Hôm nay,  

Thơ

08/09/200300:00:00(Xem: 6476)
THƠ THƠ

THÙY DZUNG PHỤ TRÁCH

Về Chung Bến

Kính mến trao về chị Đan Phụng trong niềm vui thơ

Bạn muốn cùng lên viếng đỉnh Hoàng
Thì kia đường mãi rộng thênh thang
Năm canh cứ đắp nồng quê mẹ
Ngàn tứ gìn trao đẹp ý vàng
Trăng quạnh vẫn ôm dòng nước cũ
Dặm dài đâu thiếu ánh mây quang
Mai đây qua chuyến đời xuôi ngược
Về bến Ly Tao sẽ gặp nàng!

Liễu Thuận Khanh

*

Nhớ Lầu Ông Hoàng

Họa bài thơ “Về chung bến” của nghĩa đệ Liễu Thuận Khanh

Lầu ai" Có phaœi của ông Hoàng"
Mà mỗi đường lên, mỗi bậc thang
Hàn sĩ - năm vần treo gác tía(*)
Thế nhân bao khách nhặt thơ vàng
Muộn xe chớ bán vầng trăng cũ
Chung bến cùng chia mạch nước quang
Bạn nưœa chén mơ, mình nưœa chén...
Còn đây... nguyên ý kịp trao nàng.

Đan Phụng

(*) Hàn Mặc Tưœ

*

Từ Treo Rũ Áo Quan Hà

Ta về dở cuộc rượu say
Bạn bè xưa đó tháng ngày lãng xa
Từ treo rũ áo quan hà
Trong rừng ta hát ngâm nga một mình
Núi cao dốc thẳng gập ghềnh
Núi cao không mệt - nhưng tình riêng mê
Dáng xưa em khuất nẻo về
Dáng xưa em nửa câu thề năm xưa
Ta giờ trong cuộc nắng trưa
Lưng trần chịu ướp gió mưa Nam Hà
Bước về gió nhẹ xót xa
Sài Gòn trong dáng ngọc ngà em vui
Bạn bè ai cất tiếng cười
Rượu xưa tiếp chén ai mời ta say
Bạn bè nghiêng ngả men cay
Ta đầy chén rượu miệt mài nhớ em
Mắt xưa mờ dáng men đêm
Trong hương rượu ngọt ta tìm tình ta
Từ treo rũ áo quan hà
Rượu say ta hát ngâm nga một mình ...

Thy Lan Thảo

*

Tiểu muội!

Thôi! Đành vậy!!! Vì lòng em rộn rã
Chuyện tình mình vụn vỡ một mùa trăng
Quên tất cả! Đêm hư vô nghiệt ngã
Ở nơi nào sóng vỗ tiễn sang ngang

Đã lâu rồi... nửa đời mang hư ảo
Mở lòng ra dan díu những dại khờ
Anh váng vất phai tàn đau nỗi nhớ
Thuở hẹn hò dang dở giấc ngu ngơ

Anh chán đời gặp em lòng tưởng nguội
Lại tơ vương xan xẻ mấy tự tình
Lời chưa tỏ... sao mầu son vội đổi
Ngại mộng lành ray rứt tuổi nguyên trinh

Anh đã thấy xôn xao hồn trở lại
Dạt dào nghe hương tóc rối đong đưa
Và vị ngọt thơm mùi môi mắt ấy
Gọi nắng về tháng Chín chẳng mưa sa

Bảo rằng thương nào đủ nghĩa yêu đương
Em ngoảnh mặt trong anh... đầy vất vưởng
Ngỡ ngàng như quấn quít mãi môi hồng
Đêm ấp ủ vỗ về cơn mộng tưởng

Thôi! Đành vậy! Xem, tim anh lạnh ngắt
Những cội tình rêu phủ ngủ trăm năm
Chờ nhau mãi thiên đường buồn trôi giạt
Chẳng hết đường... nhung gấm gửi thế gian

Kiến An (Tiểu muội)

*

Chàng Ơi! Mật Gì"

Viết thay T.

