Em còn nhớ hồi đó, khi em bắt đầu học lớp sáu, trường Việt Ngữ, bài học đầu tiên mà em học được là bài học về ca dao. Câu ca dao đó là “Thương thay chín chữ cù lao, ba năm nhũ bộ, biết bao nhiêu tình”. Vì đây là lần đầu
Em là Linda Trương. Em đang đọc cuốn sách viết về mẹ của một con thỏ làm em cảm động và suy nghĩ nhiều quá. Con thỏ mà thương con nó tới như vậy huống gì mẹ em. Em thấy em phải thương mẹ nhiều hơn, ngoan hơn và học giỏi hơn.
Một hôm, Ba Phù Thủy cùng mèo Mướp cưỡi lên cây chổi thần rong chơi khắp bốn phương trời. Bỗng một cơn gió thổi tới làm bay mất cái mũ của bà. Chó Đốm lượm được đem trả với lời yêu cầu cùng được ngồi chung trên chổi thần. Đang bay
Lâu quá Nhi không đến tòa soạn gặp cô. Sợ gặp cô, Nhi không biết nói gì, chỉ chờ cô gọi hỏi thì con mới trả lời thôi. Nhưng mà Nhi nói nhỏ cho cô TC biết nghen. Vào mùa lễ Phật đầu năm ngoái, ở chùa A Di Đà thiếu một em dâng hoa cúng Phật. Ni sư bảo Nhi tập thử với bạn Bảo Ngọc. Lúc đầu Nhi hơi sợ, nhưng nghe lời bà Nội
Bé Anh Tú mới 4 tuổi, nhưng em đã biết vẽ trước khi biết viết chữ. Thấy không, khi vẽ, em rất nghiêm trang và chăm chú. Em nói tấm hình này em vẽ để tặng Mẹ.
“Mẹ” là người sinh ra chúng ta, chăm sóc và nuôi nấng chúng ta. Mẹ luôn luôn giúp đỡ chúng ta mọi mặt. Vì thế chúng ta phải thương yêu mẹ mình và đừng làm mẹ mình buồn. Nếu mẹ mình buồn thì mẹ sẽ chết sớm và cuộc đời của mình sẽ khổ
Đúng là một ca sĩ Tí Hon, vì bé Thiên Kim mới lên 4 tuổi. Bé không dự thi "Giải Mầm Non" nhưng lại là khách mời danh dự vì đài Sài Gòn TV yêu cầu bé hát trong buổi Phát Giải thưởng. Nên dù nhà ở rất xa, tận thành phố Ventura Los Angeles
Người Mỹ nuôi rất nhiều chó. Mỗi lần đi ra đường gặp những con chó lông xù to lớn là em nhớ tới con chó mực của nah nội em ở Việt Nam. Gọi nó là con chó mực vì toàn thân nó có bộ lông màu đen. Con chó mực của nội em là loại chó lai nên thân hình nó cao lớn nhưng không mập-mà- nhờ vậy nó rất lanh lẹ và chạy nhanh
Đường đến trường hôm nay Chao ơi, sao đẹp quá! Ngập tràn bao sắc lá, Rộn rã đất trời thu… Từ lâu em biết thích Những chiếc lá đủ màu Xanh, vàng, tía, đỏ nâu… Trên cành thu rực rỡ
Buổi chiều hè cuối tuần, bà ngoại Kim Lê ở đường Westminster dắt hai cháu Ryan Trần và Jennifer Lê đến công viên Westminster ở góc đường Hazard và Magnolia leo cầu tuột, đu dây…Hai bé được dịp vui đùa thỏa thích.
Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.
Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.
Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”
Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.
Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.
Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.