Hôm nay,  

Sách Mới của Orhan Pamuk: “Những Đêm Dịch Bệnh”

07/10/202200:00:00(Xem: 5138)
 
Nights of the plague
Bìa sách “Night of Plague” của nhà văn Orhan Pamuk.
 
Orhan Pamuk, nhà văn từng đoạt giải Nobel, nổi tiếng nhất của Thổ Nhĩ Kỳ, đã dành một vài năm làm việc cho cuốn tiểu thuyết mới của mình, một câu chuyện lấy bối cảnh một trận dịch hạch bùng phát ở đế chế Ottoman vào đầu những năm 1900, khi đại dịch covid xảy ra. Những đợt cách ly kéo dài và những lo lắng về sức khỏe đã truyền cảm hứng cho những trang sách và từ đó cuốn sách "Nights of Plague" ra đời, xuất bản bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ vào năm ngoái, được phát hành tại Mỹ hôm thứ Ba tuần này.
 
Cuốn tiểu thuyết xoay quanh một cuộc giết người bí ẩn trên một hòn đảo Ottoman hư cấu nơi sinh sống của cả người Thổ Nhĩ Kỳ và người Hy Lạp, từ đó đưa ra các suy ngẫm về sức mạnh của các quốc gia hiện đại. Một số nhân vật quen thuộc của Pamuk: Abdulhamid II, một quốc vương đấu tranh để cứu đế chế Ottoman, có chung xu hướng chuyên quyền và Hồi giáo với tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ, Recep Tayyip Erdogan. Một người khác hao giống người sáng lập đất nước, Kemal Ataturk. Đối với một cuốn tiểu thuyết lịch sử, "Nights of Plague" lại mang tính chất khá đương đại.
 
Đây là cuốn tiểu thuyết thứ 11 - và dài nhất của Pamuk, là một cuốn sách có thật về một địa điểm tưởng tượng, Mingheria, một hòn đảo ở phía đông Địa Trung Hải giữa Crete và Cyprus. Dân số 80,000 người ở đây được chia đều giữa người Hồi giáo và Cơ đốc giáo chính thống Hy Lạp. Giống như William Faulkner đã cung cấp một bản đồ của Quận Yoknapatawpha hư cấu của mình, Pamuk đặt một bản đồ của Mingheria (thủ đô: Arkaz) ở đầu cuốn sách. Năm 1901, khi cuốn tiểu thuyết được lấy bối cảnh, Mingheria là một tỉnh nằm trong Đế chế Ottoman đang sụp đổ, nơi mà các cường quốc phương Tây đương thời coi thường là “kẻ bệnh hoạn của châu Âu”.
 
