Hôm nay,  

Thơ Trần Nguyên Đán

4/17/201800:05:00(View: 4082)

đi gần đến những biên giới


tôi cười, nói đùa, nhíu mày làm trò nghịch
nhưng chợt vấp khi nhìn thấy biên giới
những lằn ranh thấp thoáng trong sương
nhưng có thể chạm đến được
chẳng phải nằm mơ như ngày nào còn ngông cuồng
muốn đi tìm biên giới
không tìm, nó vẫn tới đấy
bước chân của sư tử chậm, có tiếng động
nó đã đến, nhún nhẩy, ngạo mạn
tôi lùi lại, đã trễ

tôi đưa tay sờ nắn
bàn tay thiếu ngón xung đột trầm trọng
như khớp xương bẻ gẫy trong da
tảng băng sơn vỡ hoả táng trong biển
những cơn sóng quằn quại tựa khủng long đứng dựng
đêm mưa bão thinh lặng
tiếng người khóc chìm khuất
còn tiếng mưa nhỏ nhẹ trên ngói
làm bồn chồn một khoảnh khắc mỏng
mỏng như một buổi hẹn

tôi cặm cụi vẽ mình
đôi mắt ngó vào chỗ bóng tối bị xé rách
đầy những mộng mị quái dị
chiếc xuồng nâu bị xiềng cứng chân đảo
nhưng biên giới, nó đấy
bước chân lặng lẽ, nổ lớn, rồi mất
như tôi rồi sẽ đi qua và mất
như mọi người
sự tồn tại đã ở bên kia bờ
chẳng còn ai thấy nữa, ngoài chính nó buồn đau



****


một cái gì đó đã thật sự mất tích


tôi nằm xuống kiểm tra độ nhún của mông
sự nhún nhẩy còn khoảng ba mươi phần trăm
phần còn lại hình như đã mất tích
không phải đâu, nó đã thật sự mất tích

trong bầu trời đầy bụi của sài gòn
tôi nhìn thấy một giọt nước căng thẳng rơi
một tiếng khóc lẻ loi rơi
không còn một cái gì có thể bay

thật tội nghiệp cho phần còn lại của đêm
chiếc gối lõm đầy hơi thở nhốt kín

tôi nhìn thấy nửa khuôn mặt vầng trăng
trôi càng lúc càng xa sài gòn

sáng ra tôi mặc áo quần nghiêm chỉnh như chờ đợi ai
chờ đợi một cái gì đã thật sự mất tích
mà tôi vẫn còn hy vọng một cách đau khổ


như bàn tay cố gắng nắm một làn gió

tôi thấy mình mệt mỏi lắm chiều nay
khi bơi từ bên kia cầu sài gòn với cánh tay cụt
những ánh lửa của hoàng hôn chia buồn tôi
dăm ba vòng hoa xác xơ đầy lá

đôi khi người ta vẫn còn đau dù vết thương đã lành
như làm một cuộc đi bộ trở lại địa cầu
sau nhiều năm sống trong mây
tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng mình ngu dại thế

còn không, những chữ m. bay như bong bóng
những chữ n. cuống cuồng vây kín
rồi một vài chữ j. cũng dần lặn tắt như những vì sao
khi trời bắt đầu về sáng

tôi nằm xuống kiểm tra độ nhún của mông
sự nhún nhẩy còn khoảng ba mươi phần trăm
phần còn lại hình như đã mất tích
không phải đâu, nó đã thật sự mất tích

trong bầu trời đầy bụi của sài gòn
tôi nhìn thấy một giọt nước căng thẳng rơi
một tiếng khóc lẻ loi rơi
không còn một cái gì có thể bay

thật tội nghiệp cho phần còn lại của đêm
chiếc gối lõm đầy hơi thở nhốt kín
tôi nhìn thấy nửa khuôn mặt vầng trăng
trôi càng lúc càng xa sài gòn

sáng ra tôi mặc áo quần nghiêm chỉnh như chờ đợi ai
chờ đợi một cái gì đã thật sự mất tích
mà tôi vẫn còn hy vọng một cách đau khổ
như bàn tay cố gắng nắm một làn gió

tôi thấy mình mệt mỏi lắm chiều nay
khi bơi từ bên kia cầu sài gòn với cánh tay cụt
những ánh lửa của hoàng hôn chia buồn tôi
dăm ba vòng hoa xác xơ đầy lá

đôi khi người ta vẫn còn đau dù vết thương đã lành
như làm một cuộc đi bộ trở lại địa cầu
sau nhiều năm sống trong mây
tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng mình ngu dại thế

còn không, những chữ m. bay như bong bóng
những chữ n. cuống cuồng vây kín
rồi một vài chữ j. cũng dần lặn tắt như những vì sao
khi trời bắt đầu về sáng

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Một mình tôi với những câu thơ đau đớn mới Lời vỗ về an ủi như tiếng gió lùa
Sáng hôm đó, tôi đang tham dự buổi thuyết trình hàng ngày thì nghe tin Thiếu Tướng Loan bị thương trong khi dẫn lính đi hành quân truy kích bọn Việt cộng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Lời tác giả: Đây là truyện ngắn đầu tiên tôi viết về Huế Tết Mậu Thân, sau khi rời thành phố đổ nát để trở lại Saigon, tháng Ba năm 1968. Sau khi phổ biến, truyện đã được dịch giả người Mỹ Barry Hilton chuyển ngữ sang tiếng Anh. Sau này, tôi biết còn có thêm một số bản dịch Anh ngữ khác.
Chúng giết người vào buổi sớm mai Sáng Mồng Hai, ngày Tết
Sau cái se lạnh gió mùa đông bắc, sau tháng chạp sương mù, sau mùa màng khai hoang vỡ đất, những hạt giống cựa mình nảy mầm đón khí dương... Cũng là lúc người ta ngồi lại với nhau, hít thở khí trời mà hồi sức, chuẩn bị năm mới, đón Tết.
Cũng như bao trẻ em sinh ra ở Hoa Ky, Amineh Abou Kerech ra đời tại đất nước Syria 13 năm trước, khi quê hương của em còn là một đất nước thanh bình hiền hòa.
Đinh Linh tự giới thiệu vắn tắt: là tác giả 10 quyển sách, viết bằng tiếng Anh. Tác phẩm mới nhất của hắn là Postcards from the End of America (du ký) và A Mere Rica (thơ).
Nguyễn Thanh Việt, nhà văn gốc Việt đầu tiên đoạt giải Pulitzer với tiểu thuyết The Sympathizer vừa có thêm sách mới, tập truyện ngắn The Refuggees. Truyện đầu trong tập này, Black-Eyed Women, viết về một hồn ma thuyền nhân, tị nạn.
Lên chùa ăn bát cơm chay chợt nghe tiền kiếp chật dày thời gian
Agneta Pleijel, sinh tại Stockholm năm 1940, là nhà văn, nhà thơ, kịch tác gia, người viết film, giáo sư kịch nghệ, nhà hoạt động văn hóa nổi tiếng của Thụy Điển.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.