Hôm nay,  

Họ Trịnh Nói Với Afp: Csvn Muốn Bịt Miệng Tôi

03/04/200000:00:00(Xem: 7411)
OTTAWA (KL) - Thông tấn AFP, một thông tấn của Pháp quốc hình như đã được chia phần trách nhiệm chuyên đưa tin về vùng Á châu, nhất là tin của các quốc gia vùng Đông Nam Á.
Thông tấn AFP tại thành phố Sài Gòn đã loan tin ngày 2/4, Trịnh Công Sơn là con người có âm hưởng mà cả hai chế độ chính quyền đã bắt ông phải im lặng, nhưng cả hai đã không thành công, bây giờ ông viết bài ca trở lại.

Trịnh Công Sơn, nay đã 61 tuổi, thân hình tiều tụy và yếu đuối nhiều so với lúc nhà nhạc sĩ được 30 cái xuân xanh, nhạc sĩ đã bị khủng bố chỉ vì những bài hát được thiên hạ tặng danh Bob Dylan của Việt Nam vào lúc cao độ chiến tranh cuối năm 1960 và đầu năm 1970. Bob Dylan là một tay phản chiến tại Hoa kỳ.

Các bài ca của Trịnh Công Sơn đã bị cấm, Trịnh Công Sơn bị hăm dọa để câm nín. Bản ca được mọi người ưa thích là bản ‘Ướt Mi’ (Wet Eyelashes), bản ca bị cấm không được bầy bán; nhưng bản ca được bán đều giấu sau những tủ quầy.

Ngày xưa quân đội của Saigon và một số tướng lãnh đã cho hát các bài ca do Trịnh Công Sơn sáng tác, các sinh viên đại học phổ biến những bài ca này, các nhà báo Tây phương và bạn bè đã đem lậu sang Pháp và Hoa kỳ những bản nhạc với lời ca từng làm súc động lòng người vì cuộc chiến tranh tàn bạo và phi nhân.

Vào tháng này, cách đây 25 năm, quân cộng sản Bắc Việt đã gõ cửa thủ đô Saigon. Bọn này không gõ cửa bằng nắm tay, chúng đã gõ cửa bằng những tên lửa. Trịnh Công Sơn đã chọn ở lại, cũng như các đồng bào khác của nhà nhạc sĩ, trừ thân quyến của nhà nhạc sĩ đã tìm đường thoát ra nước ngoài.

Vào thời gian đó, nhà nhạc sĩ này đã không biết phải làm gì, ngoài việc nhạc sĩ nói với bạn bè rằng Việt Nam chẳng khác gì như cái sân banh để hai cuờng quốc của chiến tranh lạnh tới chơi.
Nhà nhạc sĩ đã bị đau khổ, nhà cầm quyền cộng sản đã không tặng danh hiệu anh hùng như vài nghệ sĩ của sân khấu cải lương nằm vùng. Các bản ca nhạc rên xiết và đau khổ có hình thức như phản chiến, kêu gọi mau dứt chiến tranh mà Trịnh Công Sơn đã soạn ra từ đáy lòng của Trịnh Công Sơn và được nữ ca sĩ Khánh Ly hát gợi cảm.

Trong một căn nhà ngay một phố hẻm của thành phố Sài Gò, nhà đầy những tấm tranh vẽ dang dở bên cạnh chiếc đàn guitar, ngồi trên tảng đá, hớp ngụm Chivas, nhà nhạc sĩ đã nói với phóng viên của AFP : “Thiệt khổ quá.”

Trịnh Công Sơn đã miễn cưỡng nói về bốn năm làm rẫy, trồng lúa và củ mì ngay trong những bãi mìn của Hoa kỳ và của Việt cộng nằm dọc biên giới Lào. Nhà nhạc sĩ đã kết luận:


“May mắn, khi thả ra thân hình tôi vẫn còn nguyên vẹn.”

Nhà nhạc sĩ cho biết, nhạc sĩ có viết bài ca vào giữa những năm khó khăn 1975 và 1985 sau khi nhạc sĩ đuợc uống những liều thuốc ‘cải tạo’ vào lúc nhạc sĩ bị bắt đi làm rẫy. Những bản nhạc này chẳng có gì hay ho, nên nhạc sĩ đã không cho xuất bản.
Với bộ mặt nhăn nhó như khỉ ăn phải gừng, nhạc sĩ cho biết thế: “Chẳng còn bài ca nào trong bụng. Theo như ông bạn biết, ông bạn muốn viết, ông bạn phải có thời gian. Chế độ cũng thế, muốn thay đổi còn cần nhiều thời gian hơn nữa.”

Chính quyền canh chừng nhà nhạc sĩ, ngày xưa đã từng bắt nhạc sĩ, dầu sao nhà nhạc sĩ cũng vẫn thổ lộ tâm tình : “Họ đang canh chừng và muốn biết ông bạn đang làm gì đấy.”
Được phép cho xuất ngoại, Trịnh Công Sơn đã tới Canada và Pháp, tới Luân đôn và Hong Kong, tới Ma Cao và Thái Lan, lần nào đi nhạc sĩ cũng trở về nhà, nơi mà chính quyền cộng sản đã làm nhạc sĩ trở thành một tên nghiền.

Có lần nhạc sĩ thăm thân quyến hiện đang sống tại Hoa kỳ, nơi này cũng không ổn, bởi vì đất Cali nơi gia đình đang trú ngụ, có nhiền người Việt Nam vẫn còn ghét nhạc sĩ, theo như lời nhạc sĩ đã nói.
Có số thân quyến tại Canada, nhưng kể từ khi mẹ nhạc sĩ chết tại kinh thành Huế, nhạc sĩ là người độc nhất trong gia tộc còn ở lại Việt Nam.

