Hôm nay,  

Thơ

08/03/200400:00:00(Xem: 7157)
THƠ THƠ

THUỲ DUNG PHỤ TRÁCH

Thuỳ Dzung xin chân thành cáo lỗi cùng thi sĩ Thy Lan Thảo, và quý độc giả, vì thiếu sót nên trong số báo ra ngày 19 tháng 2, bài thơ “Tuổi Vẫn Còn Buồn” của thi sĩ đã thiếu mất 6 đoạn sau. Thuỳ Dzung tha thiết mong thi sĩ Thy Lan Thảo thông cảm, và trong số báo tuần này, Thuỳ Dzung xin được đăng lại nguyên văn bài thơ để quý độc giả cùng thưởng thức những câu thơ, (theo lời nhận xét của bạn Bạch Phượng - Tây Úc) “lúc nào cũng phảng phất một nỗi buồn”, của thi sĩ Thy Lan Thảo.

Tuổi Vẫn Còn Buồn

Năm mươi tuổi ngồi đút cơm con
Ta thấy trong ta thoáng chút buồn
Một thuở đời trai vui chinh chiến
Hạ buồn gẫy kiếm rũ căm hờn!

Bảy năm làm lính tám năm tù
Phận mỏng duyên hời chiếc lá thu
Đời đã xô ta vương hệ lụy
Nước trong - giòng phẳng dậy căm thù...

Mười lăm năm lưu lạc Thúy Kiều
Tiền Đường rửa sạch mọi phiền ưu
Chút niềm an ủi thân bèo bọt
Kim Trọng tình như ngọn sóng triều....

Mười lăm năm ta lắm muộn phiền
Thân tù đất Bắc đắng niềm riêng
Giặc thù như hổ như lang sói
Đất nước lầm than trong ngửa nghiêng...

Nỗi nhà cha mẹ trông chờ đợi
Héo hắt tuổi già cảnh lá lay
Đôi mắt huyền sương cô bạn cũ
Hôm nào ướt lệ buổi chia tay...

Rũ bụi hồng trần Kiều viên mãn
Bên cha bên mẹ các em yêu
Ta về cha đã yên lòng đất
Tuổi mẹ buồn theo vệt nắng chiều...

Hỏi em - cô bé năm xưa đã
Pháo nổ xác hồng đã mấy năm
Hôm nay chắc đã con bồng ẵm
Đời vẫn buồn vương bụi cát lầm...

Ta về xơ xác cây mùa hạ
Một chút duyên tìm ủ ấm thân
Cũng may mưa gió mà thân lá
Vẫn vững trong cơn loạn bão cuồng.

Năm mươi tuổi - con nhỏ lên ba
Con chị mới vừa học lớp hai
Trong buổi trời chiều còn chút nắng
Là niềm an ủi bước tương lai...

Cung kiếm rỉ hoen buồn xa xứ
Bao giờ về lại với quê hương
Dặm xa tóc đã phai màu nắng
Áo vẫn còn hoen vết bụi đường...

Thy Lan Thảo

*

Buồn Tênh

Chẳng Thu trời cũng buồn tênh
Bao mùa lá rụng lênh đênh xứ người
Ta mang mối hận để đời
Cung xưa đã gẫy, kiếm mài chưa xong
Tháng ngày nay cất mai đong
Ta mài mũi hận chưa công cán gì
Ruột đau ra biển ngóng quê
Muốn tung đôi cánh bay về trời Nam
Xưa kia bạt núi bạt ngàn
Bạn ta tung cánh đại bàng xé mây
Sao giờ ta lại ngồi đây
Biển vô tình cũng mặn cay đáy lòng.

Trần Ngân Tiêu

*

Mạng Lưới Thiên Tình

Ta đọc vi thư mỗi buổi chiều
Tìm nghe trong ấy tiếng thương yêu
Từ Hồn Sông Núi con dân Việt
Từ mạng lưới đau khổ, đói nghèo.

Ta viết vi thư tìm hạnh phúc
Trên màn ảnh thế tục bao la
Trông chờ mỏi mắt, mòn tâm nguyện
Hạnh phúc hay là nỗi xót xa"

Ta gởi vi thư khắp địa cầu
Vinh danh tình Đấng ngự trên cao
Dành cho nhân thế từ muôn thuở
Đổi đắng cay thành vị ngọt ngào.

