Hôm nay,  

1 Db Mỹ: Mỹ Sẽ Giúp Dân Vn Ôn Hòa Lật Đổ Csvn

26/07/200100:00:00(Xem: 5989)
WASHINGTON (VB) - “Hoa Kỳ Vẫn Còn Có Thể Thắng Ở Việt Nam” (US Can Still Win in Vietnam). Đó là nhan đề bài viết của dân biểu Henry J. Hyde (Cộng Hòa, Ill.), chủ tịch Ủy Ban Quan Hệ Quốc Tế Hạ Viện, đăng trên báo Wall Street Journal hôm Thứ Tư 25-7-2001. Dưới đây là bản dịch toàn văn.

Ngoại Trưởng Colin Powell đã tới Hà Nội hôm Thứ Tư để dự hội nghị ASEAN. Ông Powell nên đưa thông điệp công khai tới các bạn đồng minh của chúng ta, nhân dân Việt Nam. Ông nên nói với họ rằng chúng ta vẫn quyết tâm chiến thắng tại VN. Thực sự, chiến thắng là chắc chắn, nhưng chỉ nếu chúng ta muốn tiếp tục cuộc chiến.

Lời này có thể ngạc nhiên cho như4õng ai nhìn trên TV năm 1975 cảnh xe tăng Bắc Việt đẩy sập cổng dinh tổng thống VNCH và sứ quán Mỹ. Nhưng ngay cả khi Nam VN sụp đổ, mục tiêu mà chúng ta chiến đấu - thiết lập 1 Việt Nam tự do và độc lập - vẫn còn có thể đạt được.

Sự giúp đỡ của chúng ta vẫn còn được cần tới, nếu dân VN muốn thắng cuộc chiến không cân sức chống lại kẻ thù chung của chúng ta: chế độ đàn áp ở Hà Nội. Mục tiêu chúng ta phải rõ ràng: giúp dân VN sáng lập 1 chính phủ dân chủ.

Để giúp được dân VN, chúng ta phải làm sáng tỏ các huyền thoại đã làm chúng ta tê liệt. Thí dụ, không như trường hợp Pháp, Mỹ chưa bao giờ thất bại quân sự ở VN. Khi Mỹ tahm chiến đầu thập niên 1960s, chính phủ Sài Gòn chỉ kiểm soát được ít vùng quê và đang co cụm lại, với CSVN chiếm đa số vùng đất. Khi chúng ta rút quân năm 1973, tới 80% hoặc hơn cuả lãnh thổ và dân số là do Sài Gòn kiểm soát, và hạ tầng cơ cấu và cán bộ CS ở Nam VN gần như bị quét sạch.

Sự chinh phục, khi xảy tới 2 năm sau, là trong tay những người lính Bắc Việt. Đó bởi vì Việt Cộng, nguyên được khai sinh để làm lực chính kình lại quân đội Mỹ trong thập niên trước, đã bị đánh tơi tả. Hà Nội đã phải đưa quân đội xâm chiếm Miền Nam chỉ sau khi Quốc Hội Mỹ cấm trợ giúp thêm cho VNCH.

Vậy thì, làm sao mà chiến thắng quân sự của chúng ta lại bị gọi là thảm bại" Bởi vì Nam VN bị địch tràn ngập" Đó có thể là 1 loại thất trận, nhưng không nhất thiết là 1 trận cuối. Có phải việc Pháp đầu hàng Đức là thảm bại cuối cùng đối với Đồng Minh, hay đó chỉ là một màn giữa cho tới khi 1 cuộc giải cứu có thể được tổ chức và tự do được hồi phục"

Chúng ta có nghĩa vụ với chúng ta, với các quân nhân Mỹ đã tham chiến ở VN, và quan trọng nhất là với nhân dân VN, để nhập cuộc lại tác chiến. Chúng ta có cơ hội tuyệt diệu để khởi đầu: Quốc Hội đang cứu xét bản thương ước với VN mà chế độ Hà Nội rất mong muốn, và cũng sẽ bỏ phiếu tuần này về quan hệ mậu dịch bình thường với VN. Tôi ủng hộ những bản thương ước này, bởi vì tôi tin chúng có lợi cho cả dân Mỹ và dân Việt. Nhưng chúng at nên dè dặt đừng cho cảm nghĩ rằng chúng ta đã quyết định bỏ lơ các tàn ác của chế độ để ôm lấy quyền lợi thương mại, hay là cchúng ta đã quên nhân quyền của dân VN.

Cho nên, tôi thúc giục rằng, trong khi ở Hà Nội, Ngoại Trưởng Powell phải công khai, trong khi bày tỏ ủng hộ thương ước, nói lên rằng chúng ta có ý định hoàn tất nhiệm vụ nguyên khởi bằng cách giúp dân VN thành lập 1 chính phủ dân chủ 1 cách ôn hòa.

