Hôm nay,  

Thơ Thơ

01/12/200300:00:00(Xem: 6018)
Tin Xuân

Kính gửi nghĩa tỷ Đan Phụng nhàn lãm
Gió ở đâu về buốt cả mơ" Đột nhiên nghe xoáy giữa phương chờ Hoa ngăn ý bướm, đài phong kín Nhạn níu lưng trời bước ngẩn ngơ Suối mộng những thương hòa bốn bể Tình mây thầm ước vẹn đôi bờ Mai này chắc hẳn Đông quân đến Đừng để vườn em rụng hết thơ!

Liễu Thuận Khanh

*

Chờ Xuân

Họa vận bài “Tin xuân” của hiền đệ Liễu Thuận Khanh
Mây ở phương nào chở nặng mơ" Mà nghe xao xuyến những mong chờ Người bên khuê các hồn giao động Khách giữa sông hồ dạ khó ngơ Theo dấu hài son đang nhẹ bước Ngỡ con suối mộng lướt cao bờ Mừng nhau đâu hẳn vì châu ngọc..." Mà để cùng chia một chén thơ!

Đan Phụng

*

Đôi Bờ Chia Phôi
Chớ nhắc tình xưa chắc nhớ đời Đời vương kỷ niệm khó đường vơi Ai ấn vào tai lời ân ái" Sống là nhung nhớ xá lòng người Sao vừa chuyện cũ xưa vào mộng Đời rứt nay chia ngỡ đứt rồi Thương thân phiêu bạt thân thương ấy Nhắc mấy dòng đời nháy mắt trôi.

Trương Minh Hòa

*

Mùa Khô Ngôn Ngữ
Tình đã khô, ngôn ngữ cũng khô Đành gieo lệ ướt giữa mong chờ Chờ mong, một bách phân khiêm tốn Ngôn ngữ của hồn, của tuổi thơ.
Xưa hái những chùm ngôn ngữ êm Tặng ai hương vị ngọt môi mềm Dù chưa hé mở câu hò hẹn Chư dám lồng vào một tiếng EM.
Xưa cố chọn tìm ngôn ngữ xa Tiếng gầm thú lạ tận rừng già Tiếng kêu chim quý bay qua biển Ngôn ngữ đó hòa ngôn ngữ ta.
Để gọi tên em thêm độ thương Và cho rung chuyển cả tình trường Tên em còn viết bằng ngôn ngữ Của những tâm hồn thật thiện lương.
Giờ hái những chùm ngôn ngữ câm (Bởi tình kia đã héo khô dần) Nếu không gian chịu làm môi giới Ta gởi cho em tiếng gọi thầm.
Mùa khô ngôn ngữ vẫn còn khô Đem kỷ niệm xưa chôn xuống mồ Nắng lửa thời gian và định mệnh Vùi sâu tình nhỏ đến bao giờ"

Lưu Thái Dzo

*

Nhớ Mẹ

(Kính dâng Hiền Mẫu. Thân tặng những bạn đồng tâm cảnh)

Hôm nay, Mẹ ạ, con buồn
Trong hương thu muộn, nhớ thương Mẹ nhiều
Nhớ xưa, vui biết bao nhiêu
Những trưa võng Hạ những chiều cốm Thu
Những Đông dằng dặc mây mù
Chăn bông Mẹ ủ cho vừa ấm con
Những Xuân cành biếc chồi non
Con xinh áo lụa hoa tròn, Mẹ may.

Thế mà mấy chục năm nay
Đời con thiếu vắng bàn tay Mẹ hiền!
Ngày xanh rụng nụ hồn nhiên
Rưng rưng mộng cũng ưu phiền héo hon...
Nhưng riêng lệ nhớ vẫn tròn
Bao năm xa Mẹ, con buồn bấy năm!

Mộ sâu thanh thản Mẹ nằm
Bỏ con lại với thăng trầm thế nhân
Từ con côi cút đường trần
Tha hương đau buốt bước chân lạc loài

Mẹ ơi, đời chẳng có ai
Thương con như Mẹ đã hoài chắt chiu!

Cuối thu, thưa Mẹ, lạnh nhiều
Mây như thấp xuống cho chiều buồn thêm
Mình con lặng đứng bên thềm
Mẹ ơi cánh lá thu mềm lại bay...

Ngô Minh Hằng

*
Chuyện Tình buồn

Yêu làm chi" Cho lòng nghe nức nở!
Chở nhớ thương nặng trĩu trái tim này
Mấy đêm dài, yêu trong giấc ngủ say
Chợt tỉnh thức, ôm đắng cay, đau khổ!
Người yêu ơi! Có biết chăng Người hỡi!
Chữ tình si đang nghiền nát tim ai
Hương ái ân, từ lâu đã nhạt phai
Bỗng quay lại giữa chiều hè nắng rực!
Từ dạo ấy, biết bao đêm thao thức
Mộng yêu đương, tim đau nhức từng cơn
Rồi bỗng nhiên nghe buồn chán, giỗi hờn
Trách con tạo, sao nỡ đành xui khiến
Biến tâm tư lưu luyến chuyện tình buồn!

