Thơ: Thấy Rồi

25/06/200500:00:00(Xem: 8195)

Thấy rồi,
Mây ngũ sắc
Thuyền Bát Nhã ra khơi
Biển trầm luân khô cạn
Thuyền trôi trên mây trời

Thấy rồi,
Giọt nước mắt
Tuệ nhãn bừng tâm si
Tóc râu Xá Lợi Phất
Rụng trên đường Phật đi

Thấy rồi,
Vùng máu thịt
Từ vết chém giây oan
Là nợ duyên tiền kiếp
Vay, trả, đều hân hoan

Thấy rồi,
Sương giốc núi
Phủ một trời hoa bay
Tạ ơn người đã mở
Vòng tay lóng xương gầy

Thấy rồi,
Ai thấy tôi "
Chân trần, áo rách vai
Lành lặn tâm an tịnh
Là cùng Phật, không hai.

Diệu Trân
(23 tháng 6, mùa Sen 2005)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi mưa trút nỗi buồn trắng lên bầu trời rộng.
Những người tuổi trẻ tôi vừa thấy Kênh kiệu ung dung đến học đường
Bé ba tuổi Sáng lên đồi theo bố
Tên Mông Cổ ngủ vùi trên ghế đá Chiều bên đường giục gĩa tiếng xe qua
Hỏi người còn hái hoa xuân Hồn thơ ý nhạc thơm lừng tóc mây
Ai trèo đèo lội suối, Mà tôi đà mỏi gối "
Thế rồi tôi nhìn lên bầu trời, chỉ có mây trắng- nắng và gió;
Phiền não bủa vây, Chập chùng lưới nhện
Tích xưa ngài Trí Khải Tham thiền Tổ Huệ Tư
Cõi trần nửa tỉnh nửa say Cõi tu mờ mịt tháng ngày Có, Không
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.