Hôm nay,  

chập chờn ngái ngủ

24/10/202211:00:00(Xem: 2790)

cây cầu có nhiều ổ khóa - QTTC

kìa con sâu bụ bẫm trên nhánh cà

có biết không lâu nó sẽ hóa bướm

theo chu trình tự nhiên đã định

 

và cánh bướm nhởn nhơ trong khu vườn

vi diệu không khác thời hồng hoang

có biết trăm hệ lụy chực chờ giáng xuống

 

thời gian mong manh nhẩn nha trương phình

cơn dông đầu mùa đổ lạnh xuống thung lũng

lắng lòng nghe hạt sương oằn oại suốt đêm dài

 

trong cơn ho khan dai dẳng người ôm ngực thở dốc

chợt nhớ một thời trần trụi vướng mắc trong nhịp sống

một thời bồn chồn dứt khoát không thể đợi

 

một thời đã khóc và một thời đã cười

một thời lãng mạn bước ngang cây cầu có nhiều ổ khóa

treo khóa và ném chìa xuống mặt nước lung linh

(dù giờ đây chỉ là dòng chảy nhân tạo trong khu thương mại)

 

nhiều khi tôi chăm chú nhìn người

an vị trên bàn thờ

thấy đôi mắt bao dung rộng lượng

hay chỉ là ảo tưởng trôi nổi trong phố biển miền đông bắc

những ngày lạnh cóng cuối tháng mười

 

rạng đông vào thu âm thầm không động đậy

dửng dưng trong cơn mưa bụi

tôi chạy miên man trong tiếng thở u uất

rượt đuổi chụp bắt những giờ phút vung vãi hôm qua

ôm giữ bóng đêm tan dần dưới ánh đèn đường nhạt nhòa

 

và không chút ngẫu nhiên

cánh bướm khô ép giữa trang sách đột nhiên hiếu động

phút chốc thảng thốt đã bay vút cao vào hư không

bỏ lại buổi sáng mơ màng chập chờn ngái ngủ.   

 

– Quảng Tánh Trần Cầm  

(OCT 2022)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đôi vợ chồng Spitzer phải đợi ngót mười năm mới có con được. Sau mười năm, bỗng dưng họ lại có đến năm đứa con: người vợ đã sinh năm. Trước khi các bé chào đời, cuộc sống của họ rất khiêm tốn, vì khả năng hạn hẹp, rồi khi gia đình thành bảy miếng ăn, thì cảnh túng quẫn lại càng bi thảm hơn. Ở bang Florida, quanh khu gia đình Spitzer sinh sống, có một phụ nữ lớn tuổi rất khá giả là bà Gordon. Bà nghe nói đến gia đình nghèo khổ ấy, và quyết định cứu giúp họ bằng cách tặng cho họ những số tiền khổng lồ...
Tôi nhớ rõ ràng như chỉ mới hôm qua. Những năm còn bé nhỏ ở tuổi 12. Có một chiều, tôi ôm con gà đứng khóc tỉ tê, khóc sướt mướt, dai dẳng trước căn lều của người hàng xóm. Đã qua không biết bao nhiêu thăng trầm, trôi nổi của những tháng năm dài… Vậy mà sự rúng động trong trái tim bé nhỏ của tôi vẫn y nguyên, vẫn còn như rất mới...
May quá, con bé mới qua, chữ nghĩa chưa đủ để đọc hướng dẫn trên bao bì. Bởi vậy, nó không biết cái món cậu “bé cái nhầm” là gì. Lòng cậu thơ thới. Cậu sẽ chạy ù ra siêu thị, đường đường chính chính, khuân vài hộp tăm bông cho con bé. Cậu thấy con bé vẫn dễ thương như hôm nó mới đến...
Ở chỗ tôi làm, chị bạn người Cambodia có chồng bất ngờ qua đời vì heart attack. Cả nhóm chúng tôi hẹn nhau đến nhà quàn thăm viếng tang gia, nhưng chiều hôm ấy tôi có việc đột xuất, rồi bị lạc đường, nên đến nơi thì trời đã chạng vạng, bãi đậu xe vắng tênh. Tôi nghĩ bụng, đã đến rồi thì phải vào xem sao, may quá, chị bạn đứng ngay giữa sảnh đang nói chuyện với một nhân viên nhà quàn...
Tôi nghe văng vẳng bên tai: Thủy Tinh Hóa… Thủy Tinh Hóa… ngăn chặn sự chết… Con người không cần phải chết hẳn… Cứ cho vào cái bồn này… Thời gian và sự chết sẽ ngưng lại…
Nhân ngày 11 tháng 9, kỷ niệm 21 năm biến cố 9/11 làm chấn động thế giới, cũng như trong cảnh hỗn loạn chính trị, kinh tế và chiến tranh đang xảy ra trên thế giới hiện nay, thiết tưởng cũng là lúc chúng ta nên tìm đọc lại “Les fleurs du mal” của Baudelaire...
Có lẽ nhóm lao động Việt đầu tiên được thực dân Pháp đưa ra nước ngoài là nhóm được gởi qua đảo Réunion ở Ấn Độ Dương, một thuộc địa của Pháp từ thế kỷ XVII, hiện là một vùng hải ngoại của Pháp. Đảo này cũng là nơi mà vua Duy Tân và thân phụ là vua Thành Thái bị lưu đày vào đầu thế kỷ thứ XX...
Tôi có một cây chuối kiểng, trồng trong một chiếc chậu để ở phòng khách cùng với mấy chậu hoa lan. Những cây lan thỉnh thoảng trên những chiếc lá của chúng có một loại nấm ký sinh trắng bám vào. Cây chuối hàng xóm cũng bị vạ lây, nấm ký sinh của lan bay sang cư ngụ trên khắp tầu lá, làm những tàu lá chuối đang xanh mướp bỗng ủ rũ, héo vàng...
Người người hoan ca Mỹ Sơn quần tháp rêu phong / trơ trọi một mình em, một tháp / mấy ai biết muốn trả cái giá bằng an / bao thân thế sa mưa / bụi vùi, rêu lấp....
Tôi thích ngắm những buổi chiều lá rụng / Nghe bâng quơ tiếng thở của thời gian / Những con đường thơ mộng một màu vàng / Đang run rẩy theo từng cơn gió bụi...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.