Hôm nay,  

Một Ngày Lên Xuống

05/12/202109:15:00(Xem: 4346)

I-Love-You-This-Much-No-Lie-Funny-Love-Meme-Picture-1

Tôi nghĩ không có gì trên đời này công bằng hơn Thời Gian! Vì thời gian chia đều cho mọi người và khắp nơi trên trái đất này không phân biết ai hay hoàn cảnh môi trường xã hội nào. Thời gian công bằng nhưng lạnh lùng, vô cảm, đừng có hòng dùng bất cứ điều gì thay đổi được: kể cả vật chất, danh vọng hay quyền lực thậm chí đến tình cảm. Tôi chưa thấy và chưa từng nghe ai khóc thảm thiết mà xin được thời gian  dừng lại hay qua nhanh cho mình dù chỉ một tích tắc .Thời gian cũng chẳng giận hờn ai dù họ có quý hay coi thường, phí phạm nó.

Tôi bắt đầu biết đến ý nghĩa của thời gian khi trên đầu xuất hiện vài sợi tóc bạc. Dù sao thì sự “ tiểu ngộ” này cũng còn đỡ hơn khối người đến gần chết vẫn cứ tưởng thời gian của mình còn dài lắm.

 

Rồi có nhiều thứ trên đời này làm cho tôi “ ngộ “ ra được cái gọi là Vô Thường đơn giản nhất như: Chồng mình hôm nay ngày mai có thể là chồng của... người ta hoặc ngược lại, con mình hôm nay mai sẽ có người khác gọi nó cũng là con, nhà mình hôm nay mai người khác đến ở, tiền mình cầm bây giờ sẽ qua tay người khác có khi trong nháy mắt. Vật chất vô thường, tinh thần cũng chẳng khác: chuyện mình thương, ghét, tin tưởng hay giận hờn ai cũng nào vĩnh viễn. Người mà mình yêu quý đến nỗi nghĩ rằng không có  mình sẽ mua hai ký bún về thắt cổ chết ngay, ấy vậy mà chỉ một thời gian sau mình cầu trời cho hắn biến mất ngay tức khắc! Kẻ mà mình không thèm để ý đến, thế mà cuối cùng lại nhảy tót vào đời làm  mình chết mê chết mệt, đứa bạn thân nhất nghèo quá nên đem mình… đi bán, còn đứa mình chẳng thân thiết gì thì lại… mua mình về trân trọng tử tế. Cuối cùng thì tôi nghiệm ra trong đời chỉ mỗi một câu: Khoan đã! Bình tĩnh coi vậy chứ không phải vậy đâu nhé!

 

Tôi bắt đầu chấn chỉnh lại tâm hồn lộn xộn đầy rác rưởi của đủ thứ thất tình lục dục, thị phi nhân ngã bằng một phương cách sống tạm gọi là tỉnh giấc. Tôi không cố ý viết sai đâu. Nhà thiền gọi là Tỉnh Giác, còn tôi thì Tỉnh Giấc.

 

Thật đấy, tôi dám cam đoan lúc người ta lộn xộn đầu óc nhất là lúc vừa ngủ dậy. Khi ngủ thì mình sẽ tạm quên đi mọi thứ của cuộc sống thường ngày nhưng cứ sáng mở mắt ra là mọi thứ mà mình tưởng là đã quên ấy lần lượt đến thăm hỏi mình rất tận tình. Chẳng hạn như: mình sẽ nghĩ ngay đến: Chết rồi! (Dù đang còn sống nhăn răng). Lại sắp phải đi làm hay là không biết hôm qua việc kia việc nọ ra sao rồi nhỉ? Trời ơi! Sao mình vẫn chưa quên cậu chuyện bực mình hay vui vẻ của hôm ấy, hôm nọ! Lát nữa phải làm gì đây ta? Đi chợ trước hay đi nhà băng trước? Còn sớm quá hay ngủ thêm tí nữa nhi? Ái chà! Hình như người này người nọ còn thiếu mình hay mình còn thiếu người ta cái gì đó thì phải? Sao lạ vậy? Mình càng cố gắng quên là càng nhớ (hay ngược lại)… người ấy? V.v… và v.v… Bao nhiêu buồn vui, lo nghĩ, hạnh phúc hay phiền phức đều bắt đầu từ lúc mình thức dậy, từ lúc mình mở mắt ra và ý thức rằng mình đang thức dậy.

 

Đọc sách và nói lý thuyết thì ai cũng gần là… thánh đến nơi rồi nhưng cứ suy từ lúc mở mắt thức dậy ta nghĩ gì thì biết ngay mình đang ở “đẳng cấp” nào? Những quý vị nào mỉm cười vui vẻ khi vừa thức dậy mà ý thức được mình đang sống, tôi dám bảo đảm các vị ấy phải “luyện” ít nhất sáu bảy chục năm thành công lực mà cũng chưa chắc vị nào cũng lên đai đen, đai đỏ đâu ạ! Vì tôi đã chứng kiến và nghe giang hồ đồn đãi nhiều vị mừng thượng thọ hàng  tám rồi thế mà “phu nhân” bên cạnh nhìn còn trẻ hơn cả… cháu nội mới kinh hoàng chứ! Gì chứ tôi xin thề mỗi sáng thức dậy bên “cháu nội” mà tâm hồn thanh thản được thì tôi sẽ mời vị ấy làm trưởng lão Hội “Mầm Non Nghĩa Địa” liền.

