Hôm nay,  

Mút Chỉ Đường Tà…

08/04/200000:00:00(Xem: 6839)
Có anh chàng kia mồ côi từ tấm bé, được dì đem về lo cho cái mặc miếng ăn. Một hôm nghe bạn bè rủ rê đi canh me lên tàu vượt biển, rồi nhờ ơn phụ mẫu độ trì sao hổng biết, chẳng những hổng tốn tiền lại đến đảo bình yên.

Mà theo lẽ thường tình hễ thiếu cái gì người ta chạy đi tìm cái đó. Tỉ như thiếu đường thì chỉ thích cái ngọt mà thôi. Thiếu kẻ thứ tư phải đôn đáo truy cho được người điều binh khiển tướng. Thiếu mồi phải tự mình biến chế ra, hoặc giả biết nơi nào đang sẵn liền nhào dzô kiếm chác. Chuyện vui chơi còn cuống lên như thế huống chi thiếu cả mối tình thâm nghĩa nặng, thiếu hẳn sự nồng nàn ấm cúng tận bên trong. Vì vậy, khi mọi thủ tục hành chánh đã xong, nơi ăn chốn ở ngon lành đâu vô đó, thì lúc í nhu cầu tình cảm lại càng thôi thúc réo gọi hơn. Mà nói hổng phải chứ ở đảo thời giờ thênh thang ghê lắm. Không gặp phái đoàn thì chỉ còn để ý nhận thư, thành ra đã trống vắng lại càng thêm tẻ lạnh, bèn tự nhủ lấy thân:

- Từ ngày nhỏ híu đến nay ta luôn thiếu thốn tình thương của... đồng loại, may nhờ có dì nên tìm được an ủi buổi đầu tay, rồi hôm nay lạc lõng nơi đây bỗng nghe lòng hiu quạnh, bỗng thấy tâm hồn dằn vặt nỗi cô đơn. Nhất là phải tận mắt chứng kiến sự đùm bọc lẫn nhau giữa cha con, chồng vợ, rồi trong nỗi muộn phiền to lớn đó, chợt hoảng hốt hỏi rằng: Sao ta không nhân thời gian rãnh rỗi đi tìm chút nương tựa ở tâm linh" Chứ bỏ trống thế ni thiệt là uổng phí. Có điều trăm người trăm hoàn cảnh khác nhau. Ta đã tứ cố vô thân thì cũng chỉ nên trao gửi tình cảm với người... thiếu cha vắng mẹ, hoặc giả đến đất này chỉ có mỗi mình ên, chứ nhào dzô chỗ vuông tròn chỉ tổ lòng thêm hổ thẹn. Tốt nhất là phải tìm cho được người đáng tuổi chị ta. Vừa hưởng thêm tình mẫu tử nhiều năm đang thiếu. Vừa dễ dàng tâm sự nọ kia. Chứ tội vạ gì chọn mấy bà muối nhiều hơn tiêu thì cuộc đời chỉ có màn đêm u tối, rồi biết đến bao giờ mới sáng sủa được đây!

Mà ở đảo đứt đâu thì nối, tối đâu thì nằm. Chứ có gì bền vững đâu! Thành ra tiếng là lựa chọn nhưng cũng có đôi phần thoải mái. Lại nữa, đồng thanh tương ứng đồng bệnh tương lân. Mình muốn tìm người chị đặng tựa nương trong tháng ngày xa xứ thì thiên hạ cũng muốn có người lên ngàn kiếm củi, hái rau. Chứ thân gái dặm trường làm sao mần cho xiết được, nên sau một thời gian lội bộ mịt mù sương khói, cuối cùng nụ cười cũng trọn vẹn nở trên môi - là hai tâm hồn đơn chiếc bỗng phủ chụp lấy đời nhau mà nương tựa - rồi thời gian cứ trôi cho đến ngày nhờ thằng bạn qua trước làm bảo lãnh cho mau, chứ chẳng có diện ưu tiên thì chỉ lo đến ngày đăng quang làm chúa đảo. Thế là bịn rịn chia tay. Là không biết bao giờ gặp lại, dù đã hứa ngàn lần, đến Úc rồi em sẽ làm cho chị ngay! Mà nói hổng phải chứ kẻ ở mới nghe lòng hiu hắt, mới buồn thấy mẹ thấy cha! Còn người ra đi buồn tí híu rồi vui mừng hớn hở, bởi cả chân trời mở rộng đang đón chờ bàn chân khai phá, cọng thêm những lá thư từ xứ Kăng-ga-ru gởi qua, kể thôi bao nhiêu điều mới lạ. Tiền bạc ê hề chỉ là hổng có sức lụm mà thôi! Chừng đặt chân đến nước thứ ba mới cố lao đầu vào làm việc, nên mọi lời hứa hôm nào cứ tự nhiên trả lại cho mây trời gió núi, đã vậy còn nhắc nhở lấy thân:

