Hôm nay,  

Vacation, anh ơi!

21/06/202221:15:00(Xem: 3128)

tahiti

Hết "dịch" rồi anh ơi

Hãy cùng em đi chơi

Xa hay gần cũng được

Miễn sao mình có đôi

 

Nhưng đi xa thích hơn

Mexico, Cancun

Hoặc Châu Âu, Châu Á

Qua thẳng Châu Phi luôn!

 

Phi trường đông vui quá

Nao nức những đường bay

Con chim sắt cất cánh

Vút cao trên tầng mây

 

Hay là mình đi Cruise

Nghe gió thoảng vi vu

Bên mạn tàu sóng vỗ

Anh nói “I Love You”

 

Ô kìa những bến bờ

Cảnh tuyệt vời nên thơ

Quên đi những phiền muộn

Đời buồn vui nắng mưa

 

Hay mình đi Road Trip

Thênh thang đường Free Ways

Qua thành thị, thôn xóm

Chập chùng những hàng cây

 

Đi xe lửa cũng đẹp

Ngắm vách núi, cheo leo

Trên ngàn có suối reo

Ru hồn ta thanh thoát

 

Xách vali lên nhé

Đời là những chuyến đi

Enjoy khi có thể

Book vé ngay, ngại gì

 

Hotels đang chờ đón

Gặp gỡ người đó đây

Và những món ăn lạ

Trời ơi ngon ngất ngây

 

Mình sẽ đi tản bộ

Ngắm cảnh vật xung quanh

Vào quán Bar tìm rượu

Ôn lại thuở tóc xanh

 

Ngày xưa ta hò hẹn

Anh, ly Martini đầy

Em má hồng e thẹn

Cocktails ngọt ngào say

 

Bây giờ mình hết trẻ

Đang qua nửa đời người

Nắm tay nhau đi tiếp

Thương yêu và mỉm cười

 

Mỹ hay Canada?

Em ok luôn nha

Đi đâu em cũng chịu

Miễn là ra khỏi nhà!!!

 

Kim Loan

(10/5/2022)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau 1975 những người còn ở lại miền Nam Việt Nam không biết những ai đã nghĩ ra và những ai đã là người đầu tiên ra khơi vượt biển đi tìm tự do, để cho dòng người đi sau tiếp nối không bao giờ ngừng nghỉ nếu các trại tị nạn không đóng cửa chấm dứt chương trình cưu mang những người vượt biển. Ai cũng mơ ước, cũng tính đường đi tìm tự do tùy theo hoàn cảnh khả năng tài chính của mình. Bao nhiêu người đã may mắn đến bến bờ và cũng bao nhiêu người bất hạnh bỏ xác ngoài biển khơi!
Ở xóm tôi, từ đầu xóm đến cuối xóm, hầu như nhà nào cũng có người đi vượt biên. Nhưng không phải ai cũng may mắn đến bờ tự do, bởi nếu đếm số người “đi không về và cũng không bao giờ đến” ở xóm cũng cỡ hai chục mạng người, trong đó có cô bạn rất thân yêu của tôi và một gia đình mất một lúc sáu người, đó là gia đình Bà Già Gân...
Tôi nhớ dạo còn nhỏ, ba tôi thường hay kể về chuyện “chạy giặc” cho anh em tôi nghe. Đại khái là vào những năm 1944-1945 ở Đà Lạt cũng rơi vào tình trang chiến tranh như mọi nơi khi sự hiện diện của hai quân đội Pháp lẫn Nhật trên mảnh đất Hoàng Triều Cương Thổ của nhà Nguyễn...
Thơ về Tháng Tư của hai thi sĩ Nguyễn Hàn Chung & Trần Yên Hòa.
Tôi không phải cậu trai học giỏi nên mãi đến năm mười ba tuổi tôi mới thi đậu vào trường Bưởi. Tôi thi đậu nhờ bố tôi chạy chọt nhờ vả người quen, chứ sức tôi thì tôi biết mình chẳng bao giờ được vào học cái trường trung học danh tiếng ấy...
Án Tử (Án Anh) là Tướng quốc của nước Tề thời Đông Châu. Ông người thấp nhỏ nhưng trí óc cực kỳ thông minh, đầy mưu lược. Người đánh xe cho ông lại là một người cao lớn, dềnh dàng. Anh này rất hãnh diện vì được làm công việc đánh xe cho vị Tướng quốc tài giỏi này. Thường ngày anh ta hay cầm ngọn roi ngựa trên tay, đi đâu cũng hò hét nạt nộ om sòm...
Chiều nay, Vinh ăn cơm sớm để đi họp tổ dân phố. Đường từ nhà đến trường tiểu học, nơi được chọn làm địa điểm hội họp, phải đi qua chợ Tròn. Quận lỵ nhỏ bé này có hai cái chợ không có tên, để phân biệt người ta gọi là chợ cũ và chợ mới, hay theo hình dạng là chợ dài và chợ tròn. Hai cái tên sau được ưa chuộng hơn nên lâu ngày thành tên chính thức. Chợ Tròn, là một phần của cư xá nhân viên nhà máy, được xây cất hình tròn với mái che vành khăn bằng bê tông rất đẹp, có bán gần đầy đủ các thứ cho nhu cầu ăn uống và tiêu dùng hàng ngày. Chợ tuy nhỏ nhưng nằm ở vị trí thuận tiện, chung quanh là đất trống rộng rãi, phố xá khang trang nên sinh hoạt có phần thịnh hơn chợ dài nằm trên liên tỉnh lộ, cách đó chỉ hơn một cây số.
Ngày 30 tháng 4 lại đến gần, chúng ta lại được đọc những câu chuyện kể hay được viết lại về những chuyến vượt biển hiểm nguy đi tìm cái sống trong cái chết. Những hình ảnh đau thương lại tràn về trong tâm khảm của những thuyền nhân như chúng ta. Riêng tôi, ngoài những lo sợ, những kinh hoàng bị bắn, bị rượt đuổi, tôi xin viết lại một câu chuyện buồn mà vẫn phải… cười, gọi nôm na là chuyện buồn cười...
Thơ tháng Tư của hai thi sĩ: Trần Hoàng Vy & Lê Minh Hiền
Mùa lễ Phục Sinh, đám con nít gặp nhau ở nhà ông bà Ngoại, vui mừng tở mở. Đêm nào chúng cũng thức khuya lắc, khuya lơ. Sáng dậy trưa trật, trưa trờ. Mở mắt, mở miệng, như bầy tằm ăn rỗi...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.