Hôm nay,  

Thơ

14/07/200100:00:00(Xem: 6239)
Mưa...

Mưa
Mưa rơi
Rơi trên đồng vắng
Rơi trên cỏ cây
Tàn tạ
Úa vàng
Mưa rơi
Mưa trong lòng tôi
Trong lòng người
Mưa phủ đất trời
Người ơi
Nghe chăng mưa rơi
Mưa như cuộc đời
Vàng võ nhớ thương
Người nay xa cách
Vạn dặm đường
Nghe chăng mưa rơi
Mưa mưa mãi
Trong lòng tôi
Cho xót xa đời
Cho mòn duyên kiếp
Tình chưa lên ngôi
Tình vẫn xa xôi
Người ơi
Người quên nhớ thương
Người quên hẹn hò
Chiều vắng
Chiều xưa
Vòng tay ai ấm
Làn môi ai ngọt
Thấm vào hồn tôi
Mưa rơi
Người ơi...

Phan Tuấn Sơn

Hoa bướm ngày xưa

Thương thời hoa bướm ngày xưa
Đèo nhau xe đạp trong mưa thật tình
Thương màu áo trắng nữ sinh
Phất phơ trong gió bình minh gọi mời
Sân trường giờ phút ra chơi
Dưới tàn phượng vĩ em ngồi mộng mơ
Trên đầu chiếc nón bài thơ
Chiều tan lớp học ai chờ ngoài sân
Bước đi lòng dạ bâng khuâng
Lén nhìn quay lại xem gần hay xa
Trời ơi ánh mắt thiết tha
Thấy em con gái thật thà xinh xinh
Cho em chữ bạn kết tình
Đường chiều tan học có mình có ta
Phượng tàn cho buổi chia xa
Về ngang trường cũ người ta đâu rồi
Thoáng trong lòng nỗi bồi hồi
Mới hay ta đã qua thời mộng mơ
Bướm kia khuất nẻo xa mờ
Thương thời tuổi dại ngày xưa mà buồn.

Vĩnh Hòa Hiệp

Hoa tặng

Đến thăm bạn tặng mấy bông hoa,
Phưng phức hương thơm trắng nõn nà.
Uốn lượn đường cong trông tuyệt mỹ
Lá xanh mơn mởn ấp đài hoa.

Huệ trắng hương thơm tấm tình hoa,
Trung thực chính ngôn chẳng bợn tà.
Vững dạ, kiên gan cho lẽ phải,
Đầu xanh nhường đã điểm thêm hoa.

Anh Mười

Muôn thuở vẫn Bình Long

Mến tặng Vũ Quang Cảnh, hương sắc Bình Long

Giữa thực tại hồn mơ về dĩ vãng,
Giữa xứ người tim khắc khoải: Bình Long.
Cánh rừng chiều dìu dặt sáo ngàn thông,
Hơi thở dại vương vương mùi hoa cỏ,
Hàng cây nghiêng, cõi lòng ai bỏ ngỏ,
Bước ngập ngừng bên ngưỡng cửa địa đàng.
Thảm cỏ xanh rờn tan nát dịu dàng,
Cơn gió thẹn lùa mây che ánh nguyệt.
Bình Long hỡi! Nồng nàn và diễm tuyệt.
Dẫu muôn đời tim vẫn gọi: Bình Long.

Kim Châu

Melbourne mùa đông

Trên hàng cây lạnh cóng
Chiếc lá khô cuối cùng đã rụng
Melbourne mùa Đông
Cơn mưa thì dài chập chùng
Bay trên những hàng cây hoa vàng rực rỡ
Trên lưng đồi gió hú
Có kẻ tha phương bỗng chạnh lòng
Thương nhớ về nơi chốn long đong.

Melbourne mùa Đông
Những cơn gió dập dồn
Thổi vào ta muôn dòng se thắt
Thổi vào ta hàng hàng nước mắt
Từ bến bờ xa
Bạn bè ta dăm đứa tóc sương pha
Những con ngựa đã già!"
Còn cất tiếng hí vang một thời ta trai tráng
Chén rượu, câu thơ, cơn vui tràn hào sảng
Những mê say, lửa còn cháy đến bây giờ.

Melbourne mùa Đông
Có bóng chim bay về hướng biển
Với trái tim vô cùng xao xuyến
Về một quê hương
Chưa tìm thấy

Lý Thừa Nghiệp

Hỏi

Anh về em có vắng không"
Có ưu tư nét phập phồng tình nhân"
Có xa em vẫn thấy gần"
Thiếu anh em có lần khân chuỗi buồn"

Anh về em có nhớ không"
Có đi trong cõi trần hồng bỏ quên"
Có đơn côi cõi đêm huyền"
Có bao chim mộng ương uyên bay về"

Anh về em có buồn không"
Có tô thêm nét môi hồng nhớ nhung"


Có mơ giây phút tương phùng"
Dẫu mưa ngâu cũng thủy chung tháng ngày"

Anh về em có >I>sầu không"
Có tô thêm nét má hồng sắt son"

Anh Hạ (Melbourne)

Duyên thơ

Thân tặng nữ sĩ Kim Châu

Kết duyên Kim Châu thuở ban đầu
Thời gian dù ngắn thấm tình sâu.
Lời thơ vẩy bút chung hòa điệu.
Khoan khoái tâm hồn lại nhớ lâu!