- Phần ta đã thiếu thốn thì bây giờ phải đứng dậy vùng lên. Phải có của trong tay mới đền bù cho tháng ngày cơ cực, chứ ở xứ này lèng phèng thiên hạ có mà để mắt cho, rồi còn gom góp gởi cho dì đặng tỏ chút lòng hiếu thảo. Chứ mỗi người một nẻo thì biết đến chừng nào mới hội ngộ cùng nhau!
Và vòng quay cứ thế mà đi tới tới nên hổng có giờ cho thân thể nghỉ ngơi, bởi cứ tin: Ráng làm đi rồi đến già ngồi hưởng! Mà quên rằng: Đến già thì còn chi hứng thú! Bởi mọi việc quanh mình hổng còn bốc lửa như xưa. Đã vậy đi chút xíu bỗng chồn chân mõi gối, nên hương vị cuộc đời có khác gì... như cánh vạc bay! Khổ một nỗi càng ham làm thì con tim càng héo úa, bởi giờ đâu nữa mà tìm hiểu nọ kia, nên sớm hôm vẫn sống đời trơ trụi. Vẫn thấy lòng nhạt thếch nhạt thơ...
Chí đến một ngày... Trời kêu ai nấy dạ, nên tình cờ gặp lại chị ở đất Cáp-ra. Thế là tình củ nghĩa xưa bỗng hừng hực trong hai tâm hồn cô quạnh, và chuyện tụ về chẳng có gì đáng nói, bởi nào giờ ta đã từng san sẻ cùng nhau. Mà cha ông mình coi vậy nói còn thiêng dữ lắm: Người dưng khác họ chẳng nọ thời kia, huống chi cục rơm để gần lửa lâu ngày mần răng mà hổng bén" Thế là từ tình chị tiến sang tình... vợ dễ như lật bàn tay. Như dzô tiệm ăn dzớt dĩa cơm bì sườn chả. Vậy mà lâu nay thiên hạ dọa già dọa non ghê quá: Nào là cầu nguyện một lần trước khi vượt đại dương, nhưng phải cầu cả chục lần khi quyết dịnh kết hôn với người trong mộng, nên trong lòng hãi sợ không làm kể xiết. Chứ có dè... lại thoải mái hơn gặp phái đoàn phỏng vấn đi định cư! Mà ở đời có những chuyện không sao lường trước được. Tỉ như làm chị thì hổng mấy ăn thua. Chứ làm vợ quả có điều rắc rối. Bởi chị tuổi đã cao. Nhan sắc... trời cho không được mấy, nên ngại đi cùng bởi sợ người đâm thọc lôi thôi, thành thử có gì vui mình anh đi phó hội, thậm chí cháu nhỏ ra đời cũng hổng dám làm sinh nhật, thôi nôi. Đám giỗ đám ma chỉ mình anh côi cút. Phần chị ở nhà may thiếu điều mất cả... cảm giác luôn, nên nhân lúc nghỉ ngơi bèn thả hồn vui chơi đây đó:
- Người xưa có nói: Nhất gái hơn hai nhì trai hơn một. Vợ lớn tuổi hơn chồng là đã hết biết đó à nghen! Có điều mình lớn hơn ảnh tới... mấy cái hai nên coi mòi hổng khá, thành thử gặp lúc nào chỉ biết lúc ấy mà thôi, chứ trông mong lâu dài xem chừng hổng đặng! Bởi có lần đề cập đến chuyện làm hôn thú, ảnh hổng bằng lòng mà chỉ thích góp gạo thổi cơm chung, nên đứa nhỏ sinh ra đành mang họ mẹ. Mình vẫn biết tối lửa tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh, nhưng lúc sáng lên thì... ngói tranh có nhiều phần khác biệt. Thôi thì đành mưa lúc nào mát mặt mình lúc đó, chứ có phải sắc nước hương trời mà đòi hỏi nọ kia, rồi khéo ra lại mang nhiều thất vọng....