Bây giờ thời gian khủng bố đã qua, chính quyền cộng sản đã để nhạc sĩ tự do.
Với một nụ cười ngày xưa còn phảng phất, mhà nhạc sĩ nói : “Họ biết tôi không chống chế độ, có thế nào tôi nói như thế.”

Kiểm duyệt không còn nữa, nhà nhạc sĩ đã nói và còn nói thêm các nghệ sĩ của Việt Nam đều nằm trong hiệp hội nghệ sĩ và nhà sáng tác của nhà nước và thành phố Sài Gòn, tất cả đều tự kiểm soát lấy mình.

Nụ cười méo sẹo lại hiện trên mặt, nhạc sĩ nói:
“Cũng như những đứa con trong một gia đình, ông bạn bảo chúng rằng chúng mày được tự do làm những gì chúng mày thích. Nhưng chúng mày phải chịu lấy trách nhiệm trước mặt tao.”

Tiếng ca đỏng đảnh của một nữ ca sĩ quen biết lại nổi lên:
“Tự mình biết riêng mình
“Và ta biết riêng ta ...
“Người ôm lấy muôn loài, nằm trong tiếng bi ai…

Các người Việt hải ngoại đang mong lần này nhạc sĩ Trịnh Công Sơn sẽ sáng tác những bản nhạc rõ ràng và sáng sủa hơn, nói lên niềm trung thực và những ước vọng của dân chúng miền nam Việt Nam như “Cộng sản phải chết”.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
... không ai có thể phủ nhận được sự tận tụy, cùng tấm lòng vị tha, của hằng vạn giáo viên trên khắp nẻo đường đất nước. Xin chân thành cảm ơn các em, các cháu – những cô gái Việt Nam vô danh và thầm lặng – đã vì những mầm non bất hạnh mà hy sinh, và trao trọn tuổi thanh xuân, để tương lai của xứ sở đỡ được phần đen tối.
Ngoài mặt ai cũng tưởng đảng Cộng sản Việt Nam đang “sống hùng”, “sống mạnh”, nhưng bên trong lại đang lo tranh đấu chống cuộc chiến tư tưởng để bảo vệ chế độ...
Nếu cha mẹ cũng như ông bà và chú bác của Lucas vẫn cứ im lặng cam chịu và chấp nhận chế độ hiện hành thì trong tương lai gần con bé sẽ được giám sát bởi đôi ba cái camera, chứ (e) không phải một...
Theo tôi thì “các vị cán bộ” này đều vẫn ngủ rất ngon vì họ được bảo vệ rất kỹ trong những căn “nhà gỗ triệu đô” bởi chế độ hiện hành. Qua lệnh xử phạt “500 triệu đồng và cho tồn tại ‘biệt phủ’ của gia đình ông Phạm Sỹ Quý” ở Yên Bái, mọi người đều thấy được cái tâm, cũng như cái tầm, của những người hiện đang nắm quyền bính ở Việt Nam. Đất nước này tuy không nằm trên đường xích đạo như Ecuador nhưng số phận thì e đen đủi hơn nhiều...
Tuổi trẻ Việt Nam sống dưới chế độ Cộng sản thì phải “vừa hồng, vừa chuyên”, ai không đạt tiêu chuẩn sẽ bị loại khỏi hàng ngũ “hạt giống đỏ”. Nhưng tình trạng “khô đoàn, nhạt đảng” và “phai nhạt lý tưởng Mác-Lênin, Tư tưởng Hồ Chí Minh” lại đang đe dọa sự tồn vong của chế độ. Về tổng thể, điều này không mới, nhưng tính “đại trà” (tràn lan) của tình hình này đã khiến đảng Cộng sản Việt Nam lo sốt vó. Vì vậy, đảng đã chỉ thị phải khẩn trương chống đỡ.
May mắn là những trường hợp “đáng tiếc” như thế không nhiều. Dù hết sức nỗ lực từ nhiều năm qua, Ủy Ban Nhà Nước Về Người Việt Ở Nước Ngoài (NVNONN) cũng chỉ thu dụng được chừng năm bẩy tên vô loại loanh quanh ở phố Bolsa, thôi: Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Nguyễn Trường…
Trên nóc chợ có dựng tượng Nguyễn Trung Trực bằng đồng. Pho tượng nhỏ, kích thước chỉ bằng một người thường, và không có đường nét nào đặc biệt, ngoại trừ đôi mắt. Ngó buồn thảm thiết!
Cộng sản Việt Nam nhìn đâu cũng thấy kẻ thù và các “thế lực thù địch, phản động”, nhưng chúng là ai mà làm điện đầu nhà nước? Hỏi cho vui vậy thôi chứ Công an biết hết. Không dám bắt vì chúng nói đúng những việc đảng và nhà nước ngồi lên Hiến pháp và Pháp luật...
Vài hôm trước, trước khi “toàn dân nô nức” kỷ niệm Ngày Giải Phóng Thủ Đô (lần thứ 68) nhà thơ Hoàng Hưng đã viết một câu ngăn ngắn (và hơi khó hiểu) trên trang FB của ông: “Sắp đến ngày 10/10 ! Biết bao người con tinh hoa của Hà Nội vui mừng đón ngày ấy rồi tan nát cả đời sau ngày ấy huhu…”
Trong mọi tình huống “tự diễn biến, tự chuyển hóa” không đâu nguy hiểm bằng trong hai lĩnh vực an ninh và quốc phòng, vì sự tồn vong của chế độ CSVN hoàn toàn lệ thuộc vào Công an và Quân đội...
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.