Hôm nay,  

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Hạt Gạo Làng Ta & Gia Tài Của Marx

24/04/202008:59:00(Xem: 11038)

blank


Học thuyết Mác sẽ để lại gì trên đất nước Việt Nam? Có chút tương lai nào cho học thuyết đó? Nói rộng ra, tương lai nào sau khi độc tài toàn trị chấm dứt?

G.S Đỗ Mạnh Tri

Tôi cứ nhìn hai bức ảnh trên trang FB của nhà báo Huynh Ngoc Chenh, cùng với lời bình của ông (“Cái này không phải do khác nhau vùng miền mà khác nhau do sống với cs lâu hay mau. Giống như người Hoa lục với Hoa Hồng Công. Tất cả đều do giáo dục mà ra.”) mà không khỏi có đôi chút băn khoăn.

Ngoài việc cầm bút, Huỳnh Ngọc Chênh còn có thời gian dài cầm phấn nên nhận định thượng dẫn hẳn rất khó sai nhưng tôi vẫn e rằng chưa đủ. Cùng với giáo dục, theo thiển ý, kinh nghiệm sống của mỗi cá nhân – chắc chắn – cũng ảnh hưởng (ít nhiều) đến cách ứng xử của từng người. 


Nhà văn Đỗ Hoàng Diệu tâm sự:


“Xem những bức ảnh, tôi không suy luận không kết luận người Nam ý thức người Bắc tham lam, tôi chỉ thấy họ đói, họ đang đói. Cái đói làm họ sợ hơn sợ virus, nên chen lấn, giằng co nhau trước máy nhả gạo. Bạn không bao giờ hiểu được cảm giác đó, vì bạn nằm trong biên chế nhà nước, thế nào lương cũng không bị cắt. Bạn không thể nào hiểu nỗi lo ngày lo đêm trong cơn bĩ cực của người nghèo, nó đau đến mức nào, cả thể xác lẫn tinh thần, khi tài khoản tiết kiệm của bạn đủ tiền để mua cá mua thịt trữ đầy tủ lạnh và trả tiền internet cho việc tải về các bộ phim ưa thích. … Tôi hiểu cái đói cái nghèo, không làm gì ra tiền nó kinh khủng tới mức nào. Không gì diễn tả nổi. Nó tàn phá mọi giá trị. Nền kinh tế đóng băng, nhiều trung lưu vỡ nợ, nhiều người nghèo đang đói, rất đói, khắp mọi miền Việt Nam… Tôi thương họ, như đã từng bất lực thương bố mẹ anh chị, thương mình những năm tám mươi.”


Chuyện gì xẩy ra vào những năm 80, hay trước đó?


Xin nghe thêm một câu chuyện nhỏ, từ một nhà văn khác: 

 “Sắp đến ngày kỷ niệm Quốc khánh mùng 2 tháng 9, cả Hà Nội bừng sáng trong rừng khẩu hiệu và cờ hoa... Nơi các cửa hàng thịt cá mậu dịch người ta niêm yết trên bảng thông cáo: Các ô sổ phụ của phiếu thực phẩm tháng Chín bán cá bể, mỗi hộ được mua hai ký cá ngoài tiêu chuẩn để ăn mừng quốc khánh...

Cá bể chưa về. Thế mà có mấy người chầu chực sắp hàng từ năm giờ sáng. Trời vào thu rồi mà vẫn nóng, đám người chờ mua đông đặc không ra hàng lối gì. Mồ hôi, mồ kê nhễ nhại... vừa lúc đó, thốt nhiên bên kia đường bật lên tiếng reo lớn:”Cá về! Cá về!


Lúc đó thì không còn hàng lối gì nữa, mọi người chen chúc xô đẩy nhau, ý ới gọi nhau. Từng lớp sóng người dồn lên rồi lại dạt xuống, khiến không còn chỗ cho những bà mậu dịch viên đổ hàng. Thế là lại phải giải thích cho mọi người lùi lại, nhường cho một khoảng trống. Có đến hai mươi phút sau cá mới được đổ xuống vỉa hè, chả cần thau chậu gì ráo. Và lũ ruồi đánh hơi mới tài làm sao! Chỉ loáng một cái chúng đã kéo đến hàng đàn, bám đen lên đống cá. Tôi không đủ can đảm để giữ tư cách nữa, cứ thế mà chen đẩy theo sức lực của mình. Đứng trước tôi là một thằng bé, không hiểu bằng cách nào mà len lỏi tới trước được, nhưng cũng khổ cho nó, mỗi khi đợt xô đẩy dồn tới là nó lại bị đè ngã vào đống cá ...” (Thế Giang. “Lộc Thánh”. Thằng Người Có Đuôi. Costa Mesa: Người Việt, 1987). 

