Hôm nay,  

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Hạt Gạo Làng Ta & Gia Tài Của Marx

24/04/202008:59:00(Xem: 11033)

blank


Học thuyết Mác sẽ để lại gì trên đất nước Việt Nam? Có chút tương lai nào cho học thuyết đó? Nói rộng ra, tương lai nào sau khi độc tài toàn trị chấm dứt?

G.S Đỗ Mạnh Tri

Tôi cứ nhìn hai bức ảnh trên trang FB của nhà báo Huynh Ngoc Chenh, cùng với lời bình của ông (“Cái này không phải do khác nhau vùng miền mà khác nhau do sống với cs lâu hay mau. Giống như người Hoa lục với Hoa Hồng Công. Tất cả đều do giáo dục mà ra.”) mà không khỏi có đôi chút băn khoăn.

Ngoài việc cầm bút, Huỳnh Ngọc Chênh còn có thời gian dài cầm phấn nên nhận định thượng dẫn hẳn rất khó sai nhưng tôi vẫn e rằng chưa đủ. Cùng với giáo dục, theo thiển ý, kinh nghiệm sống của mỗi cá nhân – chắc chắn – cũng ảnh hưởng (ít nhiều) đến cách ứng xử của từng người. 


Nhà văn Đỗ Hoàng Diệu tâm sự:


“Xem những bức ảnh, tôi không suy luận không kết luận người Nam ý thức người Bắc tham lam, tôi chỉ thấy họ đói, họ đang đói. Cái đói làm họ sợ hơn sợ virus, nên chen lấn, giằng co nhau trước máy nhả gạo. Bạn không bao giờ hiểu được cảm giác đó, vì bạn nằm trong biên chế nhà nước, thế nào lương cũng không bị cắt. Bạn không thể nào hiểu nỗi lo ngày lo đêm trong cơn bĩ cực của người nghèo, nó đau đến mức nào, cả thể xác lẫn tinh thần, khi tài khoản tiết kiệm của bạn đủ tiền để mua cá mua thịt trữ đầy tủ lạnh và trả tiền internet cho việc tải về các bộ phim ưa thích. … Tôi hiểu cái đói cái nghèo, không làm gì ra tiền nó kinh khủng tới mức nào. Không gì diễn tả nổi. Nó tàn phá mọi giá trị. Nền kinh tế đóng băng, nhiều trung lưu vỡ nợ, nhiều người nghèo đang đói, rất đói, khắp mọi miền Việt Nam… Tôi thương họ, như đã từng bất lực thương bố mẹ anh chị, thương mình những năm tám mươi.”


Chuyện gì xẩy ra vào những năm 80, hay trước đó?


Xin nghe thêm một câu chuyện nhỏ, từ một nhà văn khác: 

 “Sắp đến ngày kỷ niệm Quốc khánh mùng 2 tháng 9, cả Hà Nội bừng sáng trong rừng khẩu hiệu và cờ hoa... Nơi các cửa hàng thịt cá mậu dịch người ta niêm yết trên bảng thông cáo: Các ô sổ phụ của phiếu thực phẩm tháng Chín bán cá bể, mỗi hộ được mua hai ký cá ngoài tiêu chuẩn để ăn mừng quốc khánh...

Cá bể chưa về. Thế mà có mấy người chầu chực sắp hàng từ năm giờ sáng. Trời vào thu rồi mà vẫn nóng, đám người chờ mua đông đặc không ra hàng lối gì. Mồ hôi, mồ kê nhễ nhại... vừa lúc đó, thốt nhiên bên kia đường bật lên tiếng reo lớn:”Cá về! Cá về!


Lúc đó thì không còn hàng lối gì nữa, mọi người chen chúc xô đẩy nhau, ý ới gọi nhau. Từng lớp sóng người dồn lên rồi lại dạt xuống, khiến không còn chỗ cho những bà mậu dịch viên đổ hàng. Thế là lại phải giải thích cho mọi người lùi lại, nhường cho một khoảng trống. Có đến hai mươi phút sau cá mới được đổ xuống vỉa hè, chả cần thau chậu gì ráo. Và lũ ruồi đánh hơi mới tài làm sao! Chỉ loáng một cái chúng đã kéo đến hàng đàn, bám đen lên đống cá. Tôi không đủ can đảm để giữ tư cách nữa, cứ thế mà chen đẩy theo sức lực của mình. Đứng trước tôi là một thằng bé, không hiểu bằng cách nào mà len lỏi tới trước được, nhưng cũng khổ cho nó, mỗi khi đợt xô đẩy dồn tới là nó lại bị đè ngã vào đống cá ...” (Thế Giang. “Lộc Thánh”. Thằng Người Có Đuôi. Costa Mesa: Người Việt, 1987). 

