu hoá" thơ Việt, cũng không phải lá bước hứng khởi trực giác của cả một thế hệ nhà thơ. Những khổ tứ tuyệt, những bài thất ngôn... xuất hiện khá nhiều trong thơ mới và điều đáng nói là ở chỗ chúng đã diển tả một cách tốt nhất "Cây đàn muôn điệu" của các hồn thơ. Cho nên, tuyệt nhiên không vì 20 dòng ngũ ngôn mà "Ông đồ" của Vũ Đình Liên không thể sánh cùng những "Nhớ rừng", "Đây thôn Vĩ dạ" hay "Tiếng địch sông Ô"...

Với 20 câu thơ giản dị, không sử dụng các biện pháp tu từ cầu kỳ, những liên tưởng vượt quá giới hạn hiện thực..., bằng cái nhìn hướng ngoại: từ tâm thức nhà thơ đến sự đồng điệu với nhân vật trữ tình, "Ông đồ" đã không dừng lại ở sự cảm thông thuần túy. Năm khổ thơ dựng nên một hoàn cảnh trải dài theo thời gian, chân thực đến mức không còn là những chấm phá mà là những dòng thơ có sức tạo hình. Một cảnh ngộ với ba khung cảnh được khắc họa: ông đồ giữa cảnh náo nức của khách xuân; ông đồ tư lự giữa cô đơn và ông đồ không còn ở chỗ ngồi quen thuộc. Giữa mỗi khung cảnh là một khoảng thời gian và trong khoảng thời gian đó thấp thoáng bóng nhà thơ - kẻ qua đường đồng thời là một chứng nhân hữu tình.

Thơ về mùa xuân lại nói chuyện buồn, thật là sự bất thường nhưng cũng không là sự bất thường vì đó là nỗi niềm dậy lên từ tâm khảm nhà thơ. Chỉ có nhà thơ mới tạm dừng cái hối hả của độ xuân sang để cám cảnh với một người ngồi bó gối:

Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua

Ông đồ - hậu duệ cuối cùng còn sót lại của những bậc túc nho lừng danh xưa kia - giờ lẻ loi bên dòng người xa lạ. Không ai đoái nhìn khi ông phải rời bỏ "thư phòng" trang nghiêm, rời bỏ những đêm "thắp bạch lạp, đọc Đường thi" để lần hồi kiếm sống. Ông đã đi một bước bất hạnh: từ "tặng chữ thánh hiền" đến "bán chữ thánh hiền". Mỗi độ xuân về, ông ngồi bên hè phố, từ xuân này sang xuân khác, thương thay, xuân sau lại buồn hơn xuân trước! Đã qua rồi những ngày nụ cười hiền hậu, thanh tao luôn rạng rỡ trên môi, ấy là khi:

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài:
"Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa rồng bay"

Rồi những ngày như thế ít dần, thưa thớt dần đến nỗi:

Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu

Cái hạng vị số một trong bảng xếp loại "sĩ, nông, công, thương" xưa đã làm rạng danh cho kẻ có chữ. Ông đồ phải ngồi bán chữ là hệ quả không tránh khỏi của sự "đứt gãy văn hoá" dân tộc hồi đầu thề kỷ. Lời tiên đoán "Đông là Đông, Tây là Tây không bao giờ gặp nhau" đã không được lịch sử kiểm chứng. ở Việt Nam, cuộc gặp gỡ Đông -Tây diễn ra theo một quá trình bi thảm, để lại những di hại nặng nề, nhưng ít nhất văn minh phương Tây cũng đã góp phần giải thể cơ cấu và sự vận hành của xã hội cổ truyền.

Như mọi xã hội vào buổi nhá nhem, xã hội Việt Nam thời Vũ Đình Liên cũng xuất hiện những trạng huống khôi hài, những bi kịch đáng thương. Cái khôi hài, cái đáng thương còn bị lối tư duy cực đoan: "Khen hết lời, chê hết nhẽ" đẩy tới tột cùng của sự khôi hài, sự đáng thương. Người ta chê bai học vấn Nho giáo, người ta đổ mọi tội lỗi của tình trạng dân tộc trì trệ lên đầu Nho giáo mà quên mất rằng: quá khứ vẻ vang của dân tộc gắn liền với rất nhiều giá trị Nho giáo. Một vài tri thức "Tây học" đương thời quay lưng với Nho giáo, cứ làm như di sản không liên quan tới cuộc sống thường nhật để cho:

Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay.

