Hôm nay,  

Suy Niệm: Lời Kinh Sám Hối

25/03/200000:00:00(Xem: 7376)
Giáo hội Công giáo đã bắt đầu Mùa Chay vào sáng Thứ Tư Lễ Tro, mồng 8 vừa qua. Đây là thời gian 40 ngày các tín hữu sám hối bằng các việc cầu nguyện, ăn chay, và thực hành bác ái, để dọn tâm hồn mình đón mừng Đức Yêsu Phục Sinh.

SÁM HỐI có nghĩa là ăn năn tội lỗi một người đã phạm đối với Thượng Đế, với chính mình và với tha nhân. SÁM HỐI hay HỐI CẢI là lời kêu gọi của các ngôn sứ trong thời Cựu Ước, như Yôel, Amos và Ysaya, của ông Yoan Tẩy Giả, và nhất là của chính Đấng Cứu Thế. Ngài đã bắt đầu sứ vụ trần thế của Ngài với lời kêu gọi khẩn thiết: “Thời buổi đã mãn và Nước Thiên Chúa đã gần bên! Hãy hối cải và tin vào Tin Mừng” (Mc 1:15).

SÁM HỐI không những là việc mỗi cá nhân tội lỗi đấm ngực mình, khiêm nhường xưng thú rằng “mea culpa, mea culpa, mea maxima culpa” (lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng), mà nó còn phải được thi hành ở tầm mức Quốc gia hay Giáo hội. Câu chuyện hi hữu dưới đây là điển hình cho việc SÁM HỐI chung, tạm gọi là SÁM HỐI tập thể.

Khi mục sư Joe Wright được yêu cầu khai mạc khóa họp mới của Thượng viện tiểu bang Kansas, mọi người đang kỳ vọng những điều tổng quát, nhưng đây là những gì họ đã nghe được:

Lạy Cha thiên quốc, chúng con tới trước mặt Cha hôm nay để xin Cha tha thứ và tìm kiếm sự chỉ đường dẫn lối của Cha.
Chúng con biết Lời Cha nói: “Khốn cho những kẻ gọi xấu là tốt” nhưng đó là chính xác điều chúng con đã làm.
Chúng con đã mất sự thăng bằng tâm linh của chúng con và đã đảo lộn các giá trị của chúng con. Chúng con xưng thú điều đó.
Chúng con đã nhạo báng chân lý tuyệt đối của Lời Cha và đã gọi đó là Đa Nguyên chủ thuyết.
Chúng con đã thờ phượng các thần khác và gọi đó là Đa Văn Hóa chủ thuyết.
Chúng con đã tán thành sự xuyên tạc và đã gọi đó là lối sống đắp đổi nhau.
Chúng con đã bóc lột người nghèo và đã gọi đó là xổ số.
Chúng con đã ân thưởng sự lười biếng và đã gọi đó là trợ cấp xã hội.
Chúng con đã giết trẻ chưa sinh và đã gọi đó là sự tự do chọn lựa.


Chúng con đã bắn giết những người phá thai và đã gọi đó là có thể bào chữa được.
Chúng con đã sao lãng khép con cái chúng con vào kỷ luật và đã gọi đó là xây dựng lòng tự trọng.
Chúng con đã lạm dụng quyền lực và đã gọi đó là chính trị.
Chúng con đã thèm muốn gia sản sở hữu của người láng giềng và đã gọi đó là cao vọng.
Chúng con đã làm ô nhiễm không khí bằng sự thô tục và khiêu dâm và đã gọi đó là tự do diễn đạt.
Chúng con đã chế giễu các giá trị từ lâu được tôn kính của tổ tiên chúng con và đã gọi đó là sự thông sáng.
Xin hãy tìm kiếm chúng con, ôi lạy Thiên Chúa, và biết lòng dạ chúng con hôm nay; xin hãy tẩy xóa cho chúng con mọi tội lỗi và giải thoát chúng con.
Xin hãy hướng dẫn và chúc lành cho các ông các bà này đã được gửi đến để chỉ chúng con tới trung tâm Ý muốn Ngài, chúng con cầu xin điều ấy nhân danh Con Ngài, Cứu-Chúa Yêsu Kitô hằng sống. Amen.