Việt Dương Nhân & Tường Vi

*

Bong Bóng, Bươm Bướm
“Nắng, em reo bươm bướm bay trước ngõ
Mưa, em mừng bong bóng nở ngoài sân”
(Không rõ tác giả)

Câu thơ ai đọc một lần
Mà nghe bong bóng rất gần tầm tay
Mưa xưa theo bước từng ngày
Những bong bóng nở từng đầy mắt vui
Bây giờ bong bóng... than ôi
Ngõ không... quen nữa, em rồi về đâu"
Hoa xinh, bướm vẫn rực màu
Nắng trong, sao vẫn u sầu không reo"

Thì thôi, lời chúc mang theo
Nắng, mưa: gom trọn quê nghèo trong tim
Mừng nhau tự do đã tìm
Giá đau đã trả, chưa im tiếng... hờn,
Mừng nhau giữa những thiệt hơn
Vẫn còn tình bạn gói trong sơn hà,
Mừng ai giữa những bôn ba
Lợi danh phù phiếm vẫn hoa rực hồn
Gửi nhau hai tiếng cám ơn
Có bong bóng nở, có bươm bướm chờ.
Có thuyền neo thả, ghé bờ
Ngoài sân, trước ngõ vàng cờ Tự Do,
Chén mừng trà rót thơm thơ,
Chén vui uống cạn giấc mơ đã từng

Ý Nga, 26.10.2003

*

Một Người Tình


Viết gì đây cho người tình nhỏ học lớp đệ tam C Ở ngôi trường ngày xưa gọi là trường áo tím Cô học trò bé nhỏ vững niềm tin tất cả bọn con trai lấy máu gà máu vịt máu chim Viết thư tình tưởng tượng máu đây tự ngón tay cắn ra thành tâm thơ huyền thoại (Luồng tư tưởng thậm cao siêu xuất nguồn vùng biên giới cận kề Campuchia dư thừa máu làm này nọ kia đậm đà buổi tiệc nồng say thành thử hia quên phứt mất bổn phận là nữ phái.)
Viết gì đây nữa cho một người con gái hung hãn đập tan mảnh tình đôi lứa bằng cơn giận nông nổi Rồi âm thầm giữ mãi mối tình xác xơ âm ỉ mặc thương hải tang điền biến thiên dời đổi Lạ lùng chưa vụn vỡ thật vu vơ và đau đớn bất ngờ.
Mối tình đầu ngỡ viên phương nổi sóng vượt bờ Dõng mãnh cuồng lưu một giòng thác lũ mê loạn mông lung một dải sương mù Nguyên thân xác tan thành mảnh vụn xúc cảm ngất ngư.
Bỗng dưng bão tố đầy trời oan nghiệt bùng nổ mỏng manh thuyền tình chao đảo vỡ vụn rã tan Em làm sao mà đầy nét hung tàn Khiếp đảm quá anh quay đầu nhắm nghiền mắt rùng mình bỏ chạy.
Tình của hai ta nát tan chưa phải là xong đâu đấy Nguyên một đời tôi còn cưu mang nỗi hãi hùng ghê sợ Bọn quỷ đỏ giết người cướp của chúng còn nêu duyên cớ Không như em phóng tâm hủy diệt tình của chúng mình đây.
Anh không biết vì đâu đất bằng ầm ào sóng dậy Đã mấy mươi năm qua anh cũng chưa biết tại sao Tại sao đang từ chốn yên vui đằm thắm ngọt ngào Sang vùng cay đắng hận thù em một mình cúi đầu lầm lũi bước.
Gặp em lần trước còn là thiếu nữ mỹ miều tha thướt Chỉ lần sau em hóa thân thành mụ phù thủy hung tàn đanh ác Sao vậy hở em mụ phù thủy giai nhân phàm trần chung thân xác Tội cho tôi mang tăm tiếng bội tình gần nửa thế kỷ vừa qua.
Muôn vạn sự chỉ do miệng người ta Nói chi đó không bao giờ em cho tôi biết Em mắng chưởi tôi bằng những lời quá ư cay nghiệt Lạ lùng thay em nhất định không cho tôi biết nguyên nhân.
Bao kỷ niệm nồng nàn xinh đẹp của chúng ta em đem chà đạp hết dưới chân Rồi khi tôi chạy em gán tội cho tôi là phường bội bạc Không những bội tình mà còn là phường gian ác Ở đâu ra hình ảnh của tôi tồi tệ đến thế hở em yêu.
Em có nhớ nắng nhuộm vàng cánh đồng Cần Giuộc những chiều em và tôi cầm tay nhau đi nghe nhạc gió hòa thanh cùng gốc rạ Âm thanh nhạc rạ ôm ấp chúng mình phiêu bồng viễn du về xứ lạ Tiếng cười dòn tan chòng ghẹo của em và điệu nhạc vi vu ấy còn văng vẳng mãi trong tôi.
Còn văng vẳng âm thanh tiếng giã gạo chày đôi Em và cô bé làng Tầm Vu trong đêm buông đều tiếng giã Em thách tôi làm thơ vè theo cho kịp nhịp chày Rạch Lá Tiếng gõ nhịp chày em lên miệng cối làm cho tôi chỉ biết ngẩn ngơ cười.
Trên bờ sông Tiền xa xôi quê em miền biên giới Anh về thăm em những mùa phượng nở đỏ hồng Hai đứa mình ra sau nhà sàn ngắm chiều xuống trên sông bao la rộng Từ đó tình mình lớn dần lên mênh mông.
Em có nhớ đường phố chiều lễ trọng người đông Hai tấm thân cọ xát cảm giác bềnh bồng Thành phố lên đèn nhuộm đôi má em hồng Anh sung sướng cợt đùa hỏi nhỏ em có muốn anh không.
Trên đường dặm ngàn dong ruổi mỗi lần đến gặp một dòng sông Tôi lại thấy hình bóng em phiêu bồng trên ngọn sóng Biết mấy lần tôi về quê em nơi xa xôi ấy tìm hình ảnh ‘nhân diện đào hoa tương ánh hồng’ Tìm hình bóng em thân yêu nổi trôi bập bềnh trên dòng hận thù cuồn cuộn.
Có những đêm mình nằm với nhau anh không hề dám làm điều gì em không muốn Ánh trăng soi sáng cho mình ngắm nhìn thân thể của nhau bằng đủ mọi loại ân tình Màu nguyệt bạch là màu tròn vẹn tấm băng trinh Anh trân trọng giữ gìn niềm trong trắng tình yêu thương em là thế đó.
Cho tôi không hiểu vì sao em căm hờn phẫn nộ Rồi tình ta tan nát bởi vì đâu hay dương gian là một rạp diễn toàn tuồng tích khổ sầu Em vớ nhằm đâu đó cái vé vào cho hai đứa mình ngồi thượng hạng.
Viết bài thơ này anh dùng toàn nước mắt đó em thương Không phải máu gà máu vịt máu chim đâu nghe cô nương Mối tình đầu gần nửa thế kỷ của chúng mình chưa đứa nào đánh mất Khoảng không gian dành cho em trong anh sao ngày càng mênh mông trống rỗng lạ thường.