Biết Tương tuy muộn, cũng thỏa nguyền.
Hân hạnh hôm nay gặp bạn hiền.
Tiếp nối vần thơ... trao ý mộng...
Đời đầy thi vị khác gì tiên.

Gió trăng châu Úc, cảnh nên thơ,
Bút ngọc tao nhân: khó hững hờ.
Tôi trọn cảm hoài, ghi kỷ niệm
Đậm đà nữ sĩ giữa trời mơ!

Thanh Tương - Tas

Lạnh

(Just for you... Mum)

Cái lạnh đêm nay lạnh lạ lùng
Em về bên ấy biết hay không"
Bên đây vắng vẻ đời thêm lạnh
Ngọn lửa vô duyên vẫn bập bùng...

Ngọn lửa vô duyên vẫn bập bùng
Không làm ấm lại khoảnh trời đông.
Càng khuya càng thấy đời hiu quạnh,
Lạnh buốt năm canh, lạnh cõi lòng...

Lạnh buốt năm canh, lạnh cõi lòng
Lạnh lên chăn gối, lạnh cô phòng,
Lạnh vào da thịt... nằm trăn trở...
Thao thức đăm chiêu... ngọn lửa hồng...

Thao thức đăm chiêu, ngọn lửa hồng,
Nhớ lần... hờn giận,... nhớ càng mong,
Em về... tắt hộ anh lò sưởi...
Lửa tắt, tàn tro... vẫn ấm nồng...

Việt Nhi

Vấn vương

Khi tôi chết ai sẽ là người ngồi khóc"
Sau quan tài ai sẽ ôm ảnh tương tư"
Ai sẽ hôn lên môi lần chót giã từ"
Ai sẽ quăng đất tiễn đưa nơi huyệt lạnh"

Khi tôi chết tất cả chỉ còn là ảo ảnh
Xe tang lăn buồn người chết còn buồn hơn
Trọn quãng đường đời từ nay ai sẽ cô đơn"
Đêm gối chiếc thở than cùng trăng gió!

Khi tôi chết tuy thân còn nằm đó
Nhưng linh hồn tôi chắc sẽ tan nhanh"
Vương trong sương và như khói thoảng qua mành
Tâm sự cũng đành gửi lại trên bia đá

Khi tôi chết xin đem tôi ra biển cả
Cho tôi trôi theo những bọt trắng không tên
Cho tôi lênh đênh tưởng chiêm bao êm đềm
Cho tôi vui vẻ tưởng là tôi còn sống.

HPDC

Lời cho dòng sông 2

Không phải chê nhạc em buồn,
Mà chỉ sợ nó vận vào thân em, tội!
Tấm thân nhỏ bé hạc gầy,
Làm sao em cưu mang nổi!"
Khi cuộc đời bị vây quanh,
Bởi nhưỡng oan khiên chết mối!"""
Như sợi dây treo cổ trái tim đau,
Miệt mài ứ máu!
Tràn xuống,
Thành những giọt nước long lanh...
Gõ vào lòng tôi,
Vang lên những tiếng kêu thảng thốt!
Đốt cháy cơn buồn xưa mênh mang,
Dấu vết tro than,
Của những tháng năm lận đận...

Em vuốt mặt giùm tôi,
Xóa đi những chặng đời gai lửa,
Còn hằn lên trên từng ngón tay buồn...

Nhưng thôi, dòng sông ơi,
Hãy chảy hoài trong trí nhớ!
Bởi sau những hạt thương đau của tôi,
Vẫn còn đây nụ cười em,
Ấm áp hương nồng...

Nguyễn Tư

Miễn nhiễm bò điên

Thôi đừng bày đặt cữ kiêng,
Khi mình lỡ có máu điên trong người"!!
Đớp tưới: gầu, nạm, tái, thui...
"Vai - rớt cũng phải thối lui thôi mà!!"

Nguyễn Tư

Sóng chờ

Tặng Ý Thu

Biển rì rào sóng vỗ
Đưa cát ra xa bờ
Em nhớ anh em chờ
Dù sao với cách trở

Trăm ngàn câu thương nhớ
Xin hãy theo ra bờ...

Nguyễn Thị Mỹ Linh - Cần Thơ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.