Ta gởi vi thư khắp mọi miền
Đề tên, địa chỉ, lộ trình quen
Tung lên màn ảnh Thiên Tình lớn
Sàng lọc, xóa tan những yếu hèn.

Mạng lưới Thiên Tình là nắng ấm
Là mưa êm đổ xuống trần gian
Muôn loài thiện ác cùng chung hưởng
Qua cánh tay thiêng, ánh mắt thần.

Cảm tạ tình nồng Đấng Tối Cao
Tri ân Trời Đất lẫn Trăng Sao
Đã thành mạng lưới Thiên Tình lạ
Giăng kín hồn ta tự thuở nào.

Lưu Thái Dzo

*

Dòng Thơ Nước Mắt

Yêu thơ nên tôi tìm ý
Ghép vần, chọn chữ cho thơ
Tôi không phải là thi sĩ
Mà là người dệt niềm mơ
Giấc mơ lòng tôi đơn giản
Tự nhiên như thở khí trời
Vì tôi mơ ngày dân chủ
Công bằng cho nước dân tôi!
Dân tôi, giống dân bất khuất
Thông minh, quả cảm, kiên cường
Lòng yêu quê hương chất ngất
Hiến đời bồi giữ biên cương
Nước tôi cong hình chữ S
Nam Quan đến mũi Cà Mau
Máu xương bao đời oanh liệt
Gia tài mong để muôn sau
Mà nay núi sông hận tủi
Dâng Tàu, đảng xé quê hương
Mà nay những người trẻ tuổi
Thương quê, đảng nhốt khám đường!!!
Mà nay có đàn em bé
Âm thầm bới rác tìm cơm
Và có những người mẹ trẻ
Bán con, chà đạp luân thường!
Từ ngày độc tài đảng trị
Quê tôi dưới đáy biển sầu
Đảng thì giàu sang muôn tỉ
Dân thì đói rách hờn đau
Đảng đẩy non sông đất nước
Lùi về thời đại hoang sơ
Đảng biến dân lành toàn quốc
Thành trâu từ thuở đỏ cờ...


Nên dòng thơ tôi, dòng lệ
Khóc thương dân nước tôi buồn
Thơ tôi mơ ngày tuổi trẻ
Dựng cờ quang phục quê hương!
Ai đọc vần thơ nước mắt
Động lòng, nghĩ đến giang sơn
Thì xin chung tay, góp mặt
Cùng nhau rửa mối quốc hờn!

Ngô Minh Hằng

*

Chuyện Tình Lan và Điệp
Thí phát quy y thác phí đời Trôi mau tình lỡ lúc trao môi Cạo đầu nào phải đi cầu đạo Bắt sống chia phôi bóng sắc rời Đang lời sám hối đời lan khổ Điệp có hồi tâm đó kịp thời" Là giam đời chốn lam già kiếp Chứa chan tình đẹp chán chưa vơi.

Trương Minh Hòa

*

Tu hú!

Đầu cạo trọc tôi đi ôm bình bát
Áo cà sa chân đất nhuốm bụi trần
Thân khất thực cúng dường mau rã nát
Những cảnh đời không sắc dửng dưng mang

Hạt bồ đề bao nhiêu thành xâu chuỗi
Chốn vô ưu đầy ắp chuyện muộn phiền
Câu kinh sách đan lời yêu tục lụy
Tụng khi nào cho đủ những ăn năn

Ngõ nhà ai đã qua còn ngoảnh lại
Túi da buông dẫn dắt bến mộng hờ
Lòng lục dục thất tình vương vấn mãi
Mấy buổi thiền" Sao chỉ ngộ hư hao

Sắc hay không tiềm thức vẫn mù lòa
Cổng tam quan lòng trần chưa khóa chặt
Chuyện sân si bàng bạc nhập ta bà
Thân xám hối bao giờ theo bồ tát

Nghiêng vai nặng khổ đầu chia hai lối
Nẻo Tây phương mê muội gọi tạ từ
Đường địa ngục trầm luân vòng tội lỗi
Phấn hương nồng túng quẫn kiếp tương tư