Đến một ngày người hùng bỗng gặp đồng hương ở Sít-ni, lòng hớn ha hớn hở không làm sao nói được, bèn kéo nhau dzô quán cà phê đấu hót, cho thoả chí tang bồng cháy bỏng ở tâm can. Rồi sau một hồi ầu ơ đủ kiểu, người bạn mới nhìn vào mắt anh, mà nói:
- Cha ông mình thường hay dạy dỗ: Bán bà con xa mua láng giềng gần. Tao với mày chẳng phải ruột rà thân thích, nhưng gặp đây rồi chắc số phận đẩy đưa. Vậy sao không nối kết để mối thâm tình thêm bền chặt" Chẳng là tao qua đây một mình còn gia đình đang kẹt lại bên Việt nam, nên chuyện bảo lãnh không bao giờ tao nghĩ tới, bởi luật lệ bây giờ hổng mấy rộng rãi như xưa. Nay đứa em gái tao tuổi chừng hơn đôi tám, đẹp dịu đẹp dàng lại thùy mỵ nết na, riêng chuyện nấu ăn ngon hết ý không làm sao chê được. Nói thiệt với mày tao muốn nó qua đây cùng vui sống. Trước là khỏi thấy sự cô đơn. Sau nữa có chút tương lai cho đời thêm sáng sủa. Từ nãy đến giờ tao để ý - ngón tay áp út của mày trơn lủ trơn lu - thì hẳn mày đang phòng không chiếc bóng. Vậy nếu mày tin mình có duyên có phận thì chần chờ gì nữa mà chẳng chịu xáp dzô"
Người hùng nghe qua như nở từng khúc ruột. Như có giòng nước ngọt chảy ào ào đến dạ đến gan. Mèn đét ơi! Chuyện trăm năm cú nào cũng thuận buồm xuôi gió, cũng ngon lành quá cỡ thế ni. Thiệt là duyên số se ai người nấy hưởng. Chứ làm gì ép buộc được ai. Có điều... bán chính thức thì vợ con ta chình ình ra đó. Có sấp nhỏ để bồng nhưng vẫn thấy hụt hẫng làm sao. Khổ một nỗi hai đứa đang vui mà nói thật chắc mất lòng dữ lắm, chi bằng khỏi phải buồn thì... dấu mẹ nó luôn! Chứ thiên hạ không thành thật thiếu chi mà vẫn sống hùng sống mạnh. Và trong lúc đang ngàn lần suy tính, chợt tiếng của người làng như mật rót vào tai:
- Tất cả phí tổn giấy tờ mày để đó tao lo. Còn chuyện trăm năm mới là đại sự. Mà giả như qua được đến đây rồi hổng hạp thì cũng chẳng sao. Tao sẽ hoàn lại tiền máy bay, xe nước. Coi như mày phát tâm làm phước đặng tích đức cho mai sau. Chẳng hay ý mày thế nào"
Thôi thì đời người được mấy gang tay. Có dịp vui chơi tại sao lại không xài cho thoả" Mà nói thiệt chứ cái gì mới là hấp dẫn thấy ông bà ông vãi luôn, huống chi cả cô vợ tuổi đang chừng đôi tám. Vả lại, tiền bạc có người bao dàn hết trọi hết trơn, dù mơ ngủ cũng chẳng bao giờ tin được. Nói dại lỡ chần chờ người ta đổi ý, rồi đi tìm mối khác mới là chết rục cả tâm can, mới hổng biết đến bao lâu Trời cao ngó lại" Mà hổng chừng hồi nhỏ đẻ bọc điều mình hông để ý, nên bây giờ cờ mới chạy tới lia chia, thì tội chi hổng phất cho đời biết mặt" Thế là ào vội về lên giọng thở than:
