Hôm nay,  

Trần Dạ Từ & Paula J. Bennett

26/02/201900:05:00(Xem: 3519)
T-P_The Firs Night_Black-White
Trần Dạ Từ & Paula J. Bennett



The First Night

I know You know
There’s a God somewhere
When you hit the drum
Oh. You see! Yeah,
We know that God really loves us
He never gets old
I hear his voice cheering in cymbals
I sense his laughter resounding in drumbeats.

I know You know
Why Christ became a man
When you start moving
Body swings. Soul swings. O-oh!
I get his message through the resurrection
Sometimes, suffering leads to transformation
Believe me! You see,
Beauty around here
Glittering
The Smile!

Beauty moves when life starts
Beat. Beat. Beat and Swing
Beat! Beat! Beat and Swing!
Hey, Everyones! Hey, Everyones!
Beat. Beat. Beat and Swing!
Beat. Beat. Beat and Swing!
Beat! Beat!


O-oh My Love! May Night is calling
Listen, the wind, breath of Spring
And city, ocean are singing
Beyond the heavens, life's murmuring
I get Buddha’s words
What’s gone. What’s left. Don't worry
The love song's soaring still soaring
Just like you, like me

Every May Night is ever
The-First-Night.

Tran Da Tu


Thuong Linh_Paula_OK
Thương Linh & Paula Jeanine Bennett (Photo by Nhã Ca)



Đêm Thứ Nhất

Tôi biết em biết 
Có Thượng Đế đâu đó
Khi em bắt đầu gõ 
Ô ồ. Ngó coi. Kìa
Tôi biết Thượng Đế yêu chúng ta
Ông ta không hề già
Tôi nghe ông ta 
reo vui với thanh la
Tôi thấy ông ta 
cười ròn tan 
Tiếng trống

Tôi biết vì sao 
Chúa giáng sinh làm người
Khi em bắt đầu múa
Xương thịt múa. Linh hồn múa
Tôi hiểu vì sao Chúa phục sinh
Bao nhiêu thập giá 
Bao nhiêu phen đóng đinh
Em thấy không, cái đẹp quanh ta 
Vẫn lung linh 
Nụ cười

Cái đẹp múa khi sự sống gõ
Gõ. Gõ. Gõ. Và múa


. . .


Và đêm tháng Năm, đêm gọi người
Bài ca tháng Năm em có nghe 
Thành phố hát. Biển hát. 
Trời đất hát 
Ba ngàn thế giới đang rì rào
Tôi hiểu ra lời Phật
Mất còn. Tan tác. Đâu có sao 
Bài thơ yêu em vẫn bay lên
Bay lên. Bay. Bay. Như chúng ta

Đêm xuân nào cũng là 
Đêm-Thứ-Nhất.

May 30, 2015. Đêm Gội Đầu-Bay.
Segerstrom Center for the Arts 
Costa Mesa, California.

Paula_Jeanine
Phông cảnh, nhạc cụ gõ tự chế



Paula Jeanine Bennett .Thơ

Paula_Dem Thu Nhat OK
Paula Jeanine là một ngệ sĩ sáng tạo tài ba trong nhiều ngành nghệ thuật. Bà là ca sĩ, nhạc sĩ và thi sĩ, giảng viên tại nhiều đại học danh tiếng. Năm 2009, Paula Jeanine được University of Oklahoma vinh danh sự đóng góp của bà trong lãnh vực múa. Là nhạc sĩ sáng tác từng được giải Billboard, Bà cũng là giám đốc âm nhạc cho chương trình Table of Silence, được lưu diễn ở Ý Đại Lợi là một phần của Đại Hội Hòa Bình của Đức Giáo Pope Benedict's, 2011, và tại Lincoln Center, New York, chương trình 9/11/11. Là một thi sĩ, Paula Jeanine lấy cảm hứng từ những chuyến lưu diễn của bà từ Ai Cập, Morocco và Nam Á cũng như từ sự đam mê dành cho nghệ thuật tranh ảnh và kiến trúc. Bà là giọng ca chính của cuốn Album Melody Sky cùng với nhà soạn nhạc Lee Boice.