Thôi chết chửa! Hồn ở đâu phân nửa
Miệng nam mô ngơ ngẩn chuyện chúng mình
Xin phổ độ nguyện cầu trăm năm lạ
Phật mỉm cười hóm hỉnh nợ ba sinh

KiếnAn

*

Hăm Chín Năm Sau

Hăm chín năm sau gặp lại
Hai người tóc điểm hoa râm
Nhìn nhau, cứ nhìn nhau mãi
Mà không dám nhận, sợ lầm!
Lát sau, một người hỏi khẽ
Phải người năm cũ đấy không
Năm xưa... ngày xưa... cô bé
Mắt đen, má đỏ, môi hồng..."""
Ngày xưa thướt tha áo trắng
Tan trường, bướm trắng bay theo
Nón nghiêng, cô che má thắm
Mà như rợp cả đường chiều
Ngây thơ, ngày xưa áo trắng
Ươm vàng bao giấc mộng xinh
Và rồi một ngày áo trắng
Ươm xanh cả giấc mộng tình
Thế rồi tình thơm hương tóc
Cùng ai áo trắng trao thề
Bỗng tháng Tư nào nắng khóc
Đất vàng, bụi đỏ, tái tê
Hăm chín năm sau, áo trắng
Ngập ngừng nhìn kẻ hỏi thăm
Rồi cười - nụ cười xa vắng -
Thưa ông, có lẽ ông lầm!
Vâng, hăm chín năm xa cách
Mộng nào thắm với nắng mưa
Hăm chín năm sau gặp mặt
Ai không lầm lẫn, hững hờ....

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*
Tháng ba

Hồn bỗng lêu bêu cứ càu nhàu
Đi về bên ấy gặp ai đâu
Lều bều giữa đoạn hư vô cũ
Vớt vát tàn phai phủ vệt sầu

Năm nay lá đổi mầu thật sớm
Nắng hạ ngù ngờ dựa heo may
Sắt se chim sẻ dồn cả bọn
Mắt trắng nhìn tôi lại thở dài

Mấy bụi hồng vàng buồn một xó
Đất mùn mùa trước đã cằn khô
Tháng ba mưa phùn giăng ngọn cỏ
Chả thấm vào đâu những đợi chờ

Đã hẹn nhau rồi thăm chốn xưa
Mang cả băn khoăn nửa chừng đời
Phố vỡ hoa đèn đêm rực rỡ
Trùng trùng khoảnh tối lạnh lùng trôi

Một lần níu kéo lời vô vọng
Nghe những chia xa vội trở mình
Khẽ khàng năm tháng đừng nặng trĩu
Mới đấy oằn vai tự thuở nào

Mặc kệ hồn hò đã héo queo
Thảng thốt xuân xanh bạc bao giờ
Trăm năm cát bụi đành phủi áo
Quay về xoay hướng đổi chiêm bao

KiếnAn

*
Hoa Xương Rồng

Nghìn dặm cát, một phương trời hạ đỏ
Loài xương rồng gai góc kết thương đau
Cây nở hoa, hoa biết gởi về đâu,
Ngày tháng chậm đã ngưng sầu đọng nhớ.

Nâng cánh hoa ta nhắn về Nam Thổ,
Núi Chứa Chan chan chứa trận mưa cuồng,
Sông Cửu Long sầu chín khúc đoạn trường,
Trời Bảy Núi, Thất Sơn còn hay mất"

Thương cánh hoa ta ngại về phương Bắc,
Hoa nào tươi trên vũng máu sông Hồng
Khi con người chất chứa những cuồng ngông
Xây bạo lực, dựng muôn trùng hỏa ngục.

Giấu cánh hoa ta trốn về Tây vực,
Đất Hoành Sơn vạn đại có dung thân"
Mà mưa nguồn bão núi lại từng cơn
Trên tuyệt lộ dãy Trường Sơn cản lối.

Gởi cánh hoa, ta liệu về Đông Hải,
Bãi biển gào, sóng dậy, bãi nào yên"
Người ra đi bao xác nổi thay thuyền
Khi gió nước chưa xuôi về bến lạ.

Nghìn dặm cát, một phương trời hạ đỏ,
Loài xương rồng thân kết nụ thương đau,
Cõi mênh mông hoa biết gởi về đâu
Đành vươn rễ bám thân vào sỏi đá.

Trần Minh Hải

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.