VTH

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu Lạc Bộ Nhiếp Ảnh Việt Nam/VN Photography Club sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật "Ánh sáng và sắc màu" tại Little Saigon, Nam Cali. Buổi triển lãm sẽ diễn ra hai ngày, Thứ Bảy và Chủ Nhật, 7 và 8 tháng 12 năm 2019 từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tại Hội trường nhật báo Người Việt
Bộ trưởng quốc phòng Nam Han, Jeong Kyeong-doo và đồng nhiệm Trung Quốc, Ngụy Phượng Hòa đã đồng ý thiết lập thêm những đường dây nóng quân sự giữa hai nước và chuẩn bị cho chuyến công du của bộ trưởng Jeong đến Trung Quốc vào năm 2020.
Ánh nắng chiều đã tắt nhưng tôi vẫn như cảm nhận được cái nóng hừng hực qua cung cách vén ống tay áo để lau mồ hôi trán của người tưới cỏ.
Công Ty Disneyland sẽ chính thức tham dự cuộc Diễn Hành Tết tại Westminster với sự góp mặt của nhiều nhân vật trong đó có Mickey và Mini Mouse.
Thương vụ bán hàng trên mạng tại Hoa Kỳ Ngày Lễ Tạ Ơn đã tăng vọt 17$ tới 4.1 tỉ đôla, theo Salesforce cho biết. Doanh thu bán hàng mạng trên toàn cầu đã tăng còn nhanh hơn.
2 du khách của chiếc du thuyền Carnival Cruise Line đã chdết trong một xe buýt trong thời gian một tua độc lập tại Belize hôm Thứ Tư.
Thủ Tướng Iraq Adel Abdul-Mahdi cho biết hôm Thứ Sáu rằng ông sẽ từ chức theo sau nhiều tuần lễ biểu tình bạo động và lời kêu gọi ông ra đi bởi nhà lãnh đạo tôn giáo hàng đầu quốc gia của phái Hồi Giáo Shia.
2 phi đạn được Bắc Hàn phóng đi hôm Thứ Năm “được cho là bắn từ một bệ phóng phi đạn nòng siêu lớn,” theo các viên chức quân sự Nam Hàn cho biết.
Cảnh sát Anh đã bắn chết một người tấn công khủng bố hôm Thứ Sáu tại Cầu London -- một sự kiện đau lòng đã khiến ít nhất một người vô tội thiệt mạng và một số người khác bị thương xung quanh con đường trọng yếu là nơi xảy ra vụ tấn công Hồi Giáo chết người chỉ hơn hai năm trước.
Trấn Cảnh Đồng nằm bên bờ sông Liễu Hạ, xinh đẹp như cảnh thiên thai ở chốn trần gian. Khách thương hồ đến đi mua bán quanh năm. Khách du thanh tú lịch lãm cũng dập dìu trẩy hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.