Hôm nay,  

Dẫu Xây Chín Bậc Phù Đồ...

27/04/202018:08:00(Xem: 6100)

 

 

Để tưởng nhớ Dr. Rupert Neudeck (1939-2016) nhân 30 tháng Tư, 2020.

Rupert Neudeck Died Funeral|German journalist and humanitarian ...




blank


T
háng Tư lại trở về, gợi nhớ đến ngày cuối cùng, lúc toàn miền Nam rơi vào tay đoàn quân xâm lược từ phương bắc, lần này là lần thứ 45! Trong ký ức của mỗi người dân miền Nam chúng ta, có biết bao nhiêu khúc phim lại được dịp hiển hiện, rõ ràng và linh động như vừa mới hôm qua. Có người nhớ đến cảnh hỗn loạn ở phi trường Tân Sơn Nhất, có người không sao quên được những năm tháng tù tội trong trại giam cộng sản, có người nghẹn ngào ôn lại cảnh gia đình ly tán trong những ngày kinh hoàng đó, và có biết bao người còn ghi khắc mãi những ngày lênh đênh trên sóng nước mịt mù hay băng qua rừng sâu núi thẳm để tìm đến bến bờ tự do.

Tôi cũng có nhiều khúc phim trong trí nhớ của mình, đủ để gom lại thành một pho sách, để đóng góp vào bao nhiêu pho sách khác của hàng chục triệu người dân miền Nam mất nước. Trong đoàn người ly hương tức tưởi đó có tôi, vừa trốn chạy chế độ bạo tàn, vừa xót xa phải bỏ lại gia đình và quê hương, vừa trông ngóng đến một chân trời tự do nào đó. Con người sinh ra là để hưởng tự do, để sống một cuộc đời đáng sống, dẫu bất cứ nơi nào trên thế giới. 34 năm về trước, ba má tôi đánh một trong những ván bài liều lĩnh nhất trong cuộc đời để cho con mình đi tìm tự do, nhất chín nhì bù. 

Tôi rời Nha Trang vào một buổi chiều trên chuyến xe đò đi Sài Gòn. Đáng lẽ thành phố biển Nha Trang phải là nơi lý tưởng cho những chuyến vượt biển, nhưng gia đình tôi không may mắn, đã bị lừa một cú lớn, mất cả chục cây vàng má tôi dành dụm được trong cả chục năm trời, mà không đi đến đâu cả. Lần này, gia đình chúng tôi được một người quen ở Sài Gòn giới thiệu cho đi một chuyến vượt biên ở Nhà Bè, cùng với một người con của người ấy. Người giới thiệu cho tôi đi vượt biên đó chính là bà nhạc của tôi bây giờ, và người con của bà cùng đi với tôi không ai khác hơn là vợ tôi sau này.

Một trong những điều chúng tôi được biết trước chuyến vượt biên là chủ ghe đã đút lót tiền cho công an biên phòng để “mua bãi” nên cũng giảm bớt một mối lo. Sau khi tá túc trong một số nhà của dân trong xóm, chúng tôi lần lượt xuống ghe lúc trời nhá nhem tối. Chiếc ghe từ từ rời khỏi bến, đi chậm chạp trên dòng sông. Khi ra đến cửa biển, các thuyền viên bắt đầu quẳng xuống nước những thùng nhựa chất đầy trên ghe để giả dạng chỉ là ghe chuyên chở hàng. Lúc bấy giờ chúng tôi mới biết được ghe của mình có 96 người. Ban đầu, khi bước xuống chiếc ghe tương đối nhỏ, phần lớn chúng tôi nghĩ rằng đó chỉ là “cá nhỏ” đưa chúng tôi ra để gặp “cá lớn” chờ đâu đó ở ngoài khơi. Ai dè chiếc thuyền nhỏ bé, mong manh này chính là con cá lớn đưa chúng tôi vào một cuộc phiêu lưu gần như vô định. 