Trận đói khốc liệt 1945 và nạn “đói góp” kéo dài đến vài thập niên, mãi cho đến Thời Kỳ Đổi Mới, khiến người dân miền Bắc phải chịu đựng mọi thiếu hụt lâu hơn dân chúng miền Nam và (chắc) vì thế nên tâm thức cũng bất an hơn – theo như suy luận của nhà văn Võ Đắc Danh:

 “Người dân xứ tôi có lẽ chỉ chịu những cú đánh vào bao tử mới mười lăm năm nên chưa bị xoáy mòn nhân cách, chưa thành di chứng, sự hào phóng chưa biến mất bởi nó được tích lũy gần 300 năm ưu đãi của thiên nhiên. Đọc mấy câu ‘phán’ của anh Huỳnh Ngọc Chênh, tôi tự hỏi, nếu cái chủ nghĩa xã hội quái thai còn kéo dài ở miền Nam cho tới bây giờ, liệu chúng ta có được bức ảnh người Sài Gòn xếp hàng trật tự với khoảng cách hai mét trước cái máy ATM gạo để chúng ta so sánh với người Hà Nội hay không?”

Câu hỏi này lại khiến tôi lại trộm nghĩ thêm rằng nếu thay được những lời lẽ kỳ thị, hay miệt thị (giữa cơn đại dịch, và giữa lúc biển đảo đang mất dần dần) bằng ánh mắt bao dung, bằng ngôn từ hoà thuận, cùng với tấm lòng nhân ái thì quan hệ vùng miền Nam/Bắc – chắc chắn – sẽ tốt đẹp hơn, và cũng vững mạnh hơn (nhiều) khi đất trước đang đối diện với nạn ngoại xâm. Chả những thế, tự thâm tâm tôi còn thành thật tin rằng dân Việt hiện nay (thuộc bất cứ thế hệ nào, đang sinh sống bất cứ nơi nao) cũng đều vướng phải ít nhiều thương tật và cũng đều đáng thương hơn đáng trách. 


blank


Tôi sống tha hương gần hết đời mình nên kinh nghiệm về XHCN (xếp hàng cả ngày) không được phong phú lắm; dù thế, chuyện xô đẩy hay chen lấn thì cũng chả lạ lùng gì. Chừng hơn mười năm trược – có hôm – tôi dừng xe trước một tiệm giò chả Việt Nam (nổi tiếng) ở miền Bắc California, rồi bảo đứa con gát út:


  • Từ nay, con tự mua thức ăn lấy nhá.


Cháu đã đã học qua 5 năm tiếng Việt vào mỗi sáng chủ nhật hằng tuần, đã được nuôi dậy cả chục năm trong một gia đình mà cả bố lẫn mẹ đều ngọng nghịu tiếng Anh nên cả nhà chỉ nói thuần tiếng Việt. Tôi tin là nó đã đủ khả năng giao tiếp bằng tiếng mẹ đẻ để có thể mua sắm lặt vặt cho chính bản thân. Vài phút sau, con bé bước ra khỏi tiệm tay không và mặt đỏ bừng bừng:

- Con ghét người Việt Nam, con không thích họ tí nào! I hate Vietnamese, I don’t like them at all!

Vẻ giận dữ của cháu khiến tôi ái ngại:

- Chuyện gì vậy?

- Con đứng xếp hàng nhưng mấy người đến sau cứ chen lên trước nên đợi mãi cũng chả đến lượt mình.

Con nhỏ chào đời ở Hoa Kỳ nên không biết rằng khách hàng trong tiệm này, ông bà, cô dì, chú bác … phần lớn (cũng y như bố nó) đều là thuyền nhân. Họ đã bán tống bán tháo, hoặc “dâng hiến” hết cả tài sản để bỏ của chạy lấy người. Tất cả đâm xầm ra biển, xô đẩy chen lấn và sẵn sàng đạp lên nhau (nếu cần) với ước mong duy nhất là có thể dành được một chỗ trên một con thuyền ọp ẹp hay mong manh nào đó. Kẻ nhanh chân chưa chắc đã sống sót đến bờ nhưng người kẻ chậm lại thì chắc chết, chết chắc, vì tù tội và tán gia bại sản. 