Người chi đâu dễ... ghét
Nhất định không thèm thương
Nói năng nghe... khét lẹt
Không được một chút đường

Người gì đâu khó ưa
Nhất định không thèm nhớ
Cho đợi sáng, chiều, trưa...
Lần sau xem có chừa

Chiều nắng vàng rồi ư"
Đêm đen em cũng mặc
Ai biểu gì cũng "ừ!"
Mà tình không xuất sắc

Vườn có lá xanh... xao
Nên hoa nở kín đáo
Không thèm khoe nụ chào
Cho lòng ai điên đảo

Gió ơi đừng về nhé!
Cho người nóng điên luôn
Mây ơi đừng buông nhẹ
Mặc kệ người ta buồn

Thương thì phải chịu đau
Dù mật ong hay gấu"
Có nợ thời trả nhau
Tình ơi! Tình Yêu Dấu!

Ý Nguyệt (14-7-03)


*

Kể Chuyện Mỹ

Hiệp Chủng Quốc, tên gọi, đúng tên
Gom dân đủ giống trắng, vàng, đen
Và thêm chút ít màu da đỏ
Con số nhỏ nhoi, phận mọn hèn.

Da màu, da trắng, đa ngôn ngữ
Tiếng nói thông thường vẫn tiếng Anh
Riêng tiếng Tây Ban Nha giọng mật
Rót vào đầu bạc lẫn đầu xanh.

Da màu, da trắng đa văn hóa
Dựng một vườn hoa vạn sắc màu
Mười năm ta bón cây Hồng Lạc
Bằng khí thiêng thai nghén mộng đầu.

Ta kể cho em nghe chuyện Mỹ
Đầu tiên là cuộc sống bon chen
Ai đó phán rằng: ta tuổi Sưœu
Tuổi con trâu mộng hóa trâu điên.

Tuổi Sưœu, ta cày hai “job” lận
Cày cho sỏi đá hóa thành “đô”
Cho nhà mới, đẹp, xe cho láng
Cày suốt ngày đêm, mặc vợ chờ.

Mười năm lăn lóc kiếp tha hương
Ta gơœi tương lai đến cưœa trường
Và giữ trong tim - chìa khóa mới
Mơœ hồn quaœng đại phát tình thương.

Gơœi cho em ít nhiều đường nét
Về bức tranh ai họa tuyệt vời


Bức tranh văn hóa thơm mùi mực
Hiệp Chủng Quốc trao với nụ cười.

Nhớ mãi, mỗi khi ra khỏi nhà
Nơi khu ta ơœ đủ màu da
Mỹ đen, Mỹ trắng chào ta trước
Bất kể người gần hoặc keœ xa.

Trong lúc đồng hương sát cạnh nhà
Thường ngày đối mặt lúc vào ra
Không buồn nhếch mép chào thăm hỏi
So sánh “đôi đường” thấy khác xa.

Không biết trong tim Mỹ thế nào
Nhưng tình biểu hiện đáng đề cao
Ta cho một điểm son hồng thắm
Trên đóa hoa tình Mỹ xã giao.

Ta kể cho em nghe tiếp nhé
Chuyện sinh hoạt xã hội văn minh
Dân trí cao, không bì đẳng cấp
Cùng chung giữ trật tự, an ninh.

Ta đến Trung Tâm Thương Mại Mỹ
Mua hàng, thanh toán số tiền tiêu
Khách đông, già treœ “làm đuôi”, đợi(*)
Ai biết ai sang, ai khó nghèo"

Ta đến ngân hàng, bưu điện Mỹ
Tiệm ăn, tạp hóa, sơœ An Sinh
Đâu đâu cũng caœnh: “ưu tiên đến"(**)
Thì “tiếp ưu tiên” (***), chẳng nể tình.

Những bức tranh màu sắc đẹp kia
(Như người con gái tuổi xuân thì)
Đã tung hương mới vào Dân Việt
Hướng dẫn Cộng Đồng một lối đi.

Đi vào nếp sống văn minh Mỹ
Sàng lọc tinh hoa của giống nòi
Hoa thơm ta hái, hoa hôi loại
Đây vốn đầu tư: khóc lẫn cười.

