Hôm nay,  

Trang Thơ Thứ Bẩy

01/04/202310:19:00(Xem: 2197)

TRẦN MỘNG TÚ


imrs 


Ba Thiên Thần 9 Tuổi

 

Ba thiên thần 9 tuổi

Chia nhau viên đạn đồng

Em giấu vào trong bụng

Em giấu vào trái tim

 

Chốc nữa giờ ra chơi

Ta mang ra mảnh đạn

Ta ném ra giữa sân

Ta cùng nhau đuổi bắt

 

Ta bắt được nhau rồi

Sao ngực ai cũng ướt

Viên đạn thay trái banh

Nên trái banh màu đỏ

 

Viên đạn oan nghiệt đó

Chỉ buổi sáng hôm nay

Khi bước vào sân trường

Em chưa hề biết nó

 

Thiên thần đi đâu rồi

Nhặt hộ em viên đạn

Viên đạn va vào em

Trái tim em giập nát

 

Hôm nay ai cũng khóc

Vì em đã chết rồi

 

Chúa ơi

Mặt trời mặt trăng đủ sáng

 

Núi đồi xanh tươi đủ trèo

Đại dương có bao nhiêu sóng

Cánh đồng rau trái đủ xanh

Bốn mùa tha hồ gặt hái

 

Nhưng

Chúng con đánh mất trái tim

Nên yêu thương đã mất mùa

 

Chúng con đánh mất yêu thương

Nên đạn bay vào sân trường

 

Đạn vẫn bay vào sân trường

Đạn vẫn lấy đi tuổi nhỏ

Đạn lấy luôn cả Thầy, Cô

 

Yêu thương thật sự mất mùa

Trên một quê hương trù phú.

 

– Trần Mộng Tú

(3-30-2023)

 

Tai nạn súng đạn tại trường Tiểu Học The Covenant School, Nashville, Tennessee – 27/3/2023

 

 

*

 

VĨNH  NGỘ

 

 

Ngày rời Phan Rang

 

Dãy núi xám ngủ vùi

Mặt trời soi chưa dậy

Ta qua dặm đường dài

Phan Rang buồn ở lại

 

Lưng chừng đồi gió lộng

Sừng sững bóng Tháp Chàm

Nghe ru hời vang vọng

Thời hoàng kim xa xăm

 

Ba Ngòi, ôi Ba Ngòi

Phố gì mà buồn vậy

Tình đong mãi chưa đầy

Tiếc gì mà chờ đợi.

 

Thoảng mưa mù trước mặt

Gió rung hàng phi lao

Biển vẫn xanh xanh ngắt

Tình đã qua rồi sao

 

Đường Thành vào thị tứ

Mặt lạ thoáng tươi cười

Phố vắng em ngày cũ

Đường vui lòng không vui.

 

 

Chiều qua Đơn Dương

 

(Viết cho Th.  38. BĐ)

 

Ta về giữa lưng đèo lạnh giá

Nghe chim rừng hát khúc nhạc chiều

Ngẩn ngơ nhìn hoa rừng một đóa

Gió trong cây thủ thỉ buồn thiu.

 

Qua ghềnh đá thác cao vòi vọi

Cảm nỗi nguy lòng vẫn ung dung

Đêm sương rừng mai về đồng nội

Nợ non sông sinh thác coi thường.

 

Nắng chưa tắt bên kia vách đá

Đọng vài tia xao xuyến bâng khuâng

Sương đã rơi long lanh trên lá

Thèm hơi thuốc ấm buổi dừng quân.

 

Vui chiến trận một đời luân lạc

Sáng qua sông chiều ngủ đỉnh cao

Cơm hẩm nước nguồn đời đạm bạc

Có bao giờ ta hỏi vì sao.

 

 

Ngày cuối ở Hà Tiên

 

(Tưởng nhớ Bác sĩ VDT)

 

Hăm tám tháng tư ngồi với bạn

Ông già đi bộ cưa một chai

Tôm nướng thơm, rót đầy ly cạn

Chờ nước lên dong buồm ra khơi.

 

Ta đếm trên bàn một chai ba ly

Giờ đi chưa tới vội lo gì

Nói nhiều hơi rượu bay ra biển

Tỉnh táo phân công trước khi đi.

 

Mình ba đứa anh em tình thân

Một tên áo trắng hai áo xanh

Anh nào cầm lái là thuyền trưởng

Còn hai thủy thủ chạy loanh quanh.

 

Thuyền mắc cạn nằm yên dưới bãi

Trên bờ mắc gì cứ lao xao

Rượu mềm môi chưa say uống mãi

Có phải hơi men làm dạ nôn nao.

 

Tiếng súng vọng về từ biên ải

Cuộc đổi đời đến thực quá nhanh

Áo trắng áo xanh cùng chiến bại

Quê hương bỏ lại đi sao đành.

 

Áo trắng anh mang nghiệp giúp đời

Quân ta, nhảy núi cũng là người

Nếu còn phân biệt ta và địch

Tử sinh đâu phải chuyện trò chơi.

 

Làm tròn sứ mạng một lương y

Cứu người công trạng có đáng chi

Khi phe chiến thắng vào thành phố

Số phận anh tù tội sẵn ghi.

 

Áo xanh tôi thoát cảnh đọa đày

Bao năm vẫn nhớ phút chia tay

Ngưỡng mộ anh một tay hảo hớn

Tiếc phận người lận đận không may.