Kinh nghiệm hãi hùng này vẫn còn in đậm trong tâm trí và cách hành xử của rất nhiều người tị nạn cộng sản nên cứ thấy đám đông là là họ chen ngay (cứ như một phản xạ tự nhiên) dù chỉ để mua vài ổ bánh mì hay mấy cây chả lụa. Chính tôi cũng thế, cũng đã năm lần bẩy lượt – chứ chả ít ỏi gì – vượt đèn vàng hay len lách trên xa lộ một cách hoàn toàn vô thức (và vô cùng ngu xuẩn) dù chả có chuyện gì đến nỗi phải vội vàng đến thế.

Nhìn gương mặt đỏ au, và nghe giọng nói uất ức của con mà không dưng tôi chợt nhớ đến một câu nói (khó quên) của G.S Đỗ Mạnh Tri: “Rồi chế độ toàn trị sẽ chấm dứt tại Việt Nam. Nhưng người Việt Nam không thể xây dựng đất nước bằng cách phủ định thực tại Việt Nam. Trong thực tại ấy, có Mác.” 

Mà di sản của Marx để lại, ở đất nước này, nào có phải chỉ giới hạn trong chuyện tranh dành hay chen lấn. Di lụy của CNXH còn là vô số những thứ “bệnh tật kinh niên” khác nữa: chèn ép, hiếp đáp, trù dập, phe cánh, chạy chọt, luồn lọt, lươn lẹo, lừa lọc, tham lam, gian xảo, trộm cắp, rình rập, soi mói, ti tiện, hèn hạ, huyênh hoang, hợm hĩnh, hung  bạo, khoác lác, tục tằn, trơ trẽn, tráo trở, ích kỷ, dối trá, vô trách nhiệm, vô văn hoá, vô giáo dục, vô liêm sỷ  …  

Chúng ta chỉ cần vài thập niên để có thể tạo dựng lại một nền kinh tế lành mạnh và hiệu quả nhưng e sẽ mất đến đôi ba thế hệ mới loại bỏ dần được những thói hư (và tật xấu) vừa nêu. Vấn đề không chỉ đòi hỏi thời gian mà còn cần đến sự nhẫn nại, bao dung, thông cảm (lẫn thương cảm) nữa. Nếu không thì dân tộc này vẫn sẽ tiếp tục bước hết từ bi kịch sang bi kịch khác – cho dù chế độ toàn trị và nguy cơ bị trị không còn. 

