Hôm nay,  

Ấn tượng khoảnh khắc

19/04/202211:57:00(Xem: 5332)

Tuệ Sỹ:

Ấn tượng khoảnh khắc

blank

Huynh trưởng Như Tâm Nguyễn Khắc Từ (1928-1993)
 

Một vài người khách thập phương gặp nhau tình cờ ở sân chùa, nói với nhau vài câu bâng quơ. Rồi mỗi người đi theo mỗi hướng. Nhưng rồi, một vài chữ, vài lời trong các câu nói bâng quơ không ngờ đọng lại đâu đó, không tan biến đi được, do những thăng trầm bất định của lịch sử. Cũng có thể vì giông bão liên tục khuấy động, nên một vài phút bình an trước đó trở thành khoảnh khắc hoài niệm không thể quên được, bất kể hoài niệm đó là gì, có ý nghĩa gì.
 

Hơn bốn mươi năm qua, tôi cũng không nghĩ ấn tượng đầu tiên, không có gì đặc sắc, mà lại có thể gợi nhớ lâu bền như vậy. Chẳng qua anh cũng như nhiều người khác, nhân có việc gì đó mà đến Sài Gòn, tá túc Già Lam chừng một hai hôm, thế thôi. Lần đó, khoảng chừng 1962, anh cùng hai Huynh trưởng nữa, hình như vậy, từ Huế vào. Không rõ vì việc gì, bởi cũng không có gì đáng phải tò mò. Già Lam hồi đó gồm một nhà lá cho một chú nhỏ như tôi, không còn ai nhỏ hơn nữa; và đó cũng là nhà ăn và nhà bếp. Thêm ba gian nhà gạch còn dang dở, mà một gian tạm thờ Phật, một gian cho các chú lớn hơn, và gian còn lại để dành khi Thượng toạ Giám viện, hoặc Thượng toạ Thiện Minh tạm nghỉ mỗi khi các Ngài có việc ở Sài Gòn. Khi anh Từ vào tá túc, anh nghỉ chung với tôi tại căn nhà lá. Chỉ đến tối anh mới ghé về nghỉ. Tôi không gặp anh được nhiều do đó cũng không nói chuyện nhiều để quen nhiều. Câu nói duy nhất của anh cho đến bây giớ tôi vẫn không quên; không phải nói với tôi, mà chỉ như là nhận xét hay đùa một chút cho vui miệng với Huynh trưởng nào đó. Anh nói: “Ở đây vậy mà là ông cử, ông tú cả đấy!”. Tôi không nhớ rõ cách nói rất Huế lúc ấy, nên không thể ghi lại đúng nguyên văn ở đây.
 

Nhận xét của anh không liên hệ gì đến tôi. Vì bấy giờ tôi hầu như không đi học. Lý do đơn giản thôi: không có tiền đóng học phí, cũng không đủ tiền đi xe buýt. Vốn là chú tiểu lang thang, không có Phật học đường nào dung chứa, hết Sài Gòn rồi lục tỉnh, rồi miền Đông; may mà được Thượng toạ Giám viện thương tình cho tạm tá túc khi Già Lam vừa mới lập. Tất nhiên, sau đó ổn định dần, tôi cũng bắt đầu đi học; như du mục định cư, rồi mới nói đến chuyện tri thức.


 

Dù có khoa trương thêm lý lịch bản thân, tôi cũng cảm thấy có cái gì đó rất khó nói từ lần đầu tôi gặp anh Từ. Chưa hề có ai tôi gặp một lần mà để lại ấn tượng lâu dài như vậy. Ấn tượng ấy thật sự cũng chỉ mơ hồ thôi. Không phải là dấu ấn sâu đậm để có thể nhớ mãi.
 

Cũng lạ thật; có những người sống chung với nhau nhiều năm, gần như anh em ruột thịt, nhưng khi xa nhau một thời gian thì không còn nhận ra nhau nữa, dù họ không có mâu thuẫn xã hội hay tâm lý nào. Cũng có người chỉ gặp nhau một thoáng, lại gắn bó với nhau một cách vô hình, hay vô tình.