*

Sự đáp ứng đã xảy ra tức thì. Một số nghị sĩ đã bước ra trong lúc cầu nguyện để phản đối. Trong 6 tuần vắn vỏi, đã có hơn 5000 cú điện thoại gọi, với chỉ có 47 cú trong số này đáp ứng một cách tiêu cực. Người ta từ Ấn độ, Phi châu, và Đại hàn đã yêu cầu được có bản kinh. Nhà bình luận Paul Harvey đã truyền thanh lời kinh sám hối trong chương trình radio “Câu Chuyện Nghỉ Ngơi”, và đã nhận được một sự đáp ứng rộng rãi hơn bất cứ chương trình nào khác ông đã từng phát đi.
Lời kinh sám hối trên đây sống động diễn tả thực trạng của xã hội Hoa Kỳ hôm nay. Nó đã xoáy mạnh vào trái tim tôi khi tôi đọc được trong “mạng lưới thông tin toàn cầu” tuần qua. Lúc cầu nguyện riêng tư “trong phòng kín” (xem Mt 5:6), hoặc công khai trong thánh lễ với cộng đoàn Kitô hữu, tôi đã tha thiết cúi xin Cha thiên quốc, Đấng thiêng liêng và từ nhân, tha thứ mọi tội lỗi chính mình đã phạm, người khác đã phạm, Quốc gia mình đã phạm, và Giáo hội mình đã phạm, đến Ngài.

(Tu Viện Majella, Baldwin Park, CA, March 12, 2000)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau khi bị cướp và về đến nhà sáng ngày 1/8, tôi viết vội lá đơn tố cáo gửi đi các nơi, vội vàng ăn cơm để chuẩn bị cho chuyến đi Thái Bình vì về tâm linh một khi đã hứa đi thắp hương viếng ai đó thì không thể không đi, nếu không sẽ không được như ý... ngó nghiêng một lúc không thấy có đuôi nào bám theo, tôi đi xe ôm ra bến xe
Muốn giữ vẹn đạo làm con thì bất cứ ai hễ là con người thì cũng phải lo tròn chữ HIẾU. Đặc biệt, trong nền luân lý Đông phương nói chung và Việt nam nói riêng, chữ Hiếu được xem là trọng yếu. Như chúng ta đều biết, Hiếu là tình cảm yêu thương tha thiết đậm đà, thiêng liêng cao quý của con cái
Những sự xúc động, những tình cảm vui buồn bởi cách cư xử đối với nhau khó mà cảm nhận rõ ràng trong những lúc bình thường chưa có biến cố gì, hoặc nếu có thì chỉ sơ sơ thôi, thì cái tình thương yêu, lòng hiếu thảo, điều ân nghĩa, cùng mọi sự ăn năn, hối hận đối với người thân như cha mẹ, vợ chồng, con cháu, họ hàng, bạn bè v...v… ít
Khu vực tôi ở có một con đường hai hàng thông cổ thụ, tàn lá giao nhau như lọng che, vừa tạo nét đặc thù, vừa luôn luôn cho bóng mát. Tôi lò dò mua căn nhà ở đây cũng vì cái lọng che lồng lộng giữa không gian, thoảng hương thông ngan ngát này. Có lẽ cũng vì con đường đẹp và râm mát nên rất nhiều người đi bộ chọn đi ngang đây. Tôi nghĩ
Tháng bảy hằng năm là ngày giổ của mẹ và năm nào cũng vậy, cứ đến ngày này ở Phan Thiết, cả gia đình xa gần tụ họp về căn nhà cũ, để cùng ôn lại quảng đời cơ cực của mẹ mà khóc. Riêng tôi, đời tên lính già biệt xứ, không nhà, mất nước, từ lâu chỉ còn biết rửa mặt bằng lệ mắt, để thay cho lòng hối hận của một đứa con
Ni-sư Chân Phước, vị nữ tu mà tôi yêu quý như mẫu thân, là một người tài hoa nhưng rất khiêm nhường, trầm lặng. Ni-sư là tác giả tập thơ “Đường Về”,
Đây là câu kết bài thơ không đề của Liên Ẩn Thiền Sư. Nội dung bài thơ rất đơn giản, ngôn từ mộc mạc, thân thương như những lời nhắc nhở của thầy với trò, của cha mẹ với con cái, của bằng hữu với thân quen .... tùy người đọc đứng ở góc độ nào cũng cảm nhận được năng lượng truyền từ đối tượng mình. Bài thơ chỉ có thế
Suốt chặng đường đời, trong chúng ta, biết bao lần đã cất bước đi về   Đông, tạt qua Tây, xuống Nam, lên Bắc; chúng ta đi vì đủ mọi lý do, vì nhu cầu, vì hoàn cảnh, vì sự đẩy đưa của tình thế, vì cả sự tò mò, mạo hiểm ...... Nhưng chúng ta được sinh ra, rồi đến và đi như mơ, cõi ta-bà là một giấc mơ dài, là một cơn đại mộng
- Thời còn cắp sách đến trường trung học, tôi mê nhất cuốn tiểu thuyết dã sử Tiêu Sơn Tráng Sĩ của Khái Hưng
Có một vấn đề vô cùng quan trọng và cũng hết sức gần gủi với nếp sống đạo đức luân lý
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.