Nỗi Cô Đơn Bình Yên


Đơn độc nhưng thanh thản
lòng nhẹ bẫng, tâm trí thả lỏng
sự tĩnh lặng đến trong vắt
rượu đậm đến say nồng

Thanh thản trong cô đơn
trong điệu nhạc tuôn chảy
trong tâm hồn thấm đẫm
đêm trườn mình dài hơn,
ngọn lửa cũng cháy rực rỡ hơn
tất cả đều hiện hữu, nguyên vẹn
chân xác như nó vốn có

Nỗi cô đơn bình yên
khi thấy ta còn lại
còn gì ẩn náu trong mỗi câu hát
và giữa những tiếng thở dài
còn gì đâu trong đáy mắt anh
như những chuyến xa xôi
như những bước thật gần
thật gần bên em.

image004
Chàng và Nàng trước cầu thang nhà ở New York


Khách Đêm


Từ sâu thẳm trong đêm
người khách không mời
chợt đến cùng bóng tối
chàng ngồi bất động trên bờ tường
bóng đổ vào lặng im

Chàng khách vãng lai trong chiếc bóng xám thoáng chốc đổi màu kem sữa
có màu sáng trắng làm lao xao màu lá
nghe chút khuấy động âm vang
rung tự chốn này chốn lòng em

Chàng người khách viếng
em đã cố tránh xa
gắng quay đi, dấu mình vào một phía
vậy mà vẫn không thoát khỏi
vẫn ở lại đây nhưng không phải ở đây
ở lại với chàng nhưng không phải bên chàng

Này chàng,
nếu em hiện ra trong vũ điệu cuồng say,
chàng có quay lại nhìn em không
nếu em độc diễn cùng bóng đêm,
khi hình ảnh chàng tràn ngập tâm tưởng
chàng có đến tràn ngập như vậy trong em
ngay giây phút này
trong giây phút này, ở đây!


Paula Jeanine
Bản dịch: Hoà Bình Lê

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
vẫn một mình gặm nhấm thời gian có đâu tri kỷ giữa điêu tàn
Bà Lợn (BL): Sao cậu không chọn một ông lợn để phỏng vấn mà lại chọn một kẻ chỉ biết sanh đẻ, nuôi con như tôi mà hỏi, tôi biết trả lời gì với cậu đây?! Đất nước này có những tay hoạn lợn vĩ đại và những con lợn vĩ đại không kém, sao cậu không hỏi họ?!
Miền Nam gọi heo, miền Bắc gọi lợn, heo và lợn tuy cùng một giống nhưng không chung một thể chế và cũng không chung giọng kêu. Heo kêu eng éc, lợn kêu ẹc ẹc.
Đọc Kundera, chúng ta cũng dễ dàng mắc phải ngộ nhận cho là tiểu thuyết ông chịu ảnh hưởng triết học hiện sinh. Ý tưởng phê phán nghệ thuật chẳng qua chỉ là cái gì rút ra từ các trào lưu triết học và lí thuyết bị ông đem ra phản bác gay gắt.
Tôi vẫn nhớ khúc quành thế kỉ ba mươi năm mà như một thoáng phù vân.
“Phật giáo Việt Nam và Tây Tạng đang gặp hiểm nạn!” Đó là tựa đề một phúc trình được công bố bởi Giáo sư Tenzin Dorjee, Chủ tịch Ủy Ban Hoa Kỳ về Tự Do Tôn Giáo Thế Giới (USCIRF), tại một hội nghị quan trọng đối với chính sách ngoại giao của nước Mỹ.
Tôi thường nhớ về quê cũ từ biến cố tháng tư ở quê nhà vào năm 1975, năm đó tôi phải nghỉ hè sớm vì trường nằm sau lưng Phủ Thủ tướng nên sợ Việt cộng pháo kích vào trường học.
Năm nay là Xuân Kỷ Hợi. Đã bốn mươi sáu năm từ ngày chúng tôi đi bán báo Xuân. Thời gian làm phôi phai vài chi tiết, nhưng tôi không bao giờ quên ngày đó.
Rất mực gian nan để kể lại chuyện của rất nhiều thập niên trước. Trí nhớ tôi bây giờ lúc nào cũng lãng đãng, sương mù.
Ngươi than lẻ bạn chiều xa xứ Ta sầu lạc lõng giữa quê hương


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.