Hôm nay,  

Trang Thơ Tháng Năm

09/05/202318:26:00(Xem: 2527)

HoaMauDon

TRẦN HOÀNG VY

 

1. Cầm tay tháng Năm

 

Tiếng ve rớt xuống vườn khuya hư ảo

Dậy thơm hương ổi sẻ,

Con dế mèn

Thi hát cùng sương...

 

Chạm vào tháng 5 hạt mưa ướt mềm chiếc lá

Phong tỏa nụ hoa sen vào hạ

Mẹ sinh tôi,

Một ngày giữa tháng.

Lá số tử vi biêng biếc lá trong vườn!

 

Cầm tay tháng 5 bàn tay chỉ rối

Tháng 5 trái tim tôi bổi hổi

Dắt mùa thi thuở tuổi học trò

Mối tình đầu đem trao hoa phượng...

 

Những tháng 5 mưa chao nghiêng mặt ruộng

Tôi làm thơ ca tụng lúa trên đồng

Tháng 5 phiêu bạt, phiêu bồng

Cổng trường xưa khép. Em không quay về!

 

Tháng 5 bùa mê...

Tôi chạm tôi ngày về quê khóc

Hạt mưa, tiếng ve, kỷ niệm...

Và mùi hương ổi chín phía sau vườn....

 

 

2. Tháng Năm...

 

 

Tháng năm. Gom sách. Phố un khói

Ngày mới bùng lên nắng lửa vàng

Nước mắt viền mi. Cay khói trắng?

Từng trang vở cháy. Khóc từng trang!...

 

Tháng năm nhớ sách. Buồn như sách

Tư tưởng nào thua khói đốt... đồng

Socrates, Tagore, Kant, hay Marx...

Thoáng bùng, phút chốc hóa hư không?

 

Tưởng đã ngàn năm gom chữ nghĩa

Bây giờ gom sách đốt mà chơi?

Đổi đời, âu cũng đời... vô sách

Tủ trống mà lòng trĩu trĩu rơi!

 

Đốt sách tháng năm. Đốt sạch trơn

Thi, thư, lễ, nghĩa... chẳng chi hơn

Tự do, độc lập cao xa quá...

“Triệu người vui, cũng triệu người buồn”

 

Tháng năm, mừng lễ “người lao động”

Ăn trắng mặc trơn phải... cải tà

Rửa sạch óc người qua lửa đỏ

Sách vở gì? Thời buổi can qua!

 

Tháng năm, tháng năm ngồi nhớ sách

Và nhớ từng trang vở học trò

Tháng năm đốt sách. Ta về ruộng

Bắt ốc, mò cua. Đói ngủ khò!

 

Tháng năm, đốt sách. Đi nương rẫy

Cắt cỏ tranh, chằm lá, lợp nhà

Cuốc đất trồng khoai. Khoai hóa... cỏ

Thư sinh ngồi khóc, cười ha ha?

 

Tháng năm. Tháng năm... học buôn lậu

Thuốc lá, thuốc Tây buộc ống quần

Sa-mit, Dexa... cùng bột ngọt

Vinh quang hề. Qua trạm nhân dân!

 

Chồng chất tháng năm. Chồng chất buồn

Hề ta quân tử lụy con buôn

“Sách vở ích gì?” thời buổi ấy

Thăm thẳm đêm về. Nước mắt tuôn!...

 

– Trn Hoàng Vy

 

***

 

ĐÀO VĂN BÌNH

 

Cho một Ni Cô tên Trang (*)

 

Ngày xưa áo trắng Đoan Trang.

Mênh mang tuổi ngọc như hàng phượng bay.

Tuổi xuân mới nửa vòng tay.

Bỗng đâu đất dậy cho ngày xót xa.

Áo nâu thay mảnh áo hoa.

Tóc dài em gửi cho cha mẹ buồn.

Câu kinh tiếng mõ chiều hôm.

Phồn hoa em bỏ bên đường em đi.

Em tôi nào tội tình chi.

Ni cô từ thuở đương thì xuân xanh.

Thương em anh khóc mình anh.

Bao nhiêu mộng ước thôi đành dở dang.

Chùa Trang hẳn có hoa vàng?

Có con bướm vẫn mơ màng với hoa?

Nhang đêm quyện giọt sương sa.

Trông lên bóng Phật cũng qua muộn phiền.

Trách ai gây cuộc đảo điên,

Cho em tôi phải truân chuyên cuộc đời.

 

– Đào Văn Bình

 

(*) Em gái tôi sinh năm 1958, xuất gia năm 1975 lúc 17 tuổi. Tôi làm bài thơ này trong tù, đã khóc vì thương em.