Tất nhiên tôi còn gặp anh thêm nhiều lần nữa. Lần nào cũng chỉ chào hỏi thông thường, rồi trao đổi vài ba câu gì đó. Dù vậy, cho đến bây giờ, tôi vẫn cảm nhận có một sự thân thiết nào đó gắn bó tôi và anh, bên ngoài khuôn sáo đời thường.
 

Lần cuối cùng, anh đưa tôi đến nói chuyện với một lớp học của Gia Đình. Buổi ấy, tôi thật bối rối, không nói được gì cả. Có khi ngồi im lặng gần nửa giờ. Những điều muốn nói lại không thể, hay không được phép nói. Còn những điều có thể nói, thì chỉ là những lời sáo rỗng. Tuy vậy, sau đó tôi cảm thấy được an ủi, bởi trong mắt nhìn của anh bấy giờ u ẩn nỗi ưu tư bàng bạc.
 

Ngày nay, khi nghe tiếng trẻ nô đùa dưới sân chùa vào ngày chủ nhật, tôi nghĩ, anh tái sinh tại một nơi nào đó, thiên giới hay Cực lạc, hay cõi Ta bà đầy thống khổ, có cảm thấy bất chợt bồi hồi bởi những rung động từ khoảnh khắc tâm tư quá khứ của anh vẫn còn ngân vang, trên muôn trùng lớp sóng vô thường biến dịch. Trên lớp sóng phế hưng ấy, tâm nguyện của người Phật tử như hạt giống Bồ đề đã chuyển thể thành kim cang bất hoại.
 

Hôm nay, nhân ngày giỗ của anh, tôi đốt nén tâm hương tưởng vọng anh. Trong đốm lửa nhỏ, tâm nguyện của anh vẫn còn thắp sáng cho thế hệ đàn em của anh.
 

TUỆ SỸ
 

Nguồn: https://thuvienphatviet.com/tue-sy-an-tuong-khoanh-khac/ 
.