Song dòng chảy ba chiều của thời gian không bất công đến mức sẽ quên đi cả những gì đáng nhớ, nhất là với nhà thơ - người mà lòng trắc ẩn và niềm hoài cổ vốn là nguồn cảm hứng đầy chất thơ. Nhà thơ là người đã vui cùng ông đồ, buồn cùng ông đồ. Nhà thơ hiểu thấu ông giữa lạnh lùng, dửng dưng của kẻ đi, người lại. Mảnh hồng điều lắt lay trước mặt ông, không chờ ông đặt những nét chân, nét thảo. Mảnh giấy dường như xa lạ, nhất là khi mảnh lá cuối cùng lìa cành, đậu trên nó như chấm hết sự sinh sôi. Ông không buồn nhặt, ông ngồi trầm ngâm... Ông buồn bã trước thờ ơ của người đời, giữa đất trời còn buồn hơn ông:

Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài giời mưa bụi bay.

Mực đọng, nghiên sầu, giấy không thắm, lá vàng rơi, mưa bụi bay trong tiết xuân lạnh giá... Thật não nề cho ông đồ! Ông ngồi đó, ông không chỉ là ông, ông là dấu tích của lớp người đã lùi về phía thời gian, ông trở thành biểu tương của quá khứ huy hoàng đồng thời ông còn là biểu tượng của lớp trí thức đã lỗi thời. Con tạo xoay vần, vật đổi sao dời, ông cố đưa đôi tay gầy guộc đeo bám cuộc đời chỉ để tìm cuộc mưu sinh mà cũng không xong. Ông đem thứ vốn liếng quý giá nhất của mình ra thị trường. Than ôi! Đó lại là thứ hàng không hợp thời! Nhà thơ thương cảm ông, nỗi buồn của ông sang cả nhà thơ, có lẽ chính ông cũng không cảm được nỗi niềm:

Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu

Nghĩa là nhà thơ còn buồn hơn ông, cám cảnh hơn ông. Nỗi buồn kéo dài qua trang thơ đến người đọc, trở thành băn khoăn, ưu tư vì đã vô tình. Nhịp điệu thời gian "đào lại nở" là quy luật của cuộc sống. Bằng lý trí lạnh lùng người ta nói: đó là tất yếu lịch sử. Qua trái tim nhà thơ, tất yếu lịch sử trở nên nhân bản hơn, "con người" hơn, khoan dung hơn. Cũng may sự nghiệt ngã của cuộc đời còn được giải toả bởi tấm lòng nhà thơ, ông đồ biết chăng vẫn có người thương tiếc ông :

Năm nay hoa đào nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ"

Nếu ông còn đâu đó, nếu ông vẫn mang mối hận ngàn thu, xin chớ nghĩ cuộc đời này đen bạc. Ông vẫn trong trang thơ, trong những hoài niệm về quá khứ. Hậu thế vẫn còn nhớ các ông: những người không đỗ đạt, những người đỗ đạt nhưng không đeo đuổi mộng công danh, mà lấy dạy dỗ, giáo dưỡng thế hệ tương lai làm niềm vui thanh bạch. Nếu các nhà Nho như Nguyễn Trãi, Lê Quí Đôn... là đỉnh cao của một học vấn - văn hóa thì ông đồ là cái nền rộng cho các đỉnh cao ấy hình thành. Không ai khác, chính ông đồ là trí thức là tầng lớp sĩ phu của dân chúng ngàn xưa, các ông đã trực tiếp nuôi dưỡng, hun đúc ý chí của dân tộc trước nội loạn bạo ngược và ngoại xâm hung tàn. Các ông hãy yên lòng, trong bảo tàng kia, nghiên mực của các ông, cây bút của các ông vẫn được dành cho vị trí quan trọng. Những Tứ thư, Ngũ kinh vẫn được người đời suy gẫm và khí phách của kẻ sĩ vẫn là niềm tự hào cần phải có của lớp hậu duệ hôm nay.

Gần 60 năm qua đi. Từ ngày "Ông đồ" của Vũ Đình Liên ra đời. Gần 60 năm với bao biến động. Ngày nay, Thơ Mới được khẳng định trở lại trong tính lịch sử của nó. Mới hay, văn chương đích thực có số phận chẳng suông sẻ gì! Lại nữa, đọc "Ông đồ" càng thấy nhà thơ đích thực đâu cứ phải làm được hàng trăm bài thơ! Làm hàng trăm bài thơ để rồi trôi vào quên lãng, nhưng chỉ với một bài thơ vẫn có thể được nhớ đời, âu cũng là chuyện trớ trêu của văn chương.

Thơ là sáng tạo và thơ cũng là tấm lòng. Sáng tạo giản dị, tấm lòng nhân ái và rung cảm sâu sắc thật sự là chân tài của Vũ Đình Liên. Một nhân cách thơ không thể được định đoạt bởi số thơ đã làm ra. Ông là niềm cảnh tỉnh cho những ai đang ảo tưởng cứ "sản xuất" nhiều thơ sẽ trở thành nhà thơ. Ông là sự nhắc cho không ít những "thi sĩ văn vần" hôm nay rằng: mọi uốn éo, cầu kỳ; mọi rung cảm giả tạo, không bao giờ đem lại tài năng và danh thơm cho người cầm bút.