- Dì đã lớn tuổi rồi thêm bệnh hoạn tùm lum, thành ra có tốn kém bao nhiêu cũng phải cố về thăm một chuyến. Chứ lỡ dì... đi rồi chỉ còn gặp cái mộ mà thôi, thì lúc í sao tỏ được cái tâm cho dì thấy rõ" Vả lại, dì thay mặt mẹ nuôi dưỡng từ hồi còn tấm bé, thì công khó của dì cũng nặng cỡ biển trời chứ chẳng phải chuyện chơi...
Rồi mọi chuyện xuôi rót một lèo. Trước là thăm dì cho trọn tình hiếu nghĩa, sau đến nhà vợ coi hạp nhãn hay không" Mà trời xui đất khiến sao không biết mới chạm mặt là hồn phi phách tán. Là vía chẳng còn nên ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Chừng tỉnh ra mới cả tin: Kiếp trước đã thành duyên giai ngẫu, nên đụng cái ào là dính thấy mụ nội luôn! Vậy là ba chân bốn cẳng chạy đi lo đoàn tụ, lo đến ngày hội ngộ ở xứ thần tiên. Đã vậy dì còn nói vô thêm nữa, bởi đâu biết: Thằng cháu mình đã có sấp nhỏ bồng tay, nên cứ tự nhiên chỉ đường cho hươu chạy:
- Cháu ở xứ người mà đến nay vẫn sống đời đơn lẽ, khiến dì rất đỗi ngạc nhiên. Chớ dì nghe nói ở bển người ta yêu nhau ào ào như điện xẹt. Chứ có ngờ đâu cháu vì chữ hiếu mà hy sinh đến cùng trời cuối đất, khiến nước mắt dì tuôn đổ khó cầm lại quá mày ơi! Tấm lòng của cháu dì nay đã rõ, nhưng cháu không thể vì dì mà tiếp tục... một bóng ở trời xa, nên sẵn trớn có cháu ở đây thôi thì làm luôn cho nó tiện. Người ta tuy chẳng phải con nhà danh giá, nhưng cũng thuộc hạng sáng mày sáng mặt ở làng ta. Còn mình đơn chiếc thế ni mà họ chịu sui gia thì có lẽ phước đức ngàn xưa để lại, mà hổng chừng cha mẹ cháu xúi bẩy cũng nên. Lại thêm cháu có chút... Việt kiều bù đắp vào chỗ khuyết. Chứ cháu ở chốn này có lẽ muôn đời chẳng rớ được ngón tay út của họ đâu! Vậy chờ gì nữa mà hông phang tới tới"
Rồi đám cưới xảy ra giữa sự mừng vui tở mở của gia đình hai họ. Bên thấy mình được làng nước trọng vọng hơn xưa. Bên gởi được đứa con qua Úc khỏi... ướt chân còn an toàn trên xa lộ, nên trong lòng hớn ha hớn hở, bởi có người bên nớ thì tuổi già bên này dù gì cũng ngon lành bảo đảm hơn, bởi có kẹt chuyện chi hú một tiếng là... đô bay về muốn chóng mặt. Và người hùng mãi ngụp lặn trong nợ ba sinh còn đang mới - quên mẹ nó mình còn đứa nhỏ ở trời xa - thành ra bao tính toán chỉ quẩn quanh nơi ngàn hoa nội cỏ. Chí đến ngày hết hạn vi-sa, mới khám phá ra... Lia thia dù chẳng được bao lâu cũng đã quen quá trời cái chậu!
Mà nói hổng phải chứ con dòng một dòng hai thế gian này hổng thiếu! Có điều... hẹp cho sấp nhỏ mà thôi. Bởi có tội tình chi mà lâm cảnh: Cha ăn mặn đời con khát nước" Mà khát đến chừng nào thì chẳng thấy các cụ nói năng. Rồi ngồi buồn ngẫm ngẫm suy suy mới thấy cõi nhân sinh khó nhất là-Sống-đời-chân-thật! Chứ... hoa lá cành trăng lên lều vãi thì tràn lan ra đó, bảo đảm trăm phần cũng mò tới chỗ tới nơi...

Mõ Sàigòn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.