Hôm nay,  

Thơ Trần Hạ Vi

14/06/202308:14:00(Xem: 2554)
Crazy
Bản vẽ của Đinh Trường Chinh.



Khi bạn rơi


Khi bạn đi leo núi
Bạn mặc đồ bảo hộ và mang dây thừng

Khi bạn đi lặn biển
Bạn mang đuôi nhái và bình dưỡng khí

Khi bạn đi trên bờ dạo chơi
Cùng một ai đó
Bạn không mang gì cả

Đất sụt lún há hoác. Bạn rơi tõm xuống.
Người bạn đường biến mất.

Bạn rơi. Rơi không trọng lượng. Mỗi lúc một nhanh
Bạn quờ quạng. Chộp được một cánh tay

Nhưng đó không phải là cánh tay. Là nhánh cây.
Nó gãy và rơi khỏi tay bạn.

Bạn nghĩ bạn đang rơi xuống tâm trái đất
Bạn tuyệt vọng. Nghĩ mình sẽ chết

Bạn chợt nhớ
Đống quần áo dơ bên máy giặt.


Cảm ơn

Bạn bị ném thẳng vào một con sông


Sâu. Nước chảy xiết.
Bạn đã quên trước đó như thế nào
Bạn không biết sau đó như thế nào

Bạn đắm chìm. Bạn cố bơi. Bạn ngộp nước.
Bạn sặc sụa. Bạn sắp chết. Một bàn tay
Lôi bạn lên bờ.

Bạn cắm đầu đi tiếp
Qua khu rừng già. Đến đường cái lớn

Khi quần áo đã khô ráo
Bạn nhớ lại: Bạn đã quên cảm ơn.


Khi nghĩ nhiều về một người

Khi nghĩ nhiều về một người
Bạn nhớ lại những cái tốt
Những sẻ chia cảm động đã được nghe

Bạn nhớ lại những cái bạn không thích
Đôi lần nóng giận
Một chút tự cao

Bạn nhớ lại những đêm đầy sao
Mặt trăng chìm khuất, như khi bạn đánh mất
Một người
Theo ngọn gió bay ngang

– Trần Hạ Vi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm đó, một chàng đương từ Sài Gòn đạp xe tới thăm bạn ở Làng Báo Chí bên kia cầu xa lộ. Chàng vừa đạp xe tới cầu thì gặp bạn cũng đương từ bên kia cầu phóng sang dự định về Sài Gòn thăm mình...
Có một người sống trong thành phố, bận rộn, tranh đấu, xông pha, lăn lộn giữa sự phức tạp như một sinh trùng bị mắc lưới nhện vẫn phải vùng vẫy để sống, để chờ ngày bị ăn thịt. Một hôm, ông ta đi du lịch, thấy một phong cảnh đẹp đến mức lặng người, cảm thấy siêu thoát, nhận ra đạo lý của mục tiêu tại sao con người tồn tại. Nhưng vẫn phải trở về phố cũ, y như Lưu Nguyễn phải trở về làng cũ vì những lý do chính xác, vì lẽ phải của những bổn phận làm người. Ông vẽ lại phong cảnh đó trên một vách tường lớn. Mỗi khi đời giông bão, mỗi khi hồn âm u, mỗi khi trí khổ não, ông đến trước bức tranh, nhìn ngắm, ngẫm nghĩ để tìm thấy sự thanh thản, sở hữu cảm giác bình an. Ông nghe được tiếng hát “chiều nay vang lừng trên sóng.” Ông thấy được “Âm ba thoáng rung cánh đào rơi. Nao nao bầu sương khói phủ quanh trời.” Hồn ông “lênh đênh dưới hoa chiếc thuyền lan.” Những giờ phút tĩnh lặng đó, tâm trí ông “Đèn soi trăng êm nhạc lắng tiếng quên … là cả một thiên thu trong tiếng đàn chơi vơi…”
Bùi Giáng qua đời tại Sài-gòn tháng 10-1998, tới tháng 10 năm này, 2023, đúng là 25 năm, một phần tư thế kỷ “Vắng bóng người Điên giữa kinh thành”. Trong tất cả các bút hiệu của Bùi Giáng, Sáu Giáng là tên hiệu dễ thương với mọi người, Bùi Giáng lại thích “anh Sáu Giáng” nhất; bởi/từ cái gốc gác quê mùa, đồi sim, ruộng lúa, tiếng gà trưa, con cò bãi nước xa, cái nền nhà lát gạch hoa, đứa con thứ sáu trong gia đình tộc Bùi, thằng bé Giáng tập bò tập đi.
Tôi để ý đến hắn, không phải vì cái tên với cái họ “lạ”, họ Mai. Cũng chẳng phải vì hắn là công tử con nhà giàu. Nghe nói ba hắn đi qua Mỹ từ ngày chạy loạn 30/4, nên cuộc sống mấy mẹ con rất ung dung khá giả. Mới học lớp 6 thôi, mà hắn đi học mặc quần tây áo sơ mi “đóng thùng” chỉnh tề, mang giày xăng-đan, tay còn đeo chiếc đồng hồ nữa cơ...
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Một buổi trưa chan hòa ánh nắng trong vắt như thủy tinh của một ngày nắng ấm cuối đông, chớm bước sang xuân. Cảnh vật như bừng sáng dậy sau những ngày u ám. Tôi và Thi ngồi bên nhau tại một nơi vắng vẻ trong khu vườn sau nhà, dưới tàn cây mít, gần bên chiếc cầu ao soi bóng lung linh trên mặt nước đang gợn sóng lăn tăn...
Tôi có một người anh cá tính hoang nghịch trổ trời mà lên. Từ nhỏ, thích trèo cây trong vườn. Có bữa leo phải cành ổi giòn bị gãy, thế là anh rớt xuống nghe uỵch một cái như trái mít rụng. Anh đau điếng cảm giác rêm ram cả mạnh sườn...
Hồi ở trại tỵ nạn Thailand, tôi có lúc đã quay cuồng “chạy sô” đi học 4 thứ tiếng.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.