Hôm nay,  

Câu Chuyện Xin Lỗi

4/12/200100:00:00(View: 4918)
Xin lỗi là chữ nhức nhối nhất trong cuộc đàm phán của Mỹ với Trung Quốc để giải quyết vụ phi cơ do thám EP-3E, có giải quyết xong mới có thể lấy 24 người phi hành đoàn và phi cơ về. Chính quyền Mỹ rất bực bội trước việc Bắc Kinh nằng nặc đòi “xin lỗi”, trong giới truyền thông Mỹ đã có ông đưa ra chữ “kowtow” để phản ảnh sự tức giận dó. Kowtow là tiếng Hoa đã được Anh ngữ du nhập nhưng có lẽ cũng ít người để ý dù chữ đã có trong tự điển Webster từ lâu. Riêng người Việt chúng ta dễ thấy ý nghĩa hơn, bởi vì đó là chữ phiên âm của từ “khấu đầu”. Có lẽ nó đã được Anh ngữ hóa từ khi thế giới Tây phương bắt đầu có bang giao với Trung Quốc. Lễ triều kiến các Hoàng đế Trung Quốc bắt buộc phải “khấu đầu”, nghĩa là quỳ xuống trước mặt vua và gập người xuống lạy, đầu đụng xuống đất côm cốp nhiều lần. Các sứ giả Tây phương phản đối cách làm lễ này mà họ cho là mất nhân phẩm con người chớ đừng nói đến phẩm cách sứ giả đại diện một nước. Rút cuộc các Hoàng Đế Trung Quốc cho đến thời Từ Hi Thái Hậu đã phải bỏ lễ triều kiến này đối với nước ngoài. Bây giờ các ông Mỹ nói “no kowtow” là đúng quá đi thôi.

Nhưng làm thế nào để lấy người về" Lúc đầu Mỹ có lời lẽ cứng rắn, nhưng Trung Quốc đã leo thang đòi xin lỗi. Mỹ không thể leo thanh nữa, vì khi hăm dọa mà vẫn không đạt được kết quả, leo thang nữa là phải dùng vũ lực. Gây chiến là chuyện không tưởng trong thời thế ngày nay. Bởi thế Mỹ đành phải đấu dịu xuống...nửa bực thang mà đưa ra lời “hối tiếc” để tỏ ý chia buồn về cái chết của phi công chiếc chiến đấu cơ F-8 Trung Quốc. Bắc Kinh vẫn giữ nguyên bậc thang và cuối tuần qua còn nhích lên ...nửa bậc với khúc phim TV chiếu trên toàn quốc cho thế giới thấy rõ hình ảnh cô vợ của phi công chết, khóc lóc đòi Mỹ phải chính thức xin lỗi toàn thể nhân dân Trung Quốc. Còn nửa bậc Bắc Kinh có nhã ý dừng lại cho Washington có kẽ hở điều đình.

Thương thuyết là nhu cầu của Mỹ chớ Bắc Kinh không có nhu cầu đó. Và điều đình là để mặc cả, vậy Mỹ có gì đưa ra mặc cả để Bắc Kinh rút lại yêu sách đòi “kowtow”" Thường thường nếu không muốn mất mặt, người ta chỉ còn nước mất của. Và thật ra Bắc Kinh cũng không ham sĩ diện, họ có thể rút lại yêu sách nếu họ được thỏa mãn cái gì đó. Cái gì đó cố nhiên không phải là tiền mua chuộc hay đút lót mà là những thứ quan trong hơn nhiều. Tối thiểu cũng là một sự thay đổi trong chính sách của Tổng Thống Bush đối với Trung Quốc, phải bớt hăm he cứng rắn với Bắc Kinh. Và tối đa là những hành động cụ thể có tính cách chiến lược liên quan đến vấn đề Đài Loan, nơi nhức nhối nhất của chế độ cộng sản Trung Quốc.