Ghe chạy đều đều trong đêm tối. Mọi sinh hoạt đều êm xuôi. Bà con ăn uống, nói chuyện, đi vệ sinh trong trật tự. Khi trời tảng sáng, chúng tôi được biết là dưới gầm ghe có chỗ bị chạm điện và bốc cháy. Chiếc ghe vẫn còn đi trong hải phận Việt Nam. Chỉ một lúc sau, cả ghe nhốn nháo lên vì có người thấy từ xa vài chiếc thuyền dường như của hải tặc Thái Lan đang từ từ tiến gần đến ghe của chúng tôi. Một vài phụ nữ vội nuốt lấy những món đồ trang sức quý giá mà họ mang theo người. Trong lúc đó thì chỗ cháy dưới gầm ghe vẫn chưa dập tắt được. Trong tình huống thập tử nhất sinh đó, một phép lạ bỗng xuất hiện. Từ xa xa, một con tàu khổng lồ đang tiến dần đến chiếc ghe nhỏ bé của chúng tôi. Những chiếc thuyền khác mà chúng tôi ngờ là thuyền hải tặc vội lảng ra xa. Chúng tôi ai nấy mừng khấp khởi. Từ chiếc con tàu lớn, một ca-nô có chở vài người được hạ xuống. Trên ca-nô, một người cầm loa báo cho chúng tôi biết đó là con tàu cứu vớt thuyền nhân. Họ kêu gọi chúng tôi bình tĩnh giữ trật tự trên ghe để họ bắt đầu việc cứu giúp. Chiếc tàu lớn đậu hẳn lại. Họ ra dấu cho ghe chúng tôi tiến gần và cập vào mạn tàu. Sau đó, thuỷ thủ thả thang dây xuống cho phụ nữ, trẻ con và người cao niên được đưa lên trước, đoạn mới đến các thanh niên.

 Mọi việc xảy ra như trong một giấc mơ. Sau mười một năm kẹt lại trong nước, dưới chế độ bưng bít của cộng sản, lần đầu tiên tôi thấy một chiếc ca-nô có chở những người da trắng, tóc vàng, đọc loa sang sảng giữa trời biển bao la. Tôi ngỡ ngàng nhận thức được một thế giới tự do có thật vẫn đang hiện hữu bên ngoài đất nước tội nghiệp, tối tăm của chúng tôi. Khi tất cả mọi người đã được đưa lên tàu, chúng tôi mới biết đây là chiếc tàu mang tên Cap Anamur II, do tiến sĩ Rupert Neudeck điều hành, cùng sự bảo trợ của các chính phủ Đức, Bỉ, Pháp và tổ chức Bác Sĩ Không Biên Giới (Doctors Without Borders/Médecins Sans Frontières). Lúc bấy giờ là gần cuối tháng Tư năm 1986.

Mọi người trên ghe vừa lên tàu được phát quần áo, thực phẩm và khám sức khoẻ tổng quát. Sau đó, chúng tôi được lệnh xuống các khoang tàu phía dưới để nhận chỗ ngủ. Chúng tôi được khuyến cáo là chưa nên lên trên boong tàu trong lúc này vì tàu vẫn còn trong hải phận Việt Nam. Được biết, con tàu này có nhiệm vụ duy nhất là tìm vớt những thuyền nhân trên biển cả và chi phí cho mỗi ngày như vậy là vào khoảng 1.000 đô-la Mỹ vào thời điểm đó. Khi chúng tôi đã yên vị trên tàu, bắt đầu tỉnh táo lại thì mới dần dần biết thêm nhiều sự việc khác. Trước ghe chúng tôi, con tàu đã vớt hai, ba ghe khác nên lên tàu chúng tôi đã thấy sinh hoạt rộn rịp của những thuyền nhân đến trước chúng tôi. Chỉ một hai ngày trước, trên tàu xảy ra một tai nạn bi thảm là một em nhỏ 5, 6 tuổi xảy chân ngã từ trên cao xuống sàn tàu và hôn mê. Sau khi cấp cứu sơ khởi, thuỷ thủ đoàn quyết định chở em vào nơi gần nhất là Singapore để hy vọng em được giải phẫu. Không may, tàu mới đi nửa đường thì em qua đời. Thuỷ thủ đoàn làm lễ thuỷ táng cho em và đành quay lại biển cả, tiếp tục sứ mạng tìm cứu thuyền nhân. Chính cái chết bi thảm của em nhỏ đó đã run rủi con tàu tìm gặp chiếc ghe đang lâm nạn của chúng tôi. Nếu em nhỏ đó bám víu lấy mạng sống của mình thêm một vài tiếng đồng hồ nữa rồi mới bỏ cuộc thì mọi việc đã hoàn toàn đổi khác. Thật là cay đắng và đáng xúc động khi nghĩ đến cái chết của một người đã đem lại mạng sống cho gần cả trăm người khác.