Trận đói khốc liệt 1945 và nạn “đói góp” kéo dài đến vài thập niên, mãi cho đến Thời Kỳ Đổi Mới, khiến người dân miền Bắc phải chịu đựng mọi thiếu hụt lâu hơn dân chúng miền Nam và (chắc) vì thế nên tâm thức cũng bất an hơn – theo như suy luận của nhà văn Võ Đắc Danh:

 “Người dân xứ tôi có lẽ chỉ chịu những cú đánh vào bao tử mới mười lăm năm nên chưa bị xoáy mòn nhân cách, chưa thành di chứng, sự hào phóng chưa biến mất bởi nó được tích lũy gần 300 năm ưu đãi của thiên nhiên. Đọc mấy câu ‘phán’ của anh Huỳnh Ngọc Chênh, tôi tự hỏi, nếu cái chủ nghĩa xã hội quái thai còn kéo dài ở miền Nam cho tới bây giờ, liệu chúng ta có được bức ảnh người Sài Gòn xếp hàng trật tự với khoảng cách hai mét trước cái máy ATM gạo để chúng ta so sánh với người Hà Nội hay không?”

Câu hỏi này lại khiến tôi lại trộm nghĩ thêm rằng nếu thay được những lời lẽ kỳ thị, hay miệt thị (giữa cơn đại dịch, và giữa lúc biển đảo đang mất dần dần) bằng ánh mắt bao dung, bằng ngôn từ hoà thuận, cùng với tấm lòng nhân ái thì quan hệ vùng miền Nam/Bắc – chắc chắn – sẽ tốt đẹp hơn, và cũng vững mạnh hơn (nhiều) khi đất trước đang đối diện với nạn ngoại xâm. Chả những thế, tự thâm tâm tôi còn thành thật tin rằng dân Việt hiện nay (thuộc bất cứ thế hệ nào, đang sinh sống bất cứ nơi nao) cũng đều vướng phải ít nhiều thương tật và cũng đều đáng thương hơn đáng trách. 


blank


Tôi sống tha hương gần hết đời mình nên kinh nghiệm về XHCN (xếp hàng cả ngày) không được phong phú lắm; dù thế, chuyện xô đẩy hay chen lấn thì cũng chả lạ lùng gì. Chừng hơn mười năm trược – có hôm – tôi dừng xe trước một tiệm giò chả Việt Nam (nổi tiếng) ở miền Bắc California, rồi bảo đứa con gát út:


  • Từ nay, con tự mua thức ăn lấy nhá.


Cháu đã đã học qua 5 năm tiếng Việt vào mỗi sáng chủ nhật hằng tuần, đã được nuôi dậy cả chục năm trong một gia đình mà cả bố lẫn mẹ đều ngọng nghịu tiếng Anh nên cả nhà chỉ nói thuần tiếng Việt. Tôi tin là nó đã đủ khả năng giao tiếp bằng tiếng mẹ đẻ để có thể mua sắm lặt vặt cho chính bản thân. Vài phút sau, con bé bước ra khỏi tiệm tay không và mặt đỏ bừng bừng:

- Con ghét người Việt Nam, con không thích họ tí nào! I hate Vietnamese, I don’t like them at all!

Vẻ giận dữ của cháu khiến tôi ái ngại:

- Chuyện gì vậy?

- Con đứng xếp hàng nhưng mấy người đến sau cứ chen lên trước nên đợi mãi cũng chả đến lượt mình.