Ý kiến bạn đọc
27/04/202002:00:36
Khách
Chí lý thay ý kiến chấn hưng dân trí như cụ Phan Chu Trinh đã bảo từ trăm năm trước.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
BS. Tâm Nguyễn lên cho biết, trong thời gian qua các chủ tiệm nail, các đại diện của Hiệp hội Pro Nails bao gồm các chủ tiệm nail, những nhà phân phối nhà sản xuất, sinh viên và các trường học trên khắp nước Mỹ đang hợp tác thành các đội ngũ tham gia chiến dịch tình nguyện Nailing It For America trong tình thần thiện nguyện rất bàng hoàng về lời tuyên bố bất ngờ của Thống Đốc Newsom cho rằng ca nhiễm COVID-19 đầu tiên làm dịch bệnh bùng phát trên khắp California đến từ 1 tiệm nail. Lời tuyên bố của Thống Đốc Gavin Newsom đã gây nhiều sự ngạc nhiên và thất vọng.
Dù trong bối cảnh dị biệt, nhưng Việt Nam có thể so sánh với kinh nghiệm của Đức và các nước khác. Sau năm 1975, Việt Nam thống nhất đã có một vận hội mới để xây dựng dân chủ, phú cường và văn minh, nếu phe thắng cuộc thức thời biết tận dụng các cơ sở vật chất còn nguyên vẹn và tiềm năng nhân lực dồi dảo của miền Nam đúng mức và chuyển hướng đúng lúc. Nhưng Việt Nam đến năm 2020? Chủ quyền dân tộc tự quyết, tự do và bình đẳng cho người dân chỉ là lý thuyết; ngược lại, đại hoạ ngoại thuộc, khó khăn kinh tế, nợ công tràn ngập, cạn kiệt môi sinh, suy đồi đạo đức, khủng hoảng giáo dục, vi phạm nhân quyền và bất ổn xã hội là thực tế.
Các cuộc thăm dò mới nhất từ các tổ chức quốc tế lâu đời, uy tín và độc lập hay thuộc các cơ quan truyền thông đã cho thấy sự giảm sút mức độ ủng hộ với tổng thống Donald Trump so với đôi tháng trước. Theo thăm dò của Gallup thì tỉ lệ chấp nhận việc điều hành của TT Trump hiện nay là 43 %, giảm 6 điểm so với hồi giữa tháng Ba là 49 %, mức cao nhất mà Trump từng đạt đến. Với thăm dò của Fox News thì sự ủng hộ TT Trump là 47 % so với sự không chấp thuận là 50% và thăm dò của Reuters/Ipsos thì mức ủng hộ Trump tương đương với Gallup, ở mức 42 %.
Little Saigon, 1 tháng 5, 2020. Vào đúng 4 giờ chiều giờ California ngày 30-4-2020, tức 6 giờ sáng giờ Việt Nam hôm sau, màn ảnh các đài truyn hình địa phương và các mạng truyền thông xã hội khắp nơi đã xuất hiện cảnh một con thuyền mong manh trôi nổi trên biển cả bao la, mở đầu cho một chương trình tưởng niệm đặc biệt được phát tuyến trực tiếp (online) trên toàn thế giới nhân ngày Quốc Hận 30 tháng 4 lần thứ 45
Theo một nghiên cứu mới của các nhà khoa học tại Phòng Thí Nghiệm Quốc Gia Los Alamos, các nhà khoa học đã xác định được một giống mới của vi khuẩn corona đã khống chế trên toàn thế giới và dường như dễ lây truyền hơn các phiên bản lan truyền trong những ngày đầu của đại dịch COVID-19.
Lây lan cộng đồng của vi khuẩn corona tại California bắt đầu trong một tiệm làm móng, theo Thống Đốc Gavin Newsom cho biết hôm Thứ Năm, 7 tháng 5, trong khi các tiểu bang khác cho phép những thợ làm móng tay móng chân tái mở cửa. Newsom đã tuyên bố kế hoạch 4 giai đoạn để tái mở cửa nền kinh tế tiểu bang bắt đầu vào Thứ Sáu, 8 tháng 5. Không giống một số tiểu bang khác đã tuyên bố việc tái mở cửa, các tiệm nail salons tại California sẽ không được phép tái mở cửa cho đến giai đoạn 3 của tiểu bang. Hiện nay đang chuyển từ giai đoạn 1 sang giai đoạn 2. “Toàn bộ việc này bắt đầu tại tiểu bang California, việc lây lan cộng đồng, trong một tiệm nail salon,” theo Newsom cho biết trong cuộc họp báo. “Tôi rất lo về điều đó.”
Một thành viên của Hải Quân Hoa Kỳ là người phục vụ như một trong những người phục vụ riêng của TT Trump đã thử nghiệm với dương tính vi khuẩn corona, theo CNN có được thông tin hôm Thứ Năm, 7 tháng 5, làm tăng quan ngại về khả năng Tổng Thống bị lây vi khuẩn. Những người phục vụ là các thành viên của đơn vị quân đội ưu tú đã tận tâm với Bạch Ốc và công việc thường rất gần với Tổng Thống và gia đình của ông. Ông Trump buồn phiền khi ông được thông tin hôm Thứ Tư rằng người phục vụ đã thử nghiệm dương tính, theo một nguồn tin nói với CNN, và ông sau đó đã thử nghiệm trở lại bởi bác sĩ của Bạch Ốc.
Một cư dân thành phố San Francisco đã đối diện với việc sách nhiễu chống người gốc Á trong khi dẫn chó đi bộ đã lên tiếng, thúc giục những người làm chứng tình trạng bài ngoại như vậy thì hãy ra tay giúp đỡ. Amanda Law, 36 tuổi, sinh viên cao học tại Đại Học San Francisco State University, nói rằng cô lúc đó đi gần Đường Great Highway vào tháng trước khi một người phụ nữ đến gần cô để hỏi tại sao cô không ở trong nhà. Law nói với NBC Asian America rằng cô đã ghi hình lại sự kiện để bảo vệ.
