Hôm nay,  

Hội Đồng Hương Thanh Lãng

02/10/200300:00:00(Xem: 10086)

Sau bao nhiêu năm sống xa quê hương, mặc dù cuộc sống an bình và không phải lo ăn hàng ngày, lo ngày mai như khi còn sống tại miền Bắc Việt <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Nam. Với hai cuộc di cư và di tản đã làm tan nát nhiều cõi lòng, phải bỏ nơi chôn rau cắt rốn, bỏ xóm làng mà đã bao đời ông bà, cha mẹ, cô bác, chú dì sống với những đồng lúa xanh tươi, với những láng khoai, láng sán với những cây trái chĩu chịt những trái vườn trước có những hàng cau thẳng tắp, vườn sau có những bụi chuối hàng năm cho biết bao buồng. Vào miền Nam cũng tưởng rằng ít năm sau đất nước thống nhất lại được trở về làng xưa, xóm cũ hàng ngày đi lễ, hàng tuần đi chùa, hàng tháng có chợ thật là sầm uất, cứ ngóng ngày này sang tháng khác, năm này sang năm khác, mỏi mắt mong chờ, đất nước vẫn chiến tranh tàn phá. Rồi lại đến năm 1975, vội vàng bồng bế dìu dắt nhau di tản sang các nước tư do trên thế giới, hoảng hốt vội vã không kịp từ giã anh em bạn bè, có khi không kịp từ biệt cha mẹ già, ông bà phần đông đã trên lục tuần. Lần này mới đứt ruột vì phải rời bỏ quê hương Việt Nam yêu dấu, biết đến ngày nào mới được trở lại sống ở đất khách quê người biết tương lai chính mình và con cháu ra làm sao"