 

– Vĩnh Ngộ

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày Thước bước ra, nàng không mang theo bất cứ thứ gì nàng đã sắm trong tám năm. Nhờ nàng, Thụy có ê hề những thứ nàng để lại, nào bàn, ghế, sô pha. Những TV nhỏ, lớn. Những hình, ảnh, những giỏ hoa, nàng thường để trên bàn trang điểm, vẫn còn...
Hải đảo Ga Lang vào thời điểm 1978. Hải âu bay rợp trời. Cơm xấy, cá khô, đậu hộp và là những món ăn quen thuộc của người việt tị nạn trên đảo. Cứ đến giờ là mọi người xếp hàng đi ăn, có khi không phải là đói mà vì cả thói quen, kể cả thói quen chờ đợi, chờ đợi được làm giấy tờ. Chờ đợi được ra đi đến một quốc gia nào đó… Mỹ, Pháp, Úc, Đức… đâu cũng được thôi. Quê hương Việt Nam đã rời bỏ đi rồi, thì nổi trôi đến đâu bám tới đó...
Hôm qua / ở đây là ngày đầu mùa xuân / tờ lịch rơi xuống một nụ đào / Tháng Ba sắp hết / Tháng Tư như lệ sắp trào...
Lúc đầu tôi không biết chị bị bệnh tâm thần. Về sau tôi được nghe kể về cuộc đời của chị từ một người phụ nữ Việt Nam khác, tên Loan, đã sống ở đây nhiều năm. Nhưng những chi tiết về cuộc đời ấy hầu như ngay tức khắc trượt ra khỏi trí nhớ của tôi, tôi chỉ còn nhớ người phụ nữ mắc bệnh ấy sống ở thành phố này có lẽ ít nhất cũng hai mươi năm, nhiều người bảo chị khá đẹp khi còn trẻ, bây giờ nhìn cũng vẫn hình dung được điều đó...
Bầu không khí trong phòng giam lúc nào cũng ngột ngạt khó chịu. Nỗi khó chịu ấy cứ liên tục bao trùm đến nỗi mọi người phải quen đi như một lẽ tất nhiên. Tôi càng khổ sở hơn nhiều vì đã vướng phải bệnh ghẻ mấy tháng nay. Ghẻ mỗi ngày mỗi lan ra trên tấm thân gầy còm của tôi kéo theo luôn cả sự tàn tạ về sức khỏe. Mới vài hôm đây tôi lại mắc thêm chứng tê bại, cử động tay chân rất khó khăn. Thuốc men quá thiếu, ăn uống cũng quá thiếu, tình trạng chữa trị đối với tôi thật là bi quan...
Mùa xuân 2023. Ngoài chuyện nhớ lại mùa xuân cách nay 48 năm với “Tháng Ba Gãy Súng” (1) và “Tháng Tư Mất Nước” (2) tôi còn nhớ đến nhiều chuyện khác nữa, nhớ nơi tôi sinh ra, nhớ nơi tôi lớn lên và học hành, nhớ nơi tôi từng công tác, nhớ Sài Gòn, nhớ Đà Lạt, nhớ Nha Trang, nhớ Cần Thơ, nhớ An Giang, nhớ đèo Hải Vân, nhớ sông Vàm Cỏ…và nhớ nhớ nhiều lắm. Nằm trong bộ nhớ của tôi còn có rất nhiều người bạn – bạn thân – bạn rất thân nữa. Một người bạn rất thân là Nguyễn Đức Quang, cùng xứ, cùng trường, cùng chơi Hướng Đạo, cùng hát Du Ca…
Có thể nói ai cũng có lần nói lái ở trong đời, đôi lúc chỉ vô tình thôi. Nếu bạn buột miệng nói “đi giữa trời nắng cực quá” hoặc khi đèn điện không sáng mà bạn nói “điện sao lu quá chừng”, người nghe sẽ cho là bạn nói tục, có oan cũng đành chịu vì, dù bạn không cố ý nhưng nắng cực, điện lu nói lái nghe tục thật. Tương tự như thế, hãy cẩn thận đừng nói dồn lại, dồn lên, đồn láo, đồn lầm…
Không biết có phải do được học tập và làm việc trong môi trường lập trình điện toán nên tôi cứ nghĩ rằng mọi việc xảy ra trên thế gian này đều được an bài qua việc lập trình sẵn. Có người cho rằng sự lập trình sẵn này là định mệnh, là do ông trời sắp đặt hay do thượng đế an bài. Tuy nhiên, sau khi được tiếp cận với giáo lý nhà Phật, tôi cho rằng không ai lập trình sẵn cho cuộc đời mình, tất cả đều do nhân duyên.
Cách nay mười năm tôi có một chuyến sang Nhật Bản vào mùa xuân. Chọn đi vào dịp này là để xem anh đào ngoài chuyện viếng các thắng cảnh nổi tiếng như núi Phú Sĩ, Kim Các Tự, các đền đài, cổ thành, hào lũy… qua các thời trị vì của các tướng quân cũng như thăm một số thành phố như Tokyo, Kyoto, Kobe, Nagoya, Osaka…
Hễ mỗi lần nghe nói ai mới qua định cư xứ tự do, mà họ bày tỏ lòng biết ơn, cảm kích với quê hương thứ hai, tôi cũng thấy mát lòng mát dạ sao á!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.