Hôm nay,  

Việt Nam Đang Chờ Thay Đổi

4/27/200000:00:00(View: 5198)
HÀ NỘI - Ký sự ngắn của ký giả Reuters Brian Williams đánh đi ngày Thứ Tư mang tựa đề “VN, một đất nước đang chờ đợi thay đổi”, cho biết khi ông báo cho người hướng dẫn viên du lịch nói tiếng Anh rằng chứng khoán Wall Street vừa sụp đổ, ông bị hỏi lại rằng “Có nhiều người chết không”.
Theo ông, đó không phải là sự bất đồng ngôn ngữ mà là khác biệt về văn hóa, người hướng dẫn viên du lịch đã nghĩ tới sự sụp đổ của một tòa nhà..
Ông nói, VN là đất nươc đang chờ đợi thay đổi: 1 sinh viên đại học cho biết anh ta thích ca sĩ Madonna, chương trình truyền hình hàng tuần mà thanh niên thường coi là ca nhạc MTV của Mỹ, trong khi hệ thống bán lẻ Hello Kitty cuả Nhật đã mở cửa hàng thứ tư tại VN.

Brian Williams nhận xét: người VN đang chờ xem khi nào thị trường chứng khoán mở ra hoạt động ngày đầu tiên, khi nào giá cà phê xuất cảng lên lại, các nhà đầu tư ngoại quốc sẽ quay lại hay không, và nhất là chờ xem những quyết định của đại hội đảng CSVN họp vào năm tới.
Nhiều nhà phân tích ngoại quốc xem ngày kỉ niệm 25 chấm dứt chiến tranh như một sự xác nhận quyền kiểm soát của đảng CS. Theo ông, có vẻ là dân VN tưởng niệm các anh hùng chiến tranh một lần cuối cùng để giã từ quá khứ để hướng tới tương lai, và đã đến lúc để làm như thế.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Phải nhiều tháng sau, tôi mới biết cô nàng bị bệnh ung thư. Gần như là không ý thức, tôi từng nhìn những dãy chai thuốc đủ nhãn hiệu, thuốc viên, thuốc nước, thuốc bột trong ngăn tủ phòng nàng và hoàn toàn không thắc mắc hay có ý niệm gì về sự có mặt của chúng. Cũng thường thôi, có nhiều người vẫn thích
Hắn đẩy cửa, bước ra đường. Tiếng nhạc đuổi theo sau lưng, nhỏ dần và im hẳn. Biển Long Beach trước mặt, trải dài, đen thẳm trong bóng đêm, gợn lên những đợt sóng trắng ven bờ, rì rào, chầm chậm, kiên nhẫn. Hắn ngồi lên kè đá, nhìn ra xa. Những điểm sáng trên biển như các vùng sao tụ hội. Tàu bè có vẻ hơi nhiều
Tôi ngủ quên lúc nào không hay, khi tỉnh dậy trời chưa sáng hẳn. Tôi ra đón chuyến xe lam sớm để lên quân trường. Tôi bị phạt chạy suốt buổi sáng hôm đó, cũng may không có hình phạt dã chiến cho sinh viên. Mồ hôi nhễ nhại, tay ôm súng, chân chạy không thôi nhưng lòng tràn ngập niềm vui. Hình ảnh Mai vẫn hiện
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.