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không hiểu lý do nào ông bà Hai lấy tên Hụi để đặt cho con mình. Lúc còn nhỏ, Hụi trông khôi ngô sáng sủa lắm. Hụi lại ít bị bệnh hoạn và rất chóng lớn. Năm lên bốn tuổi, Hụi đã lớn kịp anh ruột mình là Hùng, lớn hơn Hụi hai tuổi. Hai anh em cũng ham chơi, cũng nghịch ngợm như bao trẻ con cùng trang lứa trong vùng...
Thật ra, cho đến ngày "tan hàng" khăn gói đi tù, Nhạc chưa có một căn nhà cho vợ con chui ra, chui vào. Là một sĩ quan ở đơn vị tác chiến, anh chẳng có phương tiện gì để làm ra tiền, ngoài một đám lính chỉ biết bóp cò, gài mìn và hô xung phong, khi đụng trận. Với số lương trung úy, cộng thêm một vợ, ba con, được khoảng bốn chục ngàn đồng một tháng, mà tiền để xây hay mua một căn nhà nho nhỏ cũng gần hơn triệu bạc, nên Nhạc cứ khất đi, khất lại hoài, với Hậu...
Như đã có lần thổ lộ với anh: Đại khái là tôi được thả ra từ trại tù cải tạo vào cuối năm 1981, một mình về tạm trú tại căn nhà trong khu Thanh Đa, quận Bình Thạnh. Căn nhà này vốn được cho phép mua hồi bố tôi làm đốc công của Tổng Cục Gia Cư trước Bẩy Lăm. Ở tạm là vì đã có sẵn giấy báo là phải thu xếp ngay để đi vùng kinh tế mới ở nông trường Phước Bình, Phước Long. Vợ con vốn trước đấy, trong thời gian tôi ở tù, đã phải co cụm lại mới mong sống còn, rúm ró về cư ngụ nhà mẹ vợ; mình tôi vác xác đi kinh tế mới.
Sự trân quý đối với nghệ thuật đã giúp Lê Văn Khoa có cái nhìn tích cực, cầu toàn trong quá trình sáng tạo của ông, và xuất phát từ đấy những hoài bão ông ôm ấp từ thuở thiếu thời. Ông có nhiều hoài bão. Riêng bên lĩnh vực âm nhạc, nó là một giấc mơ, giấc mơ làm thế nào nhạc Việt có thể đi sâu vào dòng chính của âm nhạc thế giới, làm thế nào nhạc Việt vang vọng – và lấp lánh qua đó là bản sắc văn hóa Việt – từ các đại thính đường trang trọng khắp nơi...
Người Việt bị người Tàu đô hộ hàng ngàn năm, các triều đại phong kiến Tàu ra sức hủy diệt văn hóa Việt, đồng hóa người Việt, sáp nhập đất Việt vào đất Tàu. Lịch sử cho thấy họ không thể làm được việc đó. Người Việt vẫn giữ được nước và bản sắc văn hóa riêng của mình, tuy nhiên bị ảnh hưởng nặng nề về văn hóa, ngôn ngữ, lịch sử, tư tưởng, thể chế chính trị…
Thơ của hai thi sĩ Nguyễn Hàn Chung & Quảng Tánh Trần Cầm...
An lớn lên bên cạnh mẹ từ tấm bé, đến khi có trí khôn hiểu biết em cũng chỉ thấy có mẹ. Em không thắc mắc dù trên khai sinh của em tên cha là vô danh. Một đôi lần hiếm hoi lúc mẹ con gần khít bên nhau, rảnh rang như đi hè, ngồi trên bãi biển, trời cao gió mát, biển mênh mông, An vô tình hỏi mẹ vô danh là gì? Mẹ trả lời là không có tên, rồi mẹ cũng giải thích thêm là, ba đi buôn bán xa, tận ngoài Bắc hay đâu đó, bên tàu bên tây, đi lâu quá là lâu rồi, cũng quên liên lạc về nhà nên phải khai như vậy, đặng con có giấy khai sinh đi học...
Ngôn ngữ táo bạo, ý tưởng phóng túng, một thi pháp mới lạ luôn luôn tìm tòi sáng tạo. Đó là thơ Lưu Diệu Vân. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn hồi tưởng lại thời gian hai năm dịch Covid hoành hành, chuyện khẩu trang, cách ly, hand sanitizers, vaccine Pfizer, Astrazeneca... đặng mai mốt còn kể lại cho đám cháu chắt nghe. Chúng sẽ không thể tưởng tượng nổi những cảm xúc mà chúng ta đã trải qua, lo lắng, buồn phiền, âu sầu với những hệ lụy còn kéo dài sau đó. Nhưng hôm nay tôi xin nhớ lại chuyện vui, dẫu sao cũng là chút “điểm sáng vui vẻ” trong những tháng ngày u ám đó...
Chúng tôi rời toà nhà “Tuyên Bố Độc Lập” để đến Quảng Trường Lịch Sử xem chiếc Chuông Tự Do (Liberty Bell) nổi tiếng. “Chuông Tự Do” với đường nứt của nó đã dính liền với nhiều biến cố lịch sử. Những câu chuyện về chuông đôi khi đã trở thành huyền thoại rất nhiều thú vị và cũng đã gây nhiều tranh cãi. Một điều chính yếu mà mọi người công dân Hoa Kỳ không ai chối bỏ và hãnh diện, đó là: “Chuông Tự Do” là một biểu tượng của nền độc lập Hoa Kỳ...
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.