Hôm nay,  

Chấm Phá: Túc Cầu Và Chủ Nghĩa Đại Hán

8/9/200400:00:00(View: 7060)
Cuối cùng thì Nhật Bản vẫn giữ chức vô địch túc cầu Á châu sau khi đá bại đội nhà với tỷ số 3-1 tại sân Vận động Công nhân của Bắc Kinh.
Nhưng, trận đấu ngày mùng bảy còn sôi nổi ở mặt khác. Trên sân banh và ngoài sân banh, khán giả Trung Quốc đã biểu diễn chủ nghĩa dân tộc một cách ồn ào và nhiều khi thô bạo. Trước trận đấu và sau trận đấu cũng vậy.
Trước trận đấu thì hôm mùng hai, tại Thành Đô của Tứ Xuyên, đội banh Nhật Bản đã nếm mùi trong trận đá với Jordan: bị khán giá la ó, vứt rác vào mặt. Sau trận đấu tại Bắc Kinh thì quốc ca và quốc kỳ Nhật Bản bị hạ nhục, đội banh vô địch phải được cảnh sát hộ tống ra khỏi thao trường.
Truyền thông thế giới gián tiếp giải thích hiện tượng đó là vì Trung Quốc vẫn căm giận Nhật Bản tội xâm lăng Hoa Lục. Nhiều "học giả" tất nhiên còn nhắc đến vụ thảm sát Nam Kinh năm 1937, hoặc việc lãnh đạo Nhật Bản tiếp tục viếng thăm ngôi đền thờ Quốc tổ của dân tộc Phù Tang, được các nạn nhân của Nhật đồng hóa với biểu tượng của chủ nghĩa phát xít. Tuy nhiên, truyền thông thế giới và cả các học giả lại bỏ quên một sự kiện ý nghĩa khác. Chủ nghĩa Phát xít Đại Hán đang tái sinh.

Trước trận thư hùng Hoa-Nhật cả mấy tháng, truyền thông và các học giả Bắc Kinh đã kiêu căng đề cao chủ nghĩa dân tộc của họ. Điều đó làm cả Nam Bắc Hàn đều khó chịu. Thí dụ như sách báo Trung Quốc đều nhấn mạnh là từ thời Hán Tuyên đế (từ năm 37 trước Công nguyên) đến thời Đường Cao tông (668 sau Công nguyên), vương quốc Cao Câu Ly đã là một phần của lãnh thổ Trung Quốc. Vương quốc đó trải rộng từ các tỉnh Đông Bắc Trung Quốc (miền Đông Mãn Châu) qua toàn phần Bắc Hàn và một phần của Nam Hàn hiện nay. Hôm mùng hai vừa qua, Nhân dân Nhật báo của Bắc Kinh còn trích lời khẳng định của các sử gia Trung Quốc, rằng "chế độ hình thành bởi các sắc tộc tại miền Bắc Trung Hoa từ gần 2000 năm trước là một phần quan trọng của Văn hóa Trung Hoa". Thứ trưởng Ngoại giao Hán Thành bèn chính thức lên tiếng phản đối. Từ Bắc Hàn, chế độ "thân hữu" với Bắc Kinh, cũng nhịn không nổi nên tờ Lao động Nhật báo của Bình Nhưỡng đã kết án Bắc Kinh là "cạo sửa lịch sử cho mục tiêu chính trị". Hai miền Nam Bắc Hàn lần đầu tiên đã có một quan điểm thống nhất, về thái độ trịch thượng và gian trá của Bắc Kinh. Trong nội bộ Nam Hàn, cả hai đảng cầm quyền và đối lập cũng đã thống nhất được ở một điểm: lập ra một bộ phận theo dõi vụ này, chứ không để Trung Quốc lấn lướt và đòi chủ quyền trên cả không gian lẫn thời gian như vậy.
Hôm mùng năm, hai ngày trước giải vô địch Túc cầu Á châu, Bộ Ngoại giao Bắc Kinh phải cắt bỏ đoạn văn đó trên Website chính thức của họ. Cùng với việc đòi thống hợp Đài Loan bằng võ khí, chuyện ấy mà chả ly kỳ hơn trận đá Hoa Nhật hay sao"
Nó cho thấy con rồng Trung Quốc đã thức giấc và nổi máu tham. Nơi nào có tài nguyên khoáng sản hay dầu hỏa thảy là lãnh thổ của họ. Đáng chú ý hơn là chính dân Hoa Lục đã bị tiêm nhiễm, như mắc nghiện ma túy, những lý luận đầy tính bá quyền Đại Hán do lãnh đạo tiết ra.
Theo đà này, sẽ có lúc Bắc Kinh viện dẫn lịch sử Trung Hoa từ đời Tần-Hán để nói là biên cương Trung Quốc trùm lên các châu Hoan-Ái của Việt Nam, rẻ ra thì cũng đến Nghệ An Hà Tĩnh. Âu Lạc chẳng từng là châu quận nhà Hán sao" Rồi câu chuyện cột đồng Mã Viện sẽ được hâm nóng, để đẩy biên giới Trung Hoa vượt Nam Quan, xuống đến nửa nuớc Việt Nam ngày nay.
Khi đó, lãnh đạo Hà Nội sẽ nói gì, có phản ứng như Nam và Bắc Hàn chăng" Hay sẽ môi răng hữu nghị cho đến khi sông cạn núi mòn"
Như Bác Hồ đã dạy"

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.