 

Tôi chả tham lam vơ vét hết cái dại của thiên hạ vào mình nên chết cũng không tham gia cái hội này. Tôi cũng chả phải thánh nên cũng không mạnh miệng ca ngợi nức nở tình nghĩa vợ chồng sắt son chung thủy “hạt muối cắn đôi, cục đường lủm hết”. Ừ, thì vợ tôi nhìn cũng vẫn còn  đèm đẹp đấy, để trả cho cái giá “vẫn còn” ấy là bao nhiêu tiền cho kem dưỡng da, son phấn, hàng hiệu, thẩm mỹ viện, bao nhiêu lần bị khủng bố với câu thơ: “Vợ là cơm nguội ở nhà/ Nhưng là hải sản thằng cha láng giềng”

(Tôi mà biết được đứa nào sáng tác ra câu này tôi sẽ cùng với cả triệu “nạn nhân” đem hắn ra chôn sống!)

 

Ừ thì vợ tôi dịu dàng, nấu cơm cho tôi ăn để tôi có sức cày ngày cày đêm tạo mọi niềm vui về vật chất lẫn tinh thần cho nàng. Nhiều khi nhìn hình ảnh con trâu, tôi muốn rơi nước mắt vì ít ra ban ngày cực khổ tối về nó còn được nghỉ ngơi không ai làm phiền bên cạnh. Không tin thì cứ thử hai ba ngày đi! Về nhà mà gác chân chễm chệ xem Ti-vi rồi chả thèm nhìn ai khệnh khạng đi ngủ, mà ngủ ngon lành, lờ tịt đi… đối tác bên cạnh đang “trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành” xem? Ối giời ơi! Không biết vài ngày sau có còn mạng mà... thử nữa không?

 

Nói đi cũng phải nói lại cái thời hoàng kim  trong chuyện cổ tích ấy đa số các bà vợ là những thiên thần… đầu thai xuống. Đã là thiên thần thì vật chất không thành vấn đề chỉ có lòng yêu thương, nhẫn nại và tha thứ, chưa kể là các thiên thần đều có sức khỏe và trí khôn tuyệt vời: Họ nuôi con, giúp chồng, cáng đáng cả họ nhà chồng không một lời ta thán. Mình cứ tìm trong thời đại ngày nay đi! Hình như thiên thần về trời hết rồi thì phải? Còn một số ít như “lá mùa thu, sao buổi sáng” họa may vẫn có tí ti tính cách của thiên thần.

 

Một ông bạn (không dám nói là già) hay kể cho tôi nghe về những cuộc tình phố núi phố sông của  tuổi teen rồi suốt ngày khoe vợ hiền, tôi bảo ông nếu không vì ông cả đời tạo ra hai căn nhà to và vô số của cải cho vợ con, không biết chị nhà có hiền nữa không? Còn những cuộc tình phố núi, phố biển của ông nếu có thành công thì liệu có bền vững mãi không? Còn nữa, ông cứ thử nói cho vợ nghe dự án lập phòng nhì hay kể mãi về những chuyện ba lăng nhăng xa xưa xem vợ còn là thỏ con hãy lập tức biến thành… sư tỉ hay sư tử rồi.

 

Thế mới biết một ngày của mình đi lên hay đi xuống một nửa là do mình, nửa khi trông chờ “đối tác” rủ lòng thương mà tình thương này lại chính mình PHẢI tạo ra mới được. Thời buổi kinh tế thị trường mà, tình yêu thường đi kèm với tình quỷ, phải có sự trao đổi chứ. Mình không có tài, vốn không có, hình thức cũng không lại mơ lấy được... thiên thần thì cứ tiếp tục mơ, chả ai trách móc, cười mình trong giấc mơ cả, nhưng sự đau khổ nhất chính là lúc thức dậy mới chết chứ!

 

Thế nên mỗi ngày tôi tìm được sự bình an khi chấp nhận “sống chung với lũ... ” Lâu lâu ra vườn ngửi hoa chanh, ngắm hoa cúc, vuốt hoa lan, hôn hoa hồng cứ nghĩ hoa tượng trưng cho người đẹp, mà mình tha hồ muốn làm gì thì làm “cảnh sát kiêm thủ quỹ kiêm quản giáo” có nhìn thấy chắc chỉ mỉm cười hài lòng cho rằng “tù nhân” này ngoan quá, lại có tâm hồn yêu thiên nhiên nữa chứ. Ối giời ơi!