Ở những thập kỷ cuối cùng của thế kỷ XX, lịch sử như đang lặp lại. Sự chuyển đổi giá trị văn hóa đang tạo ra những hài kịch và bi kịch đáng thương mới. Và thật lạ kỳ, khi nhìn về quá khứ, vài người trong chúng ta lại trĩu nặng mặc cảm bi ai, những than van, trách móc. Vâng, quá khứ còn đó những vui, những buồn. Nhưng trong dòng chảy liên tục của thời gian, quá khứ không hề không có ý nghĩa. Bởi vì quá khứ (dù thế nào) vẫn là cội nguồn của chúng ta. Ai đó thời mở cửa đang cố kiễng chân ngóng nhìn ngưỡng mộ "Văn minh quần bò" và "Coca cola" thì cũng xin chớ quên mảnh đất dưới chân - nơi mình đang đứng. Và ai đó, khi nhìn về quá khứ xin hãy vui cùng cái vui, và nếu có buồn xin hãy làm như Vũ Đình Liên: Cái buồn được suy tư bằng một tấm lòng nhân hậu, chan chứa tình người.

Vô Đình Danh - VN

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Bốn người được báo cáo đã bị giết chết hôm Thứ Năm sau một vụ cảnh sát rượt đuổi qua nhiều quận đã kết thúc trong trận đấu súng trên đường Miramar Parkway theo sau một tên cướp có vũ khí tại Coral Gables, tiểu bang Florida.
Mỗi năm lên tuổi già đi, tưởng đâu đã được an nhàn, nào ngờ đảng Cộng sản Việt Nam vẫn phải tối mắt đấu tranh để tồn tại vì các chứng nan y: Suy thoái tư tưởng; Đạo đức xuống cấp; Tham nhũng; và, Lợi ích nhóm trong trong cán bộ,đảng viên.
Bản thông báo của cảnh sát đưa ra hôm Thứ Năm ngày 5 tháng 12/2019, cho biết cô bé mất tích tên Lara Nguyen, 12 tuổi, cư dân thị trấn Menda. Lần cuối cô bé được nhìn thấy là tại nhà cô bé này ở đường Coppice Street, khoảng 8 giờ sáng hôm Thứ Tư ngày 4 tháng 12/2019.
Sài Gòn: Trong 11 tháng kiều hối đạt 4,3 tỷ USD, dự kiến cả năm 2019 dự kiến 5,3 tỷ USD, tăng trên 9% so với năm 2018. Kiều hối về đã giúp sản xuất kinh doanh, giải quyết khó khăn đời sống người thân, giải quyết việc làm, tạo điều kiện cho kinh tế Tp SG phát triển.
Do dự đoán thời tiết sẽ có 40-50% cơ hội mưa rào vào Thứ Bảy tới, 7 tháng 12 - ngày sự kiện ‘Winter in the Grove’, Thành phố sẽ dời sự kiện này đến ngày thứ Năm tuần sau, vào ngày 12 tháng 12, và chương trình sẽ bắt đầu lúc 5:00 giờ chiều đến 8:00 giờ tối
Tại nhà hàng Diamond 3, Westminster, Nam California, Tối thứ Sáu, ngày 29 tháng 11 năm 2019, Hội Đồng Hương Quảng Nam – Đà Nẵng (QNĐN) đã tổ chức buổi tiệc tri ân các mạnh thường quân và các ân nhân đã ïđóng góp cho chương trình cứu trợ Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa Quảng Nam Đà Nẵng.
Hôm biểu tình 17/11, lãnh tụ trẻ Joshua Wong hô lớn khẩu hiệu "Hồng-kông là Bá-linh mới !" trước đông đảo dân Hồng-kông tụ tập tại Công trường Edimbourg trong khu phố doanh thương.
Chính phủ Trump đang thắt chặt các đòi hỏi làm việc đối với một số người nhận phiếu thực phẩm, một sự thay đổi dự kiến sẽ loại bỏ các lợi ích của Chương Trình Hỗ Trợ Dinh Dưỡng Bổ Sung (SNAP) cho 688.000 người lớn.
Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Tư đã đột ngột bãi bỏ cuộc họp báo đã được lên lịch trình để kết thúc chuyến đi đầy tranh cãi tới Anh cho cuộc họp năm thứ 70 của Tổ Chức Hiệp Ước Bắc Đại Tây Dương gọi tắt là NATO.
Có 422.9 triệu khẩu súng đang lưu hành, khoảng 1.2 khẩu cho một người Mỹ, và 8.1 tỉ dây đạn được bán vào năm ngoái, chứng tỏ súng là phổ biến tại Mỹ, theo National Shooting Sports Foundation cho biết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.