Trung Cộng ngày càng biểu lộ tham vọng cưỡng chiếm Biển Đông mà cụ thể và mới nhất là tin từ Cơ Quan Phòng Vệ Đài Loan cho biết TC có thể đang tính toán lập vùng nhận dạng phòng không để kiểm soát không lưu trên vùng Biển Đông, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm 7 tháng 5 năm 2020.
SACRAMENTO, CA— Trong 23 năm qua, Tiếng Nói Phụ Huynh (Parent Voices), một tổ chức do phụ huynh phát động và điều hành, đấu tranh cho việc chăm sóc trẻ em với giá phải chăng và dễ tiếp cận, đã đến thăm Tòa nhà Quốc hội vào “Ngày Nhân Danh Trẻ Em” để lên tiếng hỗ trợ cho việc chăm sóc trẻ em thay mặt cho các gia đình lao động. Tuy nhiên, giữa đại dịch COVID- 19, Tổ chức Tiếng Nói Phụ Huynh (Parent Voices) đã tổ chức sự kiện Nhân Danh Đời Sống Trẻ Em (Stand for Children Live) đầu tiên, một hội nghị qua mạng, vào thứ Tư, ngày 6 tháng 5 lúc 3:00 chiều giờ miền Tây. Ngoài việc tuân thủ mọi sắc lệnh của Thống đốc Tiếp-Tục-Ở Nhà (Stay-at-Home), sự kiện này giúp người dân California tham gia dễ dàng hơn bao giờ hết và tạo sự khác biệt về sức khỏe và sự an toàn của trẻ em California và gia đình của các em.
Bắt đầu từ Thứ Sáu, ngày 8 tháng Năm, tất cả các sân tennis và bóng ném (handball court), thuộc tại Thành phố Garden Grove sẽ mở lại nhưng với những giới hạn của giữ khoảng cách xã hội (social distancing.) Việc mở lại một phần các công viên sau khi Thống đốc Gavin Newson triển khai Giai đoạn 2 quá trình phục hồi kinh tế bằng cách mở lại các doanh nghiệp và không gian công cộng có nguy cơ rủi ro thấp (low-risk businesses) dự kiến sẽ bắt đầu vào Thứ Sáu này.
Khảo cứu của Gs Javier Espinosa (Rochester Institute of Technology in America) cho biết là ông chồng quá lệ thuộc vào bà vợ về tình cảm, tinh thần và về thể xác. Vợ (VN) được xem như là người chăm sóc chồng (caregiver). Trăm việc nhỏ lớn đều do một tay vợ già quán xuyến, lo hết và nắm hết. Từ việc con cái, nhà cửa ngăn nắp, sạch sẽ, tiền bạc dành dụm, bảo vệ hạnh phúc gia đình, canh giữ, kiểm soát ông chồng khỏi bị bà khác sớt đi mất… Chồng quá ỷ lại vào vợ cho nên khi bả chết bất thình lình thì ông bị chới với, stress tột độ, mất người săn sóc nên ảnh hưởng đến sức khỏe. Thường một thời gian ngắn sau thì ổng cũng lót tót theo bả về bên kia thế giới.
Trận Điện Biên Phủ kết thúc vào hôm 7 tháng 5 năm 1954. Sáu mươi năm đã qua nhưng dư âm chiến thắng, nghe chừng, vẫn còn âm vang khắp chốn. Tại một góc phố, ở Hà Nội, có bảng tên đường Điện Biên Phủ – cùng với đôi dòng chú thích đính kèm – ghi rõ nét tự hào và hãnh diện: Niềm tự hào và hãnh diện này, tiếc thay, đã không nhận được sự đồng tình chia sẻ bởi tất cả mọi người. Nguyễn Khải là một trong những người như thế: “Một dân tộc đã làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ mà mặt người dân nám đen, mắt nhìn ngơ ngác, đi đứng long rom như một kẻ bại trận.”
Từ vụ dịch Vũ hán do Coronavirus gây ra, phát tán cùng khắp, người ta nhận thấy Bắc kinh đang mạnh dạng áp dụng đường lối ngoại giao rất «thiếu ngoại giao», tức không biết giử lễ độ tối thiểu vì họ cho đó là chánh sách ngoại giao mới của nước lớn để khẳng định vị thế của kẻ sắp làm bá chủ thế giới. Thứ ngoại giao này trong gần đây có dịp thể hiện khá rõ nét qua thái độ và lời nói của phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung quốc Zhao Lijian khi ông ta nói lấy được Coronavirus là do quân đội Mỹ đem tới Vũ hán.
Theo hướng dẫn đã đưa ra bởi Thống Đốc Gavin Newsom, các viên chức Quận Los Angeles hôm Thứ Tư, 6 tháng 5 đã công bố kế hoạch từng bước của chính họ để tái mở cửa một phần bắt đầu vào cuối tuần này. “Lệnh sức khỏe sẽ chỉ cho phép việc đặt hàng và tới lấy đối với ngành bán lẻ, và việc mua sắm bên trong tiệm vẫn còn chưa mở cửa,” theo Giám Sát Viên Quận Los Angeles Kathryn Barger tuyên bố hôm Thứ Tư. Đánh dấu tiến trình Giai Đoạn 2 bắt đầu vào ngày 8 tháng 5, lịch trình dành cho các cơ sở kinh doanh “không quan trọng” như tiệm sách, bán hoa, tiệm bán đồ chơi, quần áo và đồ thể thao và tiệm bán âm nhạc có thể đặt hàng và tới lấy trực tiếp từ khách hàng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.