Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt: Ba Em

08/09/200200:00:00(Xem: 2350)
Bài Dự Thi Số 51.
Người Viết Chim Quyên

Em không còn Mẹ, nên Ba em đã vừa cha vừa mẹ lo cho em. Đến nhà bạn, em thấy mẹ bạn lo việc nội trợ, nấu nướng, nhưng ở nhà, ba em là người nấu cho em những món ăn em ưa thích, quần áo sứt khuy, mất nút, Ba em cũng biết cầm kim chỉ khâu vá lại cho em. Vì bận phải đi làm, Ba em nhờ ông ngoại đưa đón em ở trường học, nhưng những môn học đàn, tập thể dục, học múa thì Ba em đưa đi, ngồi chờ hết giờ mới đưa em về. Ngày nghỉ em thường theo coi Ba đánh Tenis hay đi coi đá banh. Các cô dì chú bác đều nói em, vì ở với Ba, theo Ba nên em giống con trai hơn con gái. Cũng phải, em thích cắt tóc ngắn như Ba, mùa hè mặc áo sơ mi, quần sọt như Ba và đi chơi với Ba. Mỗi tối ba dạy em học. Ba rất quan tâm tới bè bạn của em, chọn dùm em những bạn tốt và các bạn em cũng rất thương kính Ba em.


Em cũng thường nghĩ về Mẹ và nhớ Mẹ, nhưng em được an ủi nhiều lắm, vì Ba đã thay Mẹ thương yêu, lo lắng, chăm sóc cho em, đến nỗi ông Ngoại em phải nói Ba em lo cho em chăm còn hơn nhiều người Mẹ khác lo cho con họ.
Mất Mẹ, đối với nhiều bạn là coi như mất tất cả. Em cũng vậy, em mất mẹ, thiệt thòi nhiều lắm. Nhưng may mắn bên em còn có Ba, mà là một người cha tốt, nên em chỉ thương Mẹ, nhớ Mẹ mà không bao giờ bị tủi hờn vì không còn Mẹ.
Trên bàn thờ, ảnh Mẹ em đẹp lắm kìa, lúc nào cũng đăm đăm nhìn em, miệng mỉm cười, em nghĩ Mẹ em cũng hài lòng với Ba, như em đã được hạnh phúc, sung sướng bên Ba vậy. Cám ơn Ba, con thương Ba nhất đời. Em không hề nói vậy, vì những lời đó đâu đủ để bày tỏ hết được lòng em yêu kính Ba cũng như tình Ba đối với em!
Chim Quyên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một trong những lời tôi được học và đã nhập tâm ngay từ lần đầu nghe tới là Thâm Tín Nhân Quả, nghĩa là Phải Tin Sâu Vào Nhân Quả. Hình như luôn luôn có cái gì đáng sợ trong cuộc đời mà tôi lúc nào cũng cảm nhận được. Không phải là những điều cụ thể như sợ thất bại trong đời, mà là một nỗi lo mơ hồ không rời,
Nơi tôi ngồi, bên kia khung kính là biển. Cát chạy dài, nước liếm từng lượn nhỏ xuống và lên. Cầu tàu đi từng nhịp khẳng khiu. Dăm người đi tới lui dưới ánh đèn vàng tỏa trên vai cầu. Tôi nhìn. Sóng vỗ sủi tăm. Phía trong, người ca sĩ Mỹ đứng nhịp chân hát; mặt nàng thật tươi. Người nhạc
Tôi cầm thư Hòa, và thật chậm, rọc mép thư, đọc từng dòng chữ một. Nhiều năm rồi, tôi mới được thư anh. Hàng tem in ở góc với con số hơn tám ngàn đồng Việt Nam , tôi biết đây là một hy sinh lớn; anh không nhiều tiền. Anh thuộc loại người xông xáo làm đủ mọi chuyện để kiếm sống và nuôi gia đình, nhưng định mệnh
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.