Chúng tôi cũng biết được rằng sở dĩ con tàu vớt chúng tôi mang số II là vì trước đó đã có chuyến Cap Anamur I, và trước đó nữa là con tàu mang tên l’Île De Lumière, tất cả đều mang chung sứ mạng là cứu vớt những thuyền nhân Việt Nam ào ạt ra đi trong thời điểm của thập niên 80. Sau chúng tôi, còn có chuyến Cap Anamur III. Tổng cộng, Cap Anamur I (9.1979-5.1982) cứu vớt 9.057 thuyền nhân, Cap Anamur II (3.1986-7.1986) cứu vớt 888 thuyền nhân và Cap Anamur III (4.1987-7-1987) cứu vớt 905 thuyền nhân.

Con tàu đưa chúng tôi về cảng Singapore, nơi chúng tôi không được phép xuống bờ mà chỉ được nhân viên y tế Singapore lên tàu khám sức khoẻ và chích ngừa. Suốt ba ngày tàu neo lại bến cảng, chúng tôi chỉ được nhìn thành phố Singapore từ boong tàu. Đó là hình ảnh đầu tiên của thế giới tự do mà chúng tôi nhìn thấy sau hơn một thập niên sống trong ngục tù cộng sản. Ban đêm, thành phố Singapore càng lộng lẫy với các toà nhà chọc trời lung linh ánh đèn và dòng xe cộ nhỏ xíu như những đàn kiến di động không ngừng. Khi đã xin được phép của chính phủ Phi Luật Tân cho mọi người trên tàu được nhận vào trại tỵ nạn ở thành phố Puerto Princesa, thuộc đảo Palawan, con tàu Cap Anamur II lại lầm lũi chở chúng tôi xuôi về hướng bắc. 

Suốt những ngày trên tàu trong chuyến hải hành, mọi người chúng tôi sinh hoạt thật vui vẻ, trong không khí tự do và bình yên của một thế giới vô cùng mới mẻ. Rất nhiều người tham gia vào những hoạt động thiện nguyện trên tàu như phụ nấu ăn trong bếp, làm vệ sinh trên tàu, làm thông dịch cho các bác sĩ nói tiếng Anh, Đức, Pháp, hay làm phụ giáo cho các lớp học ngoại ngữ dã chiến trên boong tàu.  Với một ít kiến thức về ngoại ngữ tôi đã tích luỹ được trong những năm tháng còn ở lại quê nhà sau ngày mất nước, tôi được cơ hội làm thông dịch viên tiếng Pháp cho một bác sĩ trong phòng khám bệnh trên tàu, đồng thời làm phụ giáo trong lớp học tiếng Đức.  

Trên tàu có chị Phượng là thuyền nhân định cư ở Đức, nay trở lại làm thông dịch cho mọi người. Một ngày đẹp trời trên tàu, tiến sĩ Rupert Neudeck đã ghé thăm chúng tôi. Tôi còn nhớ mình ngồi nhỏ nhoi trong đám thuyền nhân, nhìn thấy vị ân nhân đã cứu mạng bao nhiêu người, trong đó có mình. Nhìn ông râu tóc bạc phơ với nụ cười hiền hoà, tôi thấy ông chẳng khác gì những ông tiên phúc hậu trong các câu chuyện cổ tích Việt Nam. Tính đến ngày con tàu Cap Anamur III chính thức ngưng hoạt động, ông Neudeck đã cứu vớt tổng cộng 11.300 thuyền nhân người Việt. Chương trình nhân đạo của ông còn bao gồm việc giúp đỡ dân tỵ nạn từ châu Phi và Trung Đông, xây trường học và trung tâm y tế ở nhiều nước thuộc thế giới thứ ba. Ông làm việc không ngưng nghỉ cho những người kém may mắn trên thế giới, cho đến tận lúc ông từ giã cõi đời vào ngày 31 tháng Năm, 2016.

Năm 2014, Uỷ ban Cap Anamur của tiến sĩ Neudeck kỷ niệm 35 năm thành lập con tàu tại Đức. Rất nhiều thuyền nhân được Cap Anamur cứu vớt và định cư ở Đức đã hội tụ trong dịp kỷ niệm này để bày tỏ lòng biết