 

Ngọc Thanh Thi

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hồi ức về tháng 12 của một người nay đã không còn trẻ. Từ tuổi ấu thơ cùng thời niên thiếu đầy hoa mộng trước 75, cho đến những tan tác đổi dời sau ngày đất nước thống nhất, tác giả Phạm Nga ngậm ngùi nhìn lại những năm tháng cũ qua bài Ký sau. Mời bạn đọc cùng thưởng thức.
Một đoản thiên dễ thương nhưng không kém phần tinh tế của nhà văn Tiểu Lục Thần Phong dành để đọc vào những ngày lạnh giá cuối năm. Việt Báo thân ái giới thiệu.
Không phải một bài viết về xương rồng mà về mối quan hệ chồng vợ trong cuộc sống hiện đại nơi xứ người. Gọi là truyện ngắn cũng được mà tùy bút, tản mạn cũng chẳng sai. Mời quý độc giả đọc một bài viết dễ thương, dễ đọc, duyên dáng, dí dỏm của tác giả Hoàng Quân. Việt Báo hân hạnh giới thiệu.
Ở Âu châu gần đây bỗng nổi lên phong trào đòi xóa bỏ giới tính trong ngôn ngữ thường ngày và cả trong giấy tờ như căn cước. Vấn đề trở nên căng thẳng khi bộ từ điển danh tiếng Robert thay thế đại danh từ «il» và «elle» bằng một từ mới, «ile», trung tính, phi Nam phi Nữ, và từ đấy nổ ra một vụ tranh cãi kịch liệt. Phe cấp tiến nhiệt liệt tán thành, bảo đây là cơ hội cho chúng ta xóa bỏ giai cấp và tính kỳ thị nơi con người. Phe bảo thủ như Tổng trưởng Giáo dục Pháp bảo, «Không nên nhồi nặn tiếng Pháp như vậy dù với những lý do nào đi nữa». Phần lớn chúng ta đứng ngoài trố mắt tự hỏi: Giữa mùa đại dịch COVID-19, bộ mấy người hết chuyện làm rồi hay sao mà toàn nói ba chuyện ruồi bu như vậy? Việt Báo hân hạnh giới thiệu bài viết của tác giả Nguyễn thị Cỏ May về vấn đề này, một bài viết bẩy phần thông tin ba phần phiếm luận.
Thơ ba dòng là một thứ “hố đen” trong vũ trụ thơ. Đó là thứ “thơ còn lại” sau khi thiêu rụi những rườm rà, những quy cách, những lối mòn của những đường lối thơ đã trở nên chán ngắt mà, trong đó, nổi bật nhất, là sự mượt mà du dương của chủ nghĩa lãng mạn. Thơ ba dòng, do đó, là thơ để nghĩ hơn là để ngân nga như những nhạc điệu êm tai và, trong tương tác với người đọc, như là một thứ thơ đã nén chặt, nó sẽ bùng nổ theo những liên tưởng và suy tưởng không ngờ.
Mời nghe Alexandra Huỳnh đọc bài thơ Di Sản (Inheritance) "live" trên đài truyền hình LX News. Nữ sinh gốc Việt Alexandra Huynh, tên Việt là Thụy An, 18 tuổi, trong buổi chung kết đêm Thứ Năm 20/5/2021 vừa qua đã thắng giải: "2021 National Youth Poet Laureate -- Nhà Thơ Khôi Nguyên Giới Trẻ Quốc Gia 2021". Huynh trả lời phỏng vấn AP đêm Thứ Năm qua điện thoại từ nhà, rằng thơ đối với cô là phương tiện để tự bày tỏ và để giúp công lý xã hội. Cô nói “Tiếng Việt tự nó đã là một tiếng nói giàu chất thơ. Trong sinh hoạt văn hóa của người Việt người ta đã nói thành thơ trong cuộc sống hằng ngày.” Cô cho hay là đã tập viết những lời thơ phổ nhạc từ khi mới 7 tuổi; đặc biệt là sau những lần đọc thơ trước công chúng thì lại càng cảm thấy sức mạnh của chữ nghĩa có tác động tích cực lên tâm lý và tinh thần đại chúng. Alexandra Huynh căn bản sáng tác thơ bằng tiếng Anh nhưng luôn nuôi hy vọng là sẽ có tác phẩm thơ ra đời và sẽ được chuyển ngữ sang “tiếng Mẹ đẻ”, ngôn ngữ Việt Nam.
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu tên thật là Nguyễn Khắc Hiếu, sinh ngày 8 tháng 5 năm 1888 (tức ngày 29 tháng 4 năm Mậu Tý), tại làng Khê Thượng, huyện Bất Bạt, tỉnh Sơn Tây, nơi có núi Tản sông Đà. Thân sinh ông là Nguyễn Danh Kế, đỗ Cử nhân, từng giữ chức Ngự sử trong kinh. Mẹ là Lưu Thị Hiền, cũng có sách ghi là đào Nghiêm, vốn là một đào hát, nổi tiếng tài sắc, giỏi văn thơ.
“Tất cả đều là khói sóng trên sông cả”. Chuyên buột miệng với tiếng thở dài. “Mất mát, tan biến không thể nào tìm lại được”. Vũ đứng dậy, bứt rứt. “Bỗng nhiên mà thấy nhớ nhà ghê! Nhớ dòng sông cũ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.