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ashley vừa sinh con xong. Ngồi trên chiếc đi-văng trong căn hộ của một người họ hàng ở Clarksdale, Miss., cô bé mân mê chiếc vòng tay sản phụ đeo trên cổ tay. Bấy giờ đang độ tháng 8, ngoài trời nóng tới 90 độ F, trong phòng bật máy lạnh, kéo rèm kín kẽ, khiến cho căn phòng của Ashley có cảm giác như một nơi trú ẩn. Peanut, đứa nhỏ Ashley mới sinh hai ngày trước đó, đang mặc bộ đồ sơ sinh nhỏ xíu màu xanh lam và ngủ ngon lành trên một cái car seat ngay dưới chân mẹ.
Trong những năm gần đây, có nghiên cứu cho thấy rằng cây cà chua "hét lên" khi chúng bị cắt, rằng cây cối hiểu được một số động chạm không nguy hiểm và chúng cảnh báo lẫn nhau về các mối đe dọa. Thực vật có thông minh hơn chúng ta tưởng không, và nếu vậy, điều đó có ý nghĩa gì đối với cách chúng ta đối xử với chúng? Thực vật, cây cối và các sinh vật khác giao tiếp với nhau thông qua âm thanh, ánh sáng, xúc giác và trên hết là các tín hiệu hóa học như mùi cả trên và dưới mặt đất. Ví dụ, thông qua các mạng lưới liên kết của rễ và sợi nấm, những cây khỏe hơn sẽ gửi chất dinh dưỡng đến những cây yếu hơn.
Tuổi thọ trung bình của con người hiện nay là khoảng 80 tuổi. Cũng có một số người có thể thọ hơn 100 tuổi. Ở những nơi như Okinawa (Nhật Bản) và Sardinia (Italy), có rất nhiều người được trường thọ như thế. Người cao niên nhất trong lịch sử nhân loại là một phụ nữ người Pháp tên là Jeanne Calment, bà thọ đến 122 tuổi. Thời bà sinh ra là năm 1875, thuở đó thì tuổi thọ trung bình là khoảng 43 tuổi.
Không thể phủ nhận tầm quan trọng của giấc ngủ. Mọi người đều cảm thấy khoang khoái hơn sau một đêm ngon giấc, và thiếu ngủ có thể gây ra những tác động tiêu cực sâu sắc đến cả cơ thể và não bộ. Vậy nên, nếu bị thiếu ngủ, ta nên làm gì để bù đắp? Nói cách khác, làm thế nào để có thể ngủ ít hơn mà vẫn đạt hiệu suất cao nhất? Sau một số nghiên cứu ban đầu về tình trạng thiếu ngủ và những sai sót do thiếu ngủ, nhóm nghiên cứu tại Sleep and Learning Lab của Michigan State University, dẫn đầu bởi Kimberly Fenn, muốn tìm hiểu xem liệu có những biện pháp nào có thể can thiệp để đảo ngược tác động tiêu cực của việc thiếu ngủ.
Quận Cam: nổ súng trong quán rượu những người đi xe môtô, 4 người chết kể cả tay súng, 5 người khác bị thương. Cảnh sát Quận Cam cho biết 4 người đã chết và 5 người khác bị thương trong vụ nổ súng đêm thứ Tư tại một quán bar dành cho người đi xe môtô ở Nam California. Tay súng đã bị cảnh sát bắn hạ.
Ngày 15-8-2023 VinFast, với mã tự VFS, đã ra IPO, tức là chính thức giao dịch trên sàn chứng khoán Nasdaq ở New York. Sự kiện ghi dấu lần đầu tiên một công ty từ Việt Nam có mặt tại Phố Wall, trung tâm tài chính của Hoa Kỳ...
Đêm nay, Thứ Tư 23/8/2023, là cuộc tranh luận vòng đầu của ít nhất 8 ứng cử viên Tồng Thống Cộng Hòa. Trump sẽ vắng mặt. Các đối thủ của Trump đang hy vọng cuộc tranh luận này sẽ giúp họ tạo dựng được tên tuổi khi cân bằng việc cố gắng tách mình khỏi Trump mà không quay lưng lại với những người ủng hộ Trump.
Chúng ta hãy tưởng tượng đến việc thanh toán các hóa đơn hàng tháng, mà vẫn không phải lo lắng về những món nợ nằm trong ngân hàng. Chúng ta đi làm mỗi ngày là để làm điều gì đó mà chúng ta cảm thấy hứng thú. Đó có thể là việc về nhà sum vầy với gia đình, tận hưởng buổi tối mà sáng hôm sau không phải nghĩ ngợi, lo lắng...
Tổ Đình Minh Đăng Quang, tọa lạc tại số 3010 W. Harvard Street, Santa Ana, CA 92704, Hòa Thượng trụ trì Thích Minh Tuyên, Viện Trưởng Viện Hành Đạo Giáo Hội Phật Giáo Tăng Già Khất Sĩ Thế Giới, là Phó Chủ Tịch Hội Đồng Điều Hành Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ, một trong những vị lãnh đạo tinh thần của Hội Đồng Liên Tôn, gồm có Phật giáo, Công giáo, Tin Lành, Hòa Hảo và Cao Đài, tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, Tự Do Tôn Giáo cho Việt Nam...
Cựu Chánh văn phòng Bạch Ốc Mark Meadows được cho là đã viết trong bản thảo cuốn hồi ký rằng ông chủ cũ của ông, cựu Tổng thống Donald Trump, đã để lại một kế hoạch chiến tranh chống Iran tối mật trên chiếc ghế dài tại khu nghỉ dưỡng chơi gôn ở New Jersey của Trump trong cuộc phỏng vấn với một nhà văn viết thuê hồi ký.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.