Con nhỏ chào đời ở Hoa Kỳ nên không biết rằng khách hàng trong tiệm này, ông bà, cô dì, chú bác … phần lớn (cũng y như bố nó) đều là thuyền nhân. Họ đã bán tống bán tháo, hoặc “dâng hiến” hết cả tài sản để bỏ của chạy lấy người. Tất cả đâm xầm ra biển, xô đẩy chen lấn và sẵn sàng đạp lên nhau (nếu cần) với ước mong duy nhất là có thể dành được một chỗ trên một con thuyền ọp ẹp hay mong manh nào đó. Kẻ nhanh chân chưa chắc đã sống sót đến bờ nhưng người kẻ chậm lại thì chắc chết, chết chắc, vì tù tội và tán gia bại sản. 

Kinh nghiệm hãi hùng này vẫn còn in đậm trong tâm trí và cách hành xử của rất nhiều người tị nạn cộng sản nên cứ thấy đám đông là là họ chen ngay (cứ như một phản xạ tự nhiên) dù chỉ để mua vài ổ bánh mì hay mấy cây chả lụa. Chính tôi cũng thế, cũng đã năm lần bẩy lượt – chứ chả ít ỏi gì – vượt đèn vàng hay len lách trên xa lộ một cách hoàn toàn vô thức (và vô cùng ngu xuẩn) dù chả có chuyện gì đến nỗi phải vội vàng đến thế.

Nhìn gương mặt đỏ au, và nghe giọng nói uất ức của con mà không dưng tôi chợt nhớ đến một câu nói (khó quên) của G.S Đỗ Mạnh Tri: “Rồi chế độ toàn trị sẽ chấm dứt tại Việt Nam. Nhưng người Việt Nam không thể xây dựng đất nước bằng cách phủ định thực tại Việt Nam. Trong thực tại ấy, có Mác.” 

Mà di sản của Marx để lại, ở đất nước này, nào có phải chỉ giới hạn trong chuyện tranh dành hay chen lấn. Di lụy của CNXH còn là vô số những thứ “bệnh tật kinh niên” khác nữa: chèn ép, hiếp đáp, trù dập, phe cánh, chạy chọt, luồn lọt, lươn lẹo, lừa lọc, tham lam, gian xảo, trộm cắp, rình rập, soi mói, ti tiện, hèn hạ, huyênh hoang, hợm hĩnh, hung  bạo, khoác lác, tục tằn, trơ trẽn, tráo trở, ích kỷ, dối trá, vô trách nhiệm, vô văn hoá, vô giáo dục, vô liêm sỷ  …  

Chúng ta chỉ cần vài thập niên để có thể tạo dựng lại một nền kinh tế lành mạnh và hiệu quả nhưng e sẽ mất đến đôi ba thế hệ mới loại bỏ dần được những thói hư (và tật xấu) vừa nêu. Vấn đề không chỉ đòi hỏi thời gian mà còn cần đến sự nhẫn nại, bao dung, thông cảm (lẫn thương cảm) nữa. Nếu không thì dân tộc này vẫn sẽ tiếp tục bước hết từ bi kịch sang bi kịch khác – cho dù chế độ toàn trị và nguy cơ bị trị không còn. 