Ta vào cơ xươœng, ra siêu thị
Thăm “Nursing home”, viếng sơœ làm
Nơi dành hút thuốc, và khu cấm
Baœng chỉ giới ranh rất rõ ràng.

Nếp sống văn minh, văn hóa đẹp
Đập vào mắt khách, hỏi từ đâu"
Phaœi chăng là vệ sinh công cộng"
Lại một điểm son tô đậm màu.

Thùng rác vệ sinh tựa lá rừng
Im lìm đứng trước mặt sau lưng
(Hành lang công sơœ, phòng làm việc...)
Hứng chịu từng “viên đạn” cuối cùng.

Thùng rác vệ sinh đợi khách hàng
Nhà ăn, chợ búa, góc cầu thang
Trai tài, gái sắc không hò hẹn
Phế phẩm cùng chôn, bước vội vàng.

Ta đến Nhà Thương thăm bệnh nhân
Căn phòng mát rượi, trắng giường nằm
Dăm nàng y tá xinh như mộng
Qua lại hành lang, bước nhịp nhàng.

Ta kể cho em nghe chuyện khác
Chuyện an toàn trục lộ giao thông
Đèn đường tự động xanh, vàng, đỏ
Hướng dẫn đoàn xe xuôi ngược dòng.

Ngã tư đèn hiệu đỏ, xanh, vàng
Caœnh sát lưu thông ơœ Việt Nam
Sắc phục, đứng điều hành mệt nghỉ
Nhưng giao thông vẫn chẳng an toàn.

ƠŒ Mỹ thì đâu cần caœnh sát
Giao thông trật tự vẫn ngon lành
Đèn xanh, tự động, em trườn tới
Đèn đỏ, tốp (stop) xe, tốp caœ tình.

Khi hệ thống đèn hư, chớp tắt
Ngã tư xe đậu, nối đuôi nhau
Luân phiên lần lượt qua từng chiếc
Không một tiếng còi thúc phía sau.

Xa lộ, xe đi như mắc cưœi
Chẳng may tai nạn, kẹt lâu giờ
Keœ gây tai nạn, người lâm nạn
Vẫn bắt tay nhau, vẫn chuyện trò.

Em ơi, chuyện Mỹ, kể còn dài
Em có nhìn ra cái dơœ, hay"
Hay, dơœ bao năm ta gạn lọc
Trao gì cho thế hệ tương lai"

Lưu Thái Dzo

(*) Cụm từ dịch từ tiếng Pháp “faire la queue”. (**),(***) Lấy ý từ câu: come first, serve first

*

Đôi Dòng Sưœ Việt

Nhớ ơn tiền nhân đã đổ biết bao xương máu chống giặc ngoại xâm nên nước Việt Nam còn có tên trên baœn đồ thế giới. Nhục thay đaœng CSVN cắt đất nhượng đaœo, vùng biển cho Trung Cộng để đổi lấy sự baœo đaœm quyền cai trị. Đó là một lũ Lê Chiêu Thống thời đại.

Chân dung Trưng Triệu của chung dân
Đánh thức toàn dân Đức Thánh Trần
Chay gông xiềng xích chông gai traœi
Tận trung, tung trận diệt xâm lăng
Tặc vào, Tàu giặc bao kinh khiếp
Buộc thắt ngàn năm Bắc thuộc tàn
Sóng Bạch Đằng giang thù sạch bóng
Đổ tất công gìn đất tổ an.

Trương Minh Hòa

*

Sinh Nhật Buồn

Tặng các bạn Tây Úc

Hôm nay là ngày hai mươi tháng tám
Tháng mùa Đông là tháng của rét câm
Quê hương dịu vợi, tay không với tới
Mắt biếc vương nhìn, lòng chạnh nhớ thương
Thời gian ơi! Ta níu mi không được
Tóc đen pha màu, tuổi chất chồng theo
Xứ lạ quê người, tình người không có
Không tri âm, không tri kyœ giaœi sầu!
Không tiếng cười và không tình bạn hữu
Không bánh ngọt, hoa thơm và cây nến
Ôi! Vạn lần không và vạn lần sầu
Sinh nhật buồn! Lịm... hồn thế đó sao"

Huyền Lam WA

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.