Hôm nay,  

Eritrea 10 Năm Độc Lập, Chưa Xong Nạn Đói, Mìn Bẫy

25/05/200100:00:00(Xem: 13731)
ASMARA - Cựu chiến binh dày dạn sương gió của cuộc chiến đấu giành độc lập 30 năm chen vai với thanh niên sinh viên tưoi trẻ từ ngoại quốc trở về cùng dự lễ kỉ niệm 10 năm thành lập Eritrea, quốc gia trẻ nhất châu Phi, đánh dấu bằng ngày giải phóng thủ đô Asmara.

Không khí mừng lễ năm nay khác với năm ngoái, khi chiến cuộc biên giới với nước láng giềng lớn hơn gấp bội, quân số đông gấp 10, gây nhiều thiệt hại cho Eritrea.

Trong 2 năm, lân bang Ethiopia chiếm 1 dải lãnh thổ rộng lớn, cho đến Tháng 6-2000, chấm dứt bằng ngưng bắn, sau khi hàng chục ngàn chiến sĩ Eritrea hi sinh trong cuộc chiến hầm hố.

Cư dân Asmara tạm quên đi quá khứ, trong khi LHQ còn tiếp tục giám sát biên giới. Dư luận tin rằng phải mất nhiều năm để hàn gắn các mối quan hệ giữa Eritrea và Ethiopia.

Các viên chức LHQ năm ngoái nhận xét rằng chiến tranh đã làm hậu quả của hạn hán trở nên gay gắt hơn, khiến cho 1/4 dân số có khả năng tự túc tự cấp bị đe dọa đói kém, 300ngàn dân tị nạn bị các bãi mìn đe dọa.

Eritrea là cựu thuộc địa của Italy, đến năm 1952 bị Ethiopia sáp nhập như là 1 tỉnh, gây ra cuộc kháng chiến đòi độc lập. Qua cuộc trưng cầu dân ý năm 1993, tân quốc gia Eritrea được thành lập với dân số 4 triệu.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tóm tắt: Ngày xưa có hai anh em mẹ mất sớm, sống với dì ghẻ quá ác độc nên người anh dẫn em gái trốn khỏi nhà. Dì ghẻ là một bà phù thủy, đã dùng phép thuật biến người anh thành một con Mang. Cô em gái tìm được một túp lều nhỏ trong rừng, hằng ngày hái trái về nuôi anh. Cuộc sống rất an lành thì bỗng một hôm nhà vua cùng tùy tùng đến khu rừng săn bắn. Cuộc săn kéo dài nhiều ngày và người anh xin em cho mình ra khỏi lều dự cuộc săn. Đến ngày thứ ba, Mang bị thương, nên có người biết chỗ ở của Mang , về báo cho vua hay. Hôm sau, chân Mang lành hẳn, lại xin em cho tham dự cuộc săn. Nhà vua đi tới túp lều, đã sửng sờ trước vẻ đẹp của cô gái và xin cưới cô về làm vợ. Cô bằng lòng và đem Mang về hoàng cung. Bà dì ghẻ tưởng hai anh em đã bị thú dữ xé xác ăn thịt, nghe tin cô em đã thành hoàng hậu thì tức giận, ghen tức. Cô con gái của mụ, xấu như ma lem, lại chột một mắt, cũng hờn dỗi khóc lóc muốn soán ngôi hoàng hậu. Mụ phù thủy hứa sẽ dùng kế...
Khi cá Ông từ trần… lòng người cũng hoang mang. Bản tin Kênh 14 kể chuyện Phan Thiết: Ngày 29/5, các ngư dân phường Mũi Né, thành phố Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận phát hiện xác một cá Ông lụy ngoài khơi, sau đó tiến hành kéo vào bờ tổ chức an táng theo phong tục địa phương.
Em lớn lên từ tấm lòng biển cả Bát ngát tình người, ruộng mật bờ xôi Bàn tay nào chăm lo từng tấm tã? Cho hôm nay em được lớn thành người Đám trẻ mồ côi bây giờ đã lớn Ba mươi năm mài miệt mái hiên trường Ngày tốt nghiệp trong giảng đường đại học Hẹn cùng nhau đồng trở lại quê hương
Trà Vinh có đầu gà đít vị, Tiều lai Miên (!), hoặc Miên lai Việt nên con lai, nhứt là con gái, thừa hưởng của Tía mình một chút, của Má mình một chút,. tổng hợp toàn tinh hoa, nên em nó đẹp não nùng. Đẹp đến nỗi mấy anh xứ Nẫu quê mình, tuốt tự Quảng Nam, phiêu bạt vào, dẫu còn nhớ con ‘ghệ’ mình ở quê xưa, mà vẫn thấy con tim mình tan nát!
Hóa không bay vút miền miên viễn, Xác trần tháo cởi, hạnh vô biên. Đọa đày mạt kiếp giờ quên lửng, Nhẹ tênh bụi rắc rũ oan khiên. Mừng rơn thanh thoát cơ man đấy, Bỗng chợt động tâm: khóe mắt đầy. Giọt nước người xưa ươn ướt đọng, Rừng xanh đất đỏ lấp khôn khuây.
Một cách lịch sự hơn thì Trung Quốc bày tỏ hy vọng rằng trong khoảng một thập kỷ nữa, Mỹ sẽ học được sự khiêm tốn để chấp nhận Trung Quốc như một nước bình đẳng với mình và cùng lúc ấy có đủ khôn ngoan để tránh kích động Trung Quốc ở sân sau châu Á.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.