Có sống xa quê hương, tự đáy lòng hỏi ai không ngậm ngùi luyến nhớ quê hương. Chẳng đâu bằng quê hương Việt Nam. Thật vậy có sống nơi lạ quê người mới thấm thía cảm nghiệm được điều này. Nhất là những vị cao niên, nhiều khi ngồi nghĩ mà tủi thân già, do đó các cụ trong những dịp các cụ hội họp đã bàn thảo với nhau để cho con cháu sau này còn biết đến quê cha đất tổ là Việt Nam. Các cụ không có phương tiện để quy tụ lại đồng hương nên nhiều cụ đã nói con cháu giúp. Nhờ vậy mà ngày 19 tháng 3 năm 1992 nhân dịp dự Thánh lễ Giesu Quan Thày Giáo xứ Mẹ Việt Nam. Mọi người đồng hương Thanh Lãng đã có dịp hàn huyên tâm sự, bàn thảo và có một quyết định là thành lập Hội Đồng Hương Thanh Lãng. Một số vị đã được toàn thể đồng hương tín nhiệm vào Ban chấp hành tạm thời là một năm gồm có qúy vị sau đây:
- Cụ Trần Trọng Dư: Trưởng ban
- Ông Nguyễn Huy Cường: Phụ tá (Nghiên cứu lập bản nội quy)
- Ông Đăng Văn Khoát: Phụ trách liên lạc đồng hương tại hải ngoại
- Ông Đặng Sĩ Ngạc: cùng ông Khoát lập danh sách những đồng hương tại các Cộng Đoàn Công Giáo Việt Nam
- Bà Vũ Tuyết Anh: Thủ quỹ (đưa ra những kế hoạch cùng toàn thể quý vị trong ban gây quỹ).
- Cô Vũ Thị Hồng Loan: phụ trách văn nghệ
- Ông Nguyễn Hà Thọ: Lo tổ chức Đại hội trong năm tới.
Với mục đích quy tụ tất cả những đồng hương, không phân biệt tôn giáo và những người liên hệ vợ chồng, đặc biệt là những thân hữu có cảm tình với xứ Thanh Lãng. Một năm tối thiểu tổ chức hai ngày. Một ngày kính Thánh Quan Thầy và Thánh Giuse và một ngày trong dịp Xuân về.
Ban chấp hành đương nhiệm 2002-2006:
Hội trưởng: ông Nguyễn Huy Cường
Phó nội vụ: ông Đặng Sĩ Ngạc
Phó ngoại vụ: ông Nguyên Hà Thọ
Thư ký: Bà Trần Thị Kim Chi
Thủ quỹ: Bà Vũ Tuyết Anh
Văn nghệ: Cô Vũ Thị Hồng Loan
Ban cố vấn: Cụ Trần Trọng Dư, cụ Đăng Văn Khoát, cụ bà Lại Thị Hà.
Địa chỉ hội:
17568 lakeview Street,
Yorba Linda, CA90880(714) 693-7505
(Đặc trách liên lạc Hội Đoàn: Nguyễn Ngọc Cường, Việt Báo, Tel: (714) 693-3270, Pager: (714) 435-5581)
<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đúng 8:45am sáng ngày Thứ Bẩy, 26 tháng 10 năm 2019, tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt-Mỹ (Sid Goldstein Freedom Park), thành phố Westminster, Nam California, Hoa Kỳ, đã diễn ra trọng thể Lễ Tưởng Niệm (Memorial Ceremony) cho 81 Chiến sĩ Nhẩy Dù thuộc Đại Đội 72, Tiểu Đoàn 7 Dù/QLVNCH, đã thiệt mạng trong một tai nạn máy bay C-123 tại miền Nam VN ngày 11 tháng 12 năm 1965.
Đau thương nhất là niềm hy vọng của những người Việt còn chờ đợi cảm thấy ánh sáng mờ dần từ phía chân trời. Nhưng điều đau thương hơn cả là anh em đang sống trong búa rìu dư luận. Chúng tôi cảm thấy dư luận bất công sẵn sàng quay lưng lại với nhóm trẻ cô đơn đang tìm đường gai góc mà đi cứu người ở hải ngoại.
Sau khi chào đón anh chị em Nghĩa Sinh Phước Tuy, Phan Thiết và Sài Gòn đến công tác từ thiện tại Tỉnh Cà Mau ngày 12/10/2019, Linh mục Đaminh Lê Văn Hội - Quản xứ Trung Hòa (tỉnh Cà Mau), đã mời anh chị em Nghĩa Sinh Công Giáo tham dự thánh lễ tạ ơn do Cha chủ sự.
Tôi bước lên sân khấu trong niềm vinh dự là một sinh viên Việt Nam tốt nghiệp loại giỏi tại Đại học Đức, trẻ và rất trẻ, mười chín tuổi. Và đang học Master năm thứ nhất Khoa Piano trình diễn tại Đại học Âm nhạc hiện đại nhất của nước Đức. Đó là Đại học Nuremberg, Bang Bavaria.
Người rơm còn có một tên gọi khác, dễ nghe hơn, theo ngoại ngữ: nouveaux boat people – những thuyền nhân mới. Khác với lớp người tị nạn từ Việt Nam vào cuối thế kỷ trước, những kẻ đến sau không còn được thế giới chào đón nữa.
Cảnh sát hiện đang tập trung vào những người di cư từ Việt Nam khi điều tra cái chết của 39 người trong một "thùng chứa (container)". Sự chỉ dẫn đến từ người thân.
Halloween có một nguồn gốc từ một lễ hội cổ xưa 2000 năm trước ở Ireland có tên Samhain. Từ Samhain có nghĩa là "Mùa hè cuối cùng" trong tiếng Gaelic, một ngôn ngữ được sử dụng ở Ireland và Scotland. Nó cũng báo hiệu mùa đông bắt đầu để nhà nông chuẩn bị cho những tháng lạnh hơn
Kinh tế chánh trị là môi với răng. Dân chúng Hong Kong đang làm một cuộc chiến tranh nhân dân, vừa du kích vừa trận địa chiến ở thành phố. Vừa chống nhà cầm quyền tay sai của TC vừa chống bọn ăn theo CS và tay sai ơ Hong Kong.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.