Mặc dù sức mạnh quân sự và kinh tế Mỹ cho chúng ta nhiều cơ hội để ảnh hưởng, vũ khí quan trọng nhất của chúng ta chỉ đơn giản là nói lên công khai, lớn tiếng, và thường xuyên, vượt quá khả năng cuả Hà Nội để im lặng. Hoa Kỳ có thể bị đánh bại ở VN chỉ nếu chúng ta quên đi vì sao chúng ta tham chiến ở đó, và chỉ nếu chúng ta thường trực bỏ rơi nhân dân VN trong cuộc chiến bất cân sức của họ chống độc tài.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
... không ai có thể phủ nhận được sự tận tụy, cùng tấm lòng vị tha, của hằng vạn giáo viên trên khắp nẻo đường đất nước. Xin chân thành cảm ơn các em, các cháu – những cô gái Việt Nam vô danh và thầm lặng – đã vì những mầm non bất hạnh mà hy sinh, và trao trọn tuổi thanh xuân, để tương lai của xứ sở đỡ được phần đen tối.
Ngoài mặt ai cũng tưởng đảng Cộng sản Việt Nam đang “sống hùng”, “sống mạnh”, nhưng bên trong lại đang lo tranh đấu chống cuộc chiến tư tưởng để bảo vệ chế độ...
Nếu cha mẹ cũng như ông bà và chú bác của Lucas vẫn cứ im lặng cam chịu và chấp nhận chế độ hiện hành thì trong tương lai gần con bé sẽ được giám sát bởi đôi ba cái camera, chứ (e) không phải một...
Theo tôi thì “các vị cán bộ” này đều vẫn ngủ rất ngon vì họ được bảo vệ rất kỹ trong những căn “nhà gỗ triệu đô” bởi chế độ hiện hành. Qua lệnh xử phạt “500 triệu đồng và cho tồn tại ‘biệt phủ’ của gia đình ông Phạm Sỹ Quý” ở Yên Bái, mọi người đều thấy được cái tâm, cũng như cái tầm, của những người hiện đang nắm quyền bính ở Việt Nam. Đất nước này tuy không nằm trên đường xích đạo như Ecuador nhưng số phận thì e đen đủi hơn nhiều...
Tuổi trẻ Việt Nam sống dưới chế độ Cộng sản thì phải “vừa hồng, vừa chuyên”, ai không đạt tiêu chuẩn sẽ bị loại khỏi hàng ngũ “hạt giống đỏ”. Nhưng tình trạng “khô đoàn, nhạt đảng” và “phai nhạt lý tưởng Mác-Lênin, Tư tưởng Hồ Chí Minh” lại đang đe dọa sự tồn vong của chế độ. Về tổng thể, điều này không mới, nhưng tính “đại trà” (tràn lan) của tình hình này đã khiến đảng Cộng sản Việt Nam lo sốt vó. Vì vậy, đảng đã chỉ thị phải khẩn trương chống đỡ.
May mắn là những trường hợp “đáng tiếc” như thế không nhiều. Dù hết sức nỗ lực từ nhiều năm qua, Ủy Ban Nhà Nước Về Người Việt Ở Nước Ngoài (NVNONN) cũng chỉ thu dụng được chừng năm bẩy tên vô loại loanh quanh ở phố Bolsa, thôi: Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Nguyễn Trường…
Trên nóc chợ có dựng tượng Nguyễn Trung Trực bằng đồng. Pho tượng nhỏ, kích thước chỉ bằng một người thường, và không có đường nét nào đặc biệt, ngoại trừ đôi mắt. Ngó buồn thảm thiết!
Cộng sản Việt Nam nhìn đâu cũng thấy kẻ thù và các “thế lực thù địch, phản động”, nhưng chúng là ai mà làm điện đầu nhà nước? Hỏi cho vui vậy thôi chứ Công an biết hết. Không dám bắt vì chúng nói đúng những việc đảng và nhà nước ngồi lên Hiến pháp và Pháp luật...
Vài hôm trước, trước khi “toàn dân nô nức” kỷ niệm Ngày Giải Phóng Thủ Đô (lần thứ 68) nhà thơ Hoàng Hưng đã viết một câu ngăn ngắn (và hơi khó hiểu) trên trang FB của ông: “Sắp đến ngày 10/10 ! Biết bao người con tinh hoa của Hà Nội vui mừng đón ngày ấy rồi tan nát cả đời sau ngày ấy huhu…”
Trong mọi tình huống “tự diễn biến, tự chuyển hóa” không đâu nguy hiểm bằng trong hai lĩnh vực an ninh và quốc phòng, vì sự tồn vong của chế độ CSVN hoàn toàn lệ thuộc vào Công an và Quân đội...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.