Các DB Mỹ Họp Báo Đòi CSVN Phải Ngừng Đàn Áp Dân Chủ
21/03/200700:00:00(Xem: 11533)
Ảnh: Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng trong buổi họp báo
Hoa Thịnh Đốn.- Ngay sau khi được vào WTO, được hưởng quy chề PNTR và được bỏ ra khỏi danh sách CPC, CSVN đã cho thế giới thấy bộ mặt thật của họ, cai trị nhân dân VN bằng bạo lực, không tôn trọng nhân quyền. Những nhà đấu tranh cho dân chủ, tự do, nhân quyền như Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Luật sư NguyễnVăn Đài, Luật Sư Lê Thị Công Nhân đã bị CSVN bắt bỏ tù.
ISLAMABAD - An ninh Pakistan đã bắt lãnh tụ của 1 ngôi đền thuộc phe cực đoan tại Islamabad khi ông này trùm áo phụ nữ để giả trang theo các nhóm phụ nữ ra ngoaì hôm Thứ Tư.
Khung cổng “Tân Hôn”, cổng hoa“Vu Qui”, lồng đèn, thùng hình trái tim để nhận phong bì, rựơu trà làm sính lễ, hoa chùm và hoa giăng trang trí phòng cưới.v.v… Dãy tiệm chuyên cung cấp đồ trang trí đám cưới ở vùng Chợ Lớn (ảnh) bao giờ cũng chan hòa màu sắc tươi vui.
Photo AFP/Getty Images Sinh viên thần học cực đoan của Ngôi Đền Đỏ đã dùng súng AK-47 bắn thẳng vào lính Pakistan khi giao chiến ngoài ngôi đền ở thủ đô Islamabad hôm 3-7-2007, trong khi các nam nữ sinh viên và thường dân chạy tán loạn ngoài chủng viện. Có ít nhất 9 người chết, theo lời Thứ Trưởng Nội Vụ Zafar Warriach -- trong đó 4 sinh viên, 3 thường dân, 1 quân nhân và 1 nhà báo. Nhưng 1 giáo sĩ trong đền nói con số thực phaỉ cao hơn, vì 10 ủng hộ viên của ông đã bị giết. Thứ Tưởng Warriach nói có 148 người bị thương, phần lớn vì hơi cay do lính bắn ra.
Phan Tấn Hải Gần 90 tuổi đời, một bậc thầy suốt đời trong nghề báo, sáng tác văn học, một thời là giáo sư đại học và từng là dịch giả nhiều truyện võ hiệp… Nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh cuối tuần này sẽ ra mắt tuyển tập "Những Mùa Xuân Trở Lại" tại Quận Cam.
Sau đây là bài phát biểu của nhà báo Nguyễn Khắc Toàn Ảnh) tại hội thảo bàn tròn do “Tổ chức Pháp - Việt tương trợ cho dân chủ ở Việt Nam” chủ xướng được diễn ra tại thủ đô Paris – nước Cộng hòa Pháp ngày 1/7/2007.
Đại Đức Thích Tâm Chiếu múa bài Lôi Phong Phiến. Một hình ảnh không quên được trong Đaị Hội Quốc Tế Võ Thuật 2007 tại Quận Cam hôm Thứ Bảy 30-6-2007: Đại Đức Thích Tâm Chiếu, người truyền thừa từ một võ phaí có từ thời nhà Trần, đã biểu diễn bài Lôi Phong Phiến, với từng đường múa quạt mang theo cả sấm sét và giông bão.
LTS: Đây là bản dịch bài viết của Luật Sư Nguyễn Quốc Lân (ảnh) để phản bác lại bài bình luật của Báo Orange County Register đăng ngày 22 tháng 6 có ý phê bình lời kêu gọi các viên chức chính quyền tẩy chay cuộc viếng thăm của Chủ Tịch Cộng Sản Việt Nam Nguyễn Minh Triết ..
Photo AFP/Getty Images Hàng chục ngàn dân biểu tình đòi dân chủ trong lễ kỷ niệm 10 năm ngày bàn giao cho Hoa Lục tại Hồng Kông hôm 1-7-2007. Trong khi đó, chính quyền Bắc Kinh và Hồng Kông tưng bừng lễ hội mừng 10 năm. Đúng ngày 1-7-1997, nhiều đại diện chính phủ Anh dự lễ bàn giao -- trong đó có Thống Đốc cuối cùng Chris Patten, Hoàng Tử Charles và Thủ Tướng lúc đó là Tony Blair -- nhưng năm nay thì không có ai cao cấp cả.
TNS Lou Correa ngỏ lời mừng đại hội võ thuật và tặng bằng khen về hoạt dộng Tổng Hội đóng góp cho phát triển thể lực và đức dục cho cộng đồng. Westminster (VB). - Đá thẳng, đá vòng cầu, đá vòng hậu, đá song phi, và đủ màn biểu diễn chiêu thức quyền, binh khí, nội công... của võ học các võ phái Việt từ toàn cầu về đã biểu diễn hôm Thứ Bảy giữa Little Sàigon. Và đặc biệt, trong buổi hội ngộ đại hội võ thuật này, còn có cả võ sư từ Việt Nam sang tham dự.
Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.
Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.
Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”
Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.
Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.
Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.