Ý kiến bạn đọc
27/04/202002:00:36
Khách
Chí lý thay ý kiến chấn hưng dân trí như cụ Phan Chu Trinh đã bảo từ trăm năm trước.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chị ơi, em thấy trên mạng điện toán có rao bán loại mặt nạ tên là KN95. Có nên mua dùng khi làm việc trở lại trong tiệm Nail, Tóc hay không hở chị?. Nó có thể ngăn chận vi khuẩn corona không ???
Hội Đồng Thẩm Mỹ (HĐTM) đã bầu những chức vụ điều hành, chào mừng những thành viên hội đồng mới. Ban điều hành bắt đầu làm việc từ ngày 9 tháng ba năm 2020. Cô Lisa Thong đã tái đắc cử vào chức chủ tịch hội đồng quản trị, và Dr. Kari Williams tiếp nhận vị trí phó chủ tịch từ Andrew Drabkin . Bà Thong đã từng hoạt động trong HĐTM từ năm 2016. Bà là Giám đốc điều hành tại Trung Tâm National Asian Pacific Center, đồng thời là phụ tá đặc biệt ở văn phòng kiểm soát John Chiang từ năm 2012 tới năm 2014.
Nước Mỹ vẫn còn đang trong mùa đại dịch cúm Corona. Tuy Tổng Thống đã cho phép mở cửa nhiều hoạt động kinh tế, thương mại, nhưng vẫn còn nhiều hạn chế như mặc mặt nạ, giữ khoảng cách an toàn khi làm việc, mua sắm…v…v, chúng ta nên làm theo để tránh sự lây lan vi khuẩn nguy hiễm. Trong thời gian chờ được phép sinh hoạt trở lại, các bạn ngành thẩm mỹ nên chuẩn bị làm mặt nạ cho mình để dùng khi làm việc.
Sau gần hai tháng vắng mặt, tiệm quán đóng cửa theo lịnh của chính phủ chống sự lây lan của con vi khuẩn corona, đa số người trong tiệm quán hay ngoài đường đều trở thành "Hiệp sĩ bịt mặt" như nhân vật Zoro trong truyện tranh mà hồi nhỏ mình mê quá trời
Các số thống kê đều cho thấy tầm quan trọng của sự chọn lựa những thức ăn trong lành một cách khôn ngoan và hợp lý, là điều kiện giúp giảm thiểu tỉ lệ sự phát sinh cùng sự bành trướng của bệnh ung thư. Theo thời gian, rất nhiều khảo cứu lâm sàng căn bản và dịch tể học cho thấy một sự tiêu thụ thường xuyên sản phẩm thực vật và rau quả, là một nhân tố chánh yếu trong việc làm giảm nguy cơ bị bệnh ung thư.
Washington -- Bộ Nội An Hoa Kỳ và FBI đã đưa ra “tuyên bố công khai” hôm Thứ Tư, 13 tháng 5 năm 2020 cảnh báo rằng Trung Quốc đang mở nhiều cuộc tấn công tin tặc để đánh cắp tài liệu vi khuẩn corona liên quan đến thuốc chích ngừa và điều trị từ các cơ chế nghiên cứu và các công ty dược phẩm Hoa Kỳ, gọi đó là “mối đe dọa nghiêm trọng,” theo CNN tường trình cho biết.
Đối với hàng triệu người Mỹ, ở trong nhà là một xa xỉ mà họ không thể chịu nổi. Sự thoải mái và cuộc sống khỏe mạnh của tất cả người Mỹ tùy thuộc vào những thu ngân viên tiệm tạp hóa, những người lái xe đi giao hàng và các công nhân làm việc hãng xưởng đặt sự an toàn của chính họ xuống hàng thứ yếu nên họ có thể tiếp tục ở lại làm việc. Trong khi đó giai cấp trung lưu thượng tầng mang việc làm theo họ, những người Mỹ thuộc thành phần lao động và trung lưu thì bị trói buộc với việc làm của họ: 52% người có bằng cao đẳng có thể làm việc tại nhà, so với chỉ 12% công nhân có bằng trung học và 4% người không có bằng cấp.Người Mỹ da trắng có chọn lựa làm việc tại nhà nhiều gấp đôi người Mỹ gốc Phi Châu hay La Tinh.
Hơn 300,000 người đã thiệt mạng trên toàn thế giới vì vi khuẩn corona, theo các số liệu từ Đại Học Johns Hopkins, khi đại dịch bước qua một bước ngoặc ảm đạm khác hôm Thứ Năm, 14 tháng 5 năm 2020, theo tin CNN cho biết. Hơn 4.4 triệu trường hợp bị lây vi khuẩn corona đã được ghi nhận, theo số liệu của Đại Học nói trên. Do nhiều cách khác nhau tại nhiều quốc gia khác nhau báo cáo về các số liệu Covid-19 và ảnh hưởng rộng lớn xã hội của đại dịch, con số bị lây nhiễm và tử vong thực sự có thể cao hơn. Hoa Kỳ và Anh Quốc vẫn còn chật vật để kiểm soát sự lây lan, trong khi nhiều nước đã thấy tình trạng lây nhiễm và tử vong sút giảm liên tục nên đã nới lỏng phong tỏa.