Pamuk thường viết gián tiếp về cuộc cách mạng dân tộc chủ nghĩa của Thổ Nhĩ Kỳ và vì thế thường gặp rắc rối với chính quyền Thổ Nhĩ Kỳ. Cuốn sách này có thể được đọc như một biến thể vui nhộn trong chủ đề này. Rõ ràng hơn đây là một cuốn tiểu thuyết về một cộng đồng bị tàn phá bởi một căn bệnh nan y. Những trang sách này nói - bằng nhiều giọng khác nhau - về việc thực thi cô lập và đóng cửa cách ly, đồng thời theo dõi những cách chính quyền sử dụng một trận đại dịch để biện minh cho các biện pháp độc tài, lót đường cho các nhận xét gián tiếp của Ông về chế độ hiện tại của Thổ Nhĩ Kỳ.
Nights of Plague của Orhan Pamuk (Ekin Oklap dịch) xuất bản bởi Faber, hiện đã có bán tại các tiệm sách và các trang mạng, độc giả có thể mua sách ở: https://www.amazon.com/Nights-Plague-novel-Orhan-Pamuk/dp/0525656898.
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ chiều qua chị Bông đã kiểm tra đếm những váy áo, những món đồ hiệu mua sắm từ bấy lâu nay vẫn để dành chỉ mặc khi ra ngoài tiệc tùng đình đám treo đầy nghẹt trong closet, gấp chồng chất để đầy mấy cái valy, chị Bông chọn ra những thứ nào có thể mặc được hằng ngày trong nhà thì mang ra xài gấp kẻo uổng phí...
khi câu thơ la cà / ở những con đường lắc léo của hoài niệm / là lúc tôi hiểu ra / những khúc mắc của tâm thức / những chập chùng duyên khởi giữa quá khứ và hiện tại...
Ai cũng có một cái tên để gọi. Trong giao tiếp, khi tự giới thiệu hay giới thiệu người khác, thường phải nhắc đến tên trước rồi mới nói tuổi tác, nghề nghiệp, chức tước, hoàn cảnh, địa chỉ, v.v… Tên đẹp hay xấu cũng phải giữ lấy mà dùng suốt cả đời. Nhớ thương nhau thì gọi tên. Ghét nhau, giận nhau cũng đem tên ra mà réo.
Nhớ lại những chuyện đó, tôi cũng hơi rùng mình, nhưng đã lỡ làm… “quân tử nhất ngôn”, nói rồi không thể nuốt lời chỉ vì... sợ ma (là người ai làm thế!). Vả lại, trên xe sẽ có tôi và chị, thì có gì phải lo!
Được tin Thi Sĩ Cung Trầm Tưởng mất, tôi bỗng chợt thấy như mình vừa mất một cái gì thật quý báu, như... "Chực rớt cái gì dường thủy tinh..." (thơ Cung Trầm Tưởng) . Có một cái gì đang lóng lánh chợt tắt ngấm vào không gian. Thật vậy, chúng ta vừa mất đi một nhà thơ lớn, một vóc dáng thơ thật thân quen trong thế giới thơ ca mà tôi và nhiều người hằng yêu mến...
Cứ quanh cái thành phố San Jose này, ta thử đếm xem có bao nhiêu hội, bao nhiêu đoàn và bao nhiêu hội đoàn nhỉ? Chắc phải là nhiều lắm, nhiều như lá rụng mùa thu. Nay, nếu có ai muốn lập thêm một hội mới nữa ở đây thì dù nó có cái tên thật hấp dẫn như Hội Liếm Tem thì cũng chẳng sao, cũng chẳng có gì đặc biệt và cũng chẳng làm ai chú ý tới...
Đất Mơ vào thời hiện đại vô cùng rực rỡ, xe cộ như mắc cửi, máy bay bay giàn trời luôn. Những tưởng thế là cực thịnh rồi, nào ngờ giờ đây người ta còn chế ra nhiều thứ còn kinh khủng hơn, xe tự động chạy chẳng cần người lái, thiên hạ lên xe cứ ngả người ra mà hưởng thụ mặc cho xe chạy sao đó thì chạy. Máy bay cũng tự bay, thậm chí bay ra trận bỏ bom ì xèo rồi bay về chẳng cần phi công nữa. Người đất Mơ thông minh tinh anh phát tiết, thiên hạ không biết rồi mai này sẽ còn tiến bộ đến đâu nữa...
Bước lên / giọt nắng / xuân ngời / cái tôi bỗng nhẹ / bời bời gió thơm…
Vũ trụ trước mắt vẫn mới tinh y như vũ trụ những mùa xuân trước, y như vũ trụ những mùa xuân sau. Đọc hai câu thơ của Thầy Huyền Không khiến tôi miên man nghĩ tới tình cảm của con người trong bao thế hệ cũng vậy. Có những ân tình mà biết bao giờ trả cho xong? Tình Ông Bà, Tình Cha Mẹ, Tình Vợ Chồng, Tình Bạn, và bao thứ tình khác nữa...
Trong quyển tiểu sử Gabriel García Márquez: A Life, Gerald Martin kể rằng García Márquez viết Trăm năm cô đơn chỉ trong vòng một năm, từ tháng 7 năm 1965 cho đến tháng 7 năm 1966, dù ông luôn nói rằng ông mất đến 18 tháng, hoặc có khi là 18 năm. “Trong một tia cảm hứng chớp nhoáng, ông đã nhận ra rằng thay vì viết một cuốn sách về thời thơ ấu của mình, ông nên viết một quyển sách về những kỷ niệm thời thơ ấu của mình. Thay vì một cuốn sách về hiện thực, nó nên là một cuốn sách về sự biểu thị của hiện thực […] Thay vì một cuốn sách về Aracataca và con người ở đó, nó sẽ là một quyển sách được thuật lại qua thế giới quan của họ.”….
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.