Bước sang đến tuần lễ thứ hai của “những con tin” còn kẹt ở đảo Hải Nam, mặc dù chính phủ Bush đã tỏ thái độ rất nhân nhượng hòa hoãn, và mong đợi có cuộc thương lượng để lấy người và của về, Bắc Kinh vẫn coi “sự hối tiếc” là không đủ và nằng nặc đòi Mỹ phải chính thức xin lỗi. Vậy Trung Quốc muốn cái gì" Chiến thuật của Bắc Kinh lúc này đã thấy chia ra làm hai. Về mặt chính thức Bắc Kinh mềm mỏng nói muốn sớm giải quyết vấn đề này cho xong và hoan nghênh cuộc điều tra chung của hai bên về nguyên nhân tai nạn, rồi tỏ ý hòa hoãn nói “muốn sớm giải quyết” và không muốn làm thương tổn đến mối quan hệ giữa hai nước. Đây chỉ là sự hòa dịu bề ngoài, bên trong là kế sách có tính toán để câu giờ, vì còn điều tra là chưa thể trả người. Mặt khác, những vụ phụ họa bên lề lại rất cứng rắn để làm áp lực buộc Washington phải nhượng bộ về chuyện xin lỗi. Bài báo của tờ Giải Phóng Quân đã cho thấy âm mưu giữ chặt con tin để leo thang yêu sách. Giải Phóng Quân Nhật Báo, cơ quan ngôn luận của Quân đội cũng giống như báo Quân Đội Nhân Dân ở Việt Nam, đã nói lên lập trường cứng rắn của dân võ biền, không có ngôn ngữ thớ lợ của dân ngoại giao.

Báo viết: “Trung Quốc có quyền điều tra hoàn toàn và thật đầy đủ toàn bộ sự việc xẩy ra, kể cả chiếc phi cơ quân sự Mỹ và những người ở trên đó”. Báo nhắc lại lời đòi hỏi “Mỹ phải xin lỗi” do Giang Trạch Dân đưa ra và không quên thòng theo một câu “ruột” của quân đội: “Chính phủ Mỹ phải chấm dứt ngay mọi hoạt động thám sát ở ngoài khơi bờ biển Trung Quốc”. Trước đó một ngày Đại tướng Trì Hạo Điền, bộ trưởng Quốc phòng Bắc Kinh nói Giải phóng quân sẽ không để cho Mỹ “trốn tránh trách nhiệm” trong vụ này, sau khi Bạch Cung không chịu xin lỗi vì đây chỉ là một tai nạn không may. Nhưng không phải chỉ có vậy. Tân hoa xã loan tin họ Trì đã đến thăm Ruan Guoqin, vợ người phi công mất tích, chị này đã được đưa vào bệnh viện vì quá “xúc động và tinh thần căng thẳng”. Gặp “nạn nhân” đàn bà trẻ em này, Trì cương quyết nói : “Không cho phép họ trốn tránh trách nhiệm. Giải phóng quân nhất định không chịu. Nhân dân Trung Quốc nhất định không chịu”. Và báo chí Trung Quốc bắt đầu đề cao phi công Wang Wei mất tích chắc đã chết, coi như một người anh hùng đã hy sinh vì tổ quốc.

Ruan đã gửi một bức thư cho Bush trong đó chị này tố cáo Bush và chính quyền Mỹ đã “quá hèn nhát” không dám ngỏ lời xin lỗi. Hôm sau lập tức Tổng Thống Bush thảo một bức thư gửi cho vị nữ nạn nhân đau thương này. Theo Ngoại trưởng Powell, Tổng Thống viết là để “trả lời một cách nhân đạo, theo cung cách của người Mỹ, cho một góa phụ đang đau buồn”. Thế nhưng nhân đà này, Bắc Kinh đòi Mỹ không được bay thám sát cách bờ biển Trung Quốc 230 dậm, trong khi hải phận Trung Quốc chỉ có 12 dậm, điều đó có nghĩa là Bắc Kinh coi vùng quyền lợi kinh tế là hải phận. Như vậy là quá quắt rồi. Dứt khoát “No kowtow” là đúng.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.