Hôm nay,  

Eritrea 10 Năm Độc Lập, Chưa Xong Nạn Đói, Mìn Bẫy

5/25/200100:00:00(View: 14103)
ASMARA - Cựu chiến binh dày dạn sương gió của cuộc chiến đấu giành độc lập 30 năm chen vai với thanh niên sinh viên tưoi trẻ từ ngoại quốc trở về cùng dự lễ kỉ niệm 10 năm thành lập Eritrea, quốc gia trẻ nhất châu Phi, đánh dấu bằng ngày giải phóng thủ đô Asmara.

Không khí mừng lễ năm nay khác với năm ngoái, khi chiến cuộc biên giới với nước láng giềng lớn hơn gấp bội, quân số đông gấp 10, gây nhiều thiệt hại cho Eritrea.

Trong 2 năm, lân bang Ethiopia chiếm 1 dải lãnh thổ rộng lớn, cho đến Tháng 6-2000, chấm dứt bằng ngưng bắn, sau khi hàng chục ngàn chiến sĩ Eritrea hi sinh trong cuộc chiến hầm hố.

Cư dân Asmara tạm quên đi quá khứ, trong khi LHQ còn tiếp tục giám sát biên giới. Dư luận tin rằng phải mất nhiều năm để hàn gắn các mối quan hệ giữa Eritrea và Ethiopia.

Các viên chức LHQ năm ngoái nhận xét rằng chiến tranh đã làm hậu quả của hạn hán trở nên gay gắt hơn, khiến cho 1/4 dân số có khả năng tự túc tự cấp bị đe dọa đói kém, 300ngàn dân tị nạn bị các bãi mìn đe dọa.

Eritrea là cựu thuộc địa của Italy, đến năm 1952 bị Ethiopia sáp nhập như là 1 tỉnh, gây ra cuộc kháng chiến đòi độc lập. Qua cuộc trưng cầu dân ý năm 1993, tân quốc gia Eritrea được thành lập với dân số 4 triệu.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
WASHINGTON - Ông Chris Christie, là cưu thống đốc New Jersey, tiết lộ “Trươc đây từng nhắc nhở TT Trump rằng cuộc điều tra của đoàn Mueller không chấm dứt dễ dàng”.
WASHINGTON - Giới phân tích nói : khi đã trải qua “shutdown” hơn 1 tháng, công dân mới thấy chính quyền ảnh hưởng cuộc sống hàng ngày như thế nào – kinh tế gia thực tế nhận định hơn, chỉ ra thiệt hại vật chất của “tình trạng tê liệt bộ máy công quyền”.
WASHINGTON - Thông điệp về tình trạng liên bang thứ nhì của TT Trump không diễn ra ngày Thứ Ba 29-1 như đã định, theo xác nhận của 1 phụ tá của chủ tịch Hạ Viện.
WASHINGTON - 1 số ứng viên TT bắt đầu xuất hiện – tối chủ nhật, tỉ phú Howard Schultz nguyên giám đốc Starbucks loan báo ý định tranh cử TT năm 2020 như là ứng viên độc lập. Qua sáng Thứ Hai, TT Trump phóng twitter mô tả ứng viên Schultz là không đủ nội lực và tài trí để tranh cử - twitter này ghi “Hãy xem, để thấy ông ta không là người tinh khôn nhất. Hơn nữa, Hoa Kỳ đã có”.
CHESTER COUNTY - Nông gia Chris Alonzo 48 tuổi lớn lên tại vùng ven Philadelphia không nghĩ tới ngày ông dạy người Hoa (từ nửa vòng trái đất tới) trồng nấm rơm – khi gặp đối tác là người Hoa 2 năm trước, ông nhận ra cơ hội phát triển sản xuất cho nông trại gia đình.
HANOI -- Vậy là nhà nước Hà Nội bị kẹt vì nhân quyền... Tình hình ký kết Hiệp định thương mại tự do Liên minh châu Âu (EVFTA) bị kẹt vì nhân quyền tại Việt Nam.
Trật bánh xe lửa... Sao cái chuyện này cứ xảy ra hoài... Bản tin Infonet kể chuyện gọi là “Sự cố tàu trật bánh: Đường đã thông, khách vẫn vật vờ chờ đợi ở ga Sài Gòn”...
Tác giả tên thật Quách Ngọc Ánh, sinh năm 1954, hiện là cư dân Garden Grove, CA. Trước 75 học Sư phạm Sai gon, một thời dạy học tại miền Trung Việt Nam, định cư tại Hoa kỳ theo diện H.O. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà từ Tháng Sáu 2013 là một hồi ức xúc động về việc đi tìm người thân chết khi vượt biển. Sau đây thêm một bài viết mới.
điều quái đản là một mặt dâng lãnh thổ cho Tàu Cộng, một mặt nhờ Mỹ và đồng minh đòi đất lại. Đó là lý do mà Việt Cộng và Tàu Cộng luôn luôn nhắc đến việc “tin cậy lẫn nhau” mỗi khi các quan chức Cộng Sản nầy gặp gỡ nhau


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.