Các Trung Tâm Kiểm Soát và Ngăn Ngừa Bệnh Tật Hoa Kỳ (CDC) đã đưa ra lời khuyên tới hàng ngàn bác sĩ trên khắp nước Mỹ hôm Thứ Năm, 14 tháng 5, khuyên họ nên cảnh giác với một triệu chứng mới đáng lo ngại có thể liên quan đến nhiễm trùng Covid-19, theo CNN cho biết. Triệu chứng, được gọi là triệu chứng viêm nhiều hệ thống trong trẻ em (MIS-C), đã được nhìn thấy ở trẻ em trên khắp Châu Âu và tại ít nhất 18 tiểu bang ở Mỹ, cộng với Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn.
Kính thưa quý Ông Bà, Anh Chị Em, Tuy bị đại dich Covid-19 ảnh hưởng, cuộc thi Ước Mơ Việt kỳ I đã kết thúc tốt đẹp. Kết quả đã được công bố trong thông báo số 8, ngày 20 tháng 4. Bảng Ban Khen và giải thưởng đã được gửi qua Bưu Điện đến tất cả thí sinh.
25 cơ sở phục vụ khách hàng có cuộc hẹn và giao dịch phải cần đến trực tiếp, khách hàng được nhắc sử dụng các dịch vụ từ xa trực tuyến và mở rộng dịch vụ ảo, dịch vụ thay thế
“Cái nền dân trí luôn là mảnh đất cho hận thù, ngờ vực và chia rẽ” nếu chỉ giới hạn trong lãnh thổ VN thì có thể tìm ngay ra thủ phạm: Chủ Nghĩa Toàn Trị và học thuyết Marx – Lenin! Vấn đề là không ít người Việt đang sống ở nước ngoài, chả có liên quan (hay ảnh hưởng chi nhiều) với cái chế độ thổ tả hiện hành mà vẫn sẵn sàng chửi nhau, hủy bạn bè vì những chuyện nhỏ (như con thỏ) như thường. Vì cái nước mình nó thế nên dân mình không thể khác được chăng?
Bến Ninh Kiều, Cần Thơ đã ghi lại trong tôi biết bao là kỷ niệm vui buồn từ khi tôi mới bắt đầu xuống dạy tại Viện Đại Học Cần Thơ năm 1967 … Chính tại nơi đây, năm 1978, cũng vì khát khao hai chữ tự do, nên tôi đã liều mạng lôi cả gia đình xuống “cá nhỏ” để ra “cá lớn” đậu ngoài khơi vàm, không mấy xa chợ Cần Thơ. Nhưng than ôi, khi leo qua cá lớn thì bị dưa luôn về Chấp Pháp, trên đường vô Cái Răng. Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên.
Nhiều nghi vấn về số tử vong do vi khuẩn corona tại Hoa Kỳ đã xuất hiện bên trong Bạch Ốc, theo các viên chức thạo tin về vấn đề này cho biết, khi TT Trump và các phụ tá của ông thảo luận các số liệu được dùng bởi chính phủ để quyết định tỉ lệ tử vong và các phỏng đoán số người thiệt mạng là các chỉ số khả tín hay không cho việc phác họa đường đi tới. Khi số trường hợp bi lây lân trên toàn quốc cho thấy sút giảm đều đặn, Trump và các phụ tá của ông đã bắt đầu nghi vấn liệu số tử vong có phải tính quá lố chăng, theo nguồn tin thân cận với vấn đề cho biết, ngay cả Tổng Thống còn công khai chứng minh sự chính xác của các con số. Chuyên gia y tế hàng đầu trong lực lượng chống vi khuẩn corona của Bạch Ốc là Bác Sĩ Anthony Fauci đã nói rằng điều ngược lại có thể đúng: rằng tử vong do vi khuẩn corona đang bị đếm chưa đầy đủ khi những người chết tại nhà không đến bệnh viện.
Việc cảnh báo gần đây về các hậu quả nghiêm trọng tiềm ẩn của việc các tiểu bang và trường học tái mở cửa của chuyên gia y tế về vi khuẩn corona hàng đầu Bác Sĩ Anthony Fauci là “câu trả lời không thể chấp nhận được,” theo TT Trump cho biết hôm Thứ Tư, 13 tháng 5. Trump nói với các phóng viên tại Bạch Ốc rằng ông “ngạc nhiên” bởi các câu trả lời của Fauci trong thời gian điều trần trước Ủy Ban về Y Tế, Giáo Dục, Lao Động và Hưu Bổng của Thượng Viện. Trump đã không đơn cử câu trả lời cụ thể nào từ Fauci mà ông thấy là không thể chấp nhận được, nhưng đã đề cập đến cuộc điều trần của Fauci về việc mở cửa các trường học vào mùa thu.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.