Hôm nay,  

Thơ Thẩn Mà Chơi

05/05/200100:00:00(Xem: 5420)
Tâm Tình Thơ Thẩn

Trong mục "Thơ thẩn mà chơi" số này, Cô Gia xin gửi đến quý vị độc giả một số bài "chơi thiệt" của quý ngài thơ thẩn đại gia bốn phương, trong quý đại gia có này có quý vị ở Victoria như Việt Lão, Tư Râu.... Riêng Tư Râu đại gia, sau một thời gian "gác kiếm", nay lại "tái xuất giang hồ" với công lực quá thâm hậu.

*
Thân trách Đao Cùn đại gia

Trong mục "Thơ thẩn mà chơi" ở SGT số 208 Đao Cùn đại gia có bài "Xin trình diện đại Cô Gia" nói về heo gà, trà rượu với Cô Gia, nên số này Cô Gia viết bài "Thân trách Đao Cùn đại gia" để họa vận bài "Xin trình diện đại Cô Gia" (bộ vần: gia, mà, xa, nhà, ta) của Đao Cùn đại gia:

Cao thủ Đao Cùn thuộc đại gia,
Của làng "thơ thẩn" đã lâu mà!
Ông sao làm bộ như người lạ,
Bác lại giả đò tựa kẻ xa!
Bia bọng mua rồi chưng chật tủ,
Mồi màn sắm sửa chứa đầy nhà.
Mà ông chẳng hú anh em nhậu,(")
Quả thật Đao Cùn tệ quá ta!

Cô Gia

*
Muốn Hốt Lá Đa

Theo tin trên SGT số 208, đầu đảng Nông Đức Mạnh, với huyền thoại con rơi của Hồ Chí Minh, đã tuyên bố với báo chí: "Tôi có cha mẹ nhưng chẳng may họ đã qua đời từ khi tôi còn rất trẻ". Câu trả lời không làm người ta thỏa mãn.

Chẳng phải từ trong đất nẻ ra,
Tất nhiên phải có mẹ và ba.
Y không xác định họ tên mẹ,
Hắn chẳng chịu khai danh tánh cha.
Dòng dõi xấu xa nên giấu kỹ"
Cội nguồn hắc ám phải cho qua"
Chối từ gốc gác con "vua" đó,
Chắc muốn vào chùa quét lá đa.

*
Tổng thống tham nhũng

Theo tin SGT số 207, cựu TT Phi Luật Tân Estrada, gốc là một tài tử điện ảnh, vừa bị bắt giam vì bị buộc tội tham nhũng, làm suy yếu nền kinh tế quốc gia.

Chê anh tài tử Estrada,
Giữ chức hàng đầu một quốc gia.
Chẳng hiểu mưu cao cho đất nước,
Lại bày chước quỷ hại quê nhà.
Đồng lương chẳng đủ mua dinh thự"
Trợ cấp không kham được lệnh bà"
Tham nhũng hốt tiền, chờ lãnh án,
Vết nhơ gột rửa thuở nào ra"

Trường Xuân Lão

*
Đừng như lũ độc quyền

Theo thơ góp ý và thắc mắc về hội chợ Tết Tân Tỵ 2001 ở Victoria của tác giả Lê Dân-Melbourne Vic. được đăng trên nhiều báo Việt ngữ Úc châu và Sàigòn Times số 208. Kẻ hèn này đã ngạc nhiên nay lại càng ngạc nhiên hơn khi biết những chi tiết khác nữa mà kẻ hèn này không đủ tinh thần để đi xem tiếp "cho biết sự tình". Cảm thông những tâm tình góp ý của tác giả Lê Dân, xin có bài thơ gửi vào mục "Thơ thẩn mà chơi":

Hội Tết vừa qua ở Melbourne,
Không lời, lại lỗ mới hay tin.
Hang kia uốn khúc: không dò được!
Lòng nọ thâm sâu: khó mó tìm!
Tổ chức: mấy người chung một nhóm
Điều hành: vài gã cũng thành viên
Cộng đồng còn có bao đoàn thể...
Phải nhớ đừng như lũ độc quyền.

Phải nhớ đừng như lũ độc quyền:
Lợi thì phe nhóm lãnh phần riêng
Nô nhân: khúm núm khấu đầu ngoại!
Vong bản: xem thường gốc tổ tiên!
Đánh lận, làm hề không biết xấu
Lập lờ, lừa bịp chẳng cữ kiêng
Nhớ dùm để sửa sau nên tốt
Hội Tết vừa qua ở Melbourne.

Việt Lão - Victoria

*
Đại hội

(Gửi về Trung Ương Đảng Hà Nội)

Đại hội kỳ này thiệt đại hội,
Hết trò chia thịt lại chia xôi,
Cử tri bỏ phiếu nghe mà gớm!
Đại biểu giơ tay chán lắm rồi!
Dân tộc, dân quyền trên chót lưỡi,
Tự do, tự quyết chỉ đầu môi.
Xào đi, nấu lại bao nhiêu bận,
Rốt cuộc ngô khoai cũng một nồi.

Ớt Sừng Trâu

*
Xử tội Bùi Đình Thi

Đọc trên báo SGT số 207 có bài "trại tù Thanh Cẩm" của linh mục Nguyễn Hữu Lễ, và thơ Cù Nèo "Xử tội Bùi Đình Thi" của đại gia Nam Man làm cho Chang Son cảm hứng, kính xin họa nguyên vận của đại gia để cho vui:

Tình người, dạ thú giống "thằng Thi",
Tống quách nó về chẳng tiếc chi.
Đồng tù: đau khổ không thương mến"
Thử hỏi: lương tâm có khác gì"
Cầm thú sa cơ còn xám hối,
Cộng nô sợ nũi bắt thì đi"
Hãm hại bạn tù: thua chó dại,
Gian hùng ích kỷ phải khinh khi.

*
Lầm than

Sầu đau vận nước đã lầm than,
Đâu biết rồi đây mất cả đàn.
Quê hương đói khổ bao ngày tháng,
Đất nước lâm nguy quá bẽ bàng.


Tuổi thơ ôm ấp,... đâu còn nữa,
Bóng dáng ngày xưa đã bước sang.
Bần cùng dân tộc đày lao động
Chỉ mong ngày ấy, ... rụng sao vàng.

Chang Son

*
Khúc hận ca

Thương nữ biết chi nỗi nhục nhà
Bên sông hát xướng với ngân nga
Nỗi lòng Ai đó nghe ray rứt
Như muối đâm nghiền xát thịt da
Đâu kẻ lộc cao quên mật đắng
Hỡi tuồng bổng trọng sợ gai chà
Quên mình còn nợ... Hờn Non nước
Để mãi "Hậu Đình" khúc Hận ca.

Lê Cẩm Thanh Tampa

*
Trao thân lầm tướng cướp

Nhân bài viết của Hữu Nguyên: "Suy nghĩ về ông Nguyễn Thế Phong, chủ tịch CĐNVTD Victoria trong SGT số 208, Tư Râu viết bài này để tặng anh Hữu Nguyên:

Em tưởng hắn ngon nên dồn phiếu
Nào ngờ lợn cợn đã lồi ra
Em đã trao thân lầm tướng cướp
Giờ đây chỉ biết giận mình thôi
Bảo đảm việc làm không do hắn
Có người mách nước ở đàng sau
Vấn kế, giựt dây trò múa rối
Kế độc thâm sâu vẫn còn dài
Vì thằng Việt Cộng nên cảnh giác
Hội đoàn kình chống mới là đau
Nếu vì tự ái mà làm bậy
Đ. mẹ nhà ông chẳng phải người.

*
Kế độc thần sầu

Mình tính sao đây ông chủ tịt"
Về ngày quốc hận tháng Tư đây
Độc kế ta làm như năm trước
Xé lẻ chúng ra là ăn tiền
Làm lễ truy điệu mỗi tiểu bang
Phân chia lực lượng chúng la làng
Chỉ vài mươi mạng sân sứ quán
Coi như kế độc tuyệt cú mèo
Khen ông tuổi trẻ nước cờ cao
Ông làm" Hay có kẻ đằng sau"
Hành nghề "chủ tịt" sao như vậy"
Chắc được chi tiền nặng hầu bao
Sách lược đảng ta là mua chuộc
Rỉ tai, bêu xấu đủ thứ trò
Xì tin thất thiệt đồn bậy bạ
Nhân sĩ quê cơ phải trùm mền.

Tư Râu

*
Nam Man thấy ngứa nghề

Trong mục "Thơ thẩn mà chơi" của SGT số 208, Trường Xuân Lão đại gia có viết bài "kẻ học nghề" nói về nghề tay trái của đứa Nam Man: "Nghề cờ bạc". Đọc bài "kẻ học nghề", đứa Nam Man viết bài này để họa vận bài của Trường Xuân Lão đại gia:

"Nghề" nào tớ thấy cũng là "nghề",
Đặc biệt, "nghề" này... hết chỗ chê.
Thức "đánh" liền đêm người vẫn khỏe,
Ngồi "chơi" suốt buổi cổ đâu tê.
Nhà em theo ngó, bà khen: sướng,
Má nó đứng coi, mụ bảo: mê.
Nếu bác có tay nào chịu húc...
Ừ, nên "giới thiệu", chớ a ê.

Nam Man

*
Có phải cố tình làm bậy không

Trong mục "Diễn đàn độc giả" của SGT số 208, anh bạn Lê Dân ở Victoria có viết bài "thư góp ý và thắc mắc về Hội chợ Tết Tân Tỵ 2001 ở Victoria", trong đó anh Lê Dân đã nêu nhiều cái bất lợi tốn kém ở địa điểm show ground của Tây. Anh cũng nêu những điểm tréo ngoe từ chủ đề hội chợ Tết đến sự tắc trách trong việc treo cờ, từ sự dùng món Shushi của Nhựt để đãi khách Tây, đến việc dùng cây bonsai (gốc của Nhựt) để trưng bày trong gian hàng triển lãm văn hóa phẩm Việt Nam.... Đọc bài của anh Lê Dân, đứa Nam Man thấy "nực" nên viết bài này để hỏi mấy ông có trách nhiệm tổ chức hội chợ Tết có phải cố tình làm vậy để tạo sự chán nản cho đồng bào không"

Ông cho "hội chợ Tết... show ground",
"Nó chẳng giống Tây, chẳng giống Tàu".
Đến ngó, hơi kỳ kỳ thiệt đấy,
Vào xem, cũng chướng chướng mần sao!
Dường như kém hẳn nhiều năm trước,
Chắc mẩm thua xa cái tết nào.
Nếu biết ai "tự tung tự tác"...
Ông nên "điểm mặt" giúp đồng bào.

Ờ, ờ, còn cái vụ treo cờ,
Nó máng tòng teng, thấy xụi lơ.
Gặp trận mưa rào, bay lỏng chỏng,
Nhằm cơn gió lốc, rụng lơ chơ.
Ông nên nói thẳng tay cà chớn,
Bác cứ lôi ngay đứa phất phơ.
Bảo nó mần ăn mà "chiếu lệ",
Cù Nèo tớ phạng chết bây giờ.

Ai bày mấy cái món ăn chơi,
Đãi khách Shushi... hóa rởm đời.
Mấy thứ "rong khô" đâu dễ nuốt,
Ba đồ "cá sống", đếch ngon xơi.
Cười thằng đã dốt hay bày biện,
Chán đứa vừa ngu khoái vẽ vời.
Tết mít, đãi Tây đồ Nhật Bổn...
Ông bà ngó xuống chắc kêu trời.

Còn "khu triển lãm" - quá bầy hầy,
Bác bước vô là văng tục ngay.
Chẳng cảnh, chẳng tranh làm biểu tượng,
Không hình, không ảnh để trưng bày
Bên kia, họ đặt vài cành trúc,
Phía nọ, ai trưng mấy chậu cây.
Thế có mẹ gì mà "triển lãm"...
Tên nào "mất dạy"... quá như vầy.

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.