Hôm nay,  

Ao Sen Ở Washington Dc

02/08/200300:00:00(Xem: 6755)
PHOTO: Hồ sen ở thủ đô Hoa Kỳ.


Những ngày còn nhỏ, mỗi lần có dịp theo chân ông cụ đi ăn giổ, đến thăm trang trại của mấy ông ở Ngã Ba Cây Thị, Cầu Bình Lợi là tụi tôi thích lắm. Đó là những ngày nghỉ thần tiên cuối tuần, vì có dịp đi câu, chèo xuồng, bơi lội, đánh đu, bắn ná thỏa thích. Ngày ấy thứ trái cây gì tụi tôi cũng đều ăn được, và ăn một cách ngon lành. Một trong những món tôi ưa thích là ăn hạt sen tươi bóc ra từ cái gương sen. Mấy bà chị, cô của tôi vì ngại vào các bãi sình nên thường phải năn nỉ tụi tôi lội vào các khu vực đó để hái cho được những cái gương sen thật to và già đủ. Đứa nào được một cái là có quyền nhâm nhi cả ngày, hay đổi chác với cá món đồ chơi khác mà mình không có.
Đó là những năm tiểu học, lên trung học thì không còn nữa, nhưng các hình ảnh ấy thì không bao giờ phai nhòa trong tâm trí. Lâu lâu theo bà cụ đi chợ để khiên đồ về cho những dịp giổ chạp, tôi lại có dịp thấy các gian hàng bán các cành hoa sen còn búp, và các gương sen. Thế nào tôi cũng móc túi ra và mua vài cái gương sen về ăn dần khi ngồi đọc sách, dùng để trã công cho các đứa em khi nhờ tụi nó chuyện gì, và tụi nó rất thích.
Từ đó đến nay, ít khi nào tôi có dịp gặp các bãi đầm lầy, hay ao sen lớn. Một dịp ghé thăm Đài Loan, tôi có ghé thăm một viện bảo tàng vì nghe nói nơi đây có cái ao trồng toàn các loại sen quý. Tiếc thay đến nơi chỉ thấy gạch đá, cây cối ngổn ngang vì họ phải sửa chữa chi đó, hồ sen thì cạn queo. Ngày bà cụ còn sống, tôi có về thăm VN và cô cháu có rủ tôi đi thăm khu du lịch Bầu Sen hay Đầm Sen chi đó. Vì bà cụ yếu không muốn đi nên tôi cũng bỏ qua luôn. Gần đây được xem cuốn phim "Three Seasons" với tài tử Vân Sơn và Thanh Trúc, đoạn gần cuối quay cảnh cô Thanh Trúc chèo xuồng trong hồ sen, hình như gần biển và ở Phan Thiết, tôi mê quá chừng và yêu cầu bà nhạc cho xem lại mấy lần.
Viết đến đây tôi lại sực nhớ đến những câu ca dao liên hệ đến sen (mấy cụ đừng méo mó nghề nghiệp nhé.) :)))
Trong đầm gì đẹp bằng sen,
Lá xanh bông trắng lại chen nhụy vàng.
Nhụy vàng bông trắng lá xanh,
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
*
Thân chị như cánh hoa sen,
Chúng em bèo bọt chẳng chen được vàọ
Lạy trời cho cả mưa rào,
Cho sen chìm xuống, bèo trèo lên trên.
Tuần rồi gặp người bạn trong phòng tập thể dục và anh ấy khoe là mới đi thăm một cái vườn sen trong DC đẹp lắm. Đi bộ trên máy kề bên nhau, và nghe anh ấy ca tụng hết lờị Tôi thích quá bèn hỏi ở đâu và tên gì. Anh đọc tên và chỉ sơ đường đị Vậy là tôi được dịp lấy điể, hôm chúa nhật vừa rồi, tôi dẩn TN-B Thanh Đan và ông bà nhạc đi xem. Cũng như mọi lần trước tôi vào DC, tôi đi lạc đến hai ba lần. Thay vì chỉ đi mất khoảng 30 phút, mãi hơn một giờ sau tôi mới mò đến ao sen nàỵ Dù đã ở đây hơn 10 năm, Thanh Đan và gia đình chẳng ai biết.


Đứng ngoài nhìn vào thì chẳng thấy chi, nhưng khi qua khỏi cổng vào đến khu vực chính thì tôi mới hết hồn. Hết ao này lại đến ao khác tiếp nối, cái lớn, cái bé, cái nhỏ, cái vừa, ... ao trồng sen, ao trồng sún, ao thả lục bình, đường đi bộ vòng quanh với thảm cỏ mát rượi, những cây liểu với cành thả rũ cạnh ao ... đủ màu sắc chen nhau, nhìn thật thích mắt. Cái nóng bức của buổi trưa hè như biến đâu mất. Tụi tôi chạy hết ao sen này qua ao sen khác, gọi nhau ơi ới để khoe nhau những bông hoa xinh mình tìm thấy, các cảnh đẹp, ... TN-B Thanh Đan lần đâu tiên mới thấy lục bình nên bắt tôi phải thu bằng được vào máy ảnh. Riêng tôi, từ trước đến nay cứ ngỡ cái gương sen và hoa sen là hai phần riêng biệt nhaụ Bây giờ nhìn kỹ các hoa sen nở to, tôi mới thấy rõ là cái gương sen nằm trong lòng cánh hoạ Kể cho bạn bè, người nhà, ai nấy đều cười .
Ao sen này nằm bên bờ phía đông con sông Anacostia, khoảng 7 miles trước khi nhập vào sông Potomac. Miếng đất với những ao sen này rộng khoảng 14 acres, do ông W.B Shaw, cựu chiến binh của cuộc nội chiến Nam Bắc, lập nên từ năm 1882 như một thú vui, cùng lúc buôn bán các loại hoa cỏ mọc trong nước (water lilies). Khu vườn và cơ sở thương mại này kéo dài được 56 năm do ông trông coi, rồi đến cô con gái của ông. Đến năm 1938 đối diện với sự hủy hoại thiên nhiên, chính phủ đã mua lại, tu bổ, và tổ chức nó như là một công viên. Hiện nay, ao sen này được liệt kê vào National Historic Places. Ngoài việc bảo tồn 14 acres nguyên thuỷ, chính phủ còn nhập thêm khoảng 77 acres đầm lầy vào khu vực này, và tạo những nơi đi bộ cho người yêu thích thiên nhiên (hiking trail, walking board) nên các chim chóc, chuồn chuồn, rùa, sò ốc cũng kéo về đây rất nhiềụ Tháng 7 và tháng 8 là hai tháng lý tưởng để viếng thăm, picnic, cùng lúc né tránh cái nóng nung người của mùa hè vùng thủ độ Lạ một điều là cư dân quanh đây, và du khách chẳng mấy ai biết đến. Thật đúng với câu nói : Kenilworth Aquatic Gardens is one of the Nation's Capital best kept secret.
Nguyễn Đức Trọng & Thanh Đan
[email protected]
Phụ chú về hạt sen
Hạt sen thuộc dương, vị ngọt, bùi, không độc, tính mát. Dược năng của hạt sen là bổ tì, bổ tâm, an định tinh thần. Sử dụng bằng cách nấu nước, nấu cháo, hoặc rang chín ăn mỗi lần từ 50-70 hạt. Toa thông dụng trị mất ngủ lâu ngày: hạt sen 50 hạt, lá Dâu tằm (tang diệp/morus alba) 15gr, cam thảo 5gr, nấu với 1/2 lít nước, sôi thật kỹ, còn 1 ly, chia làm 2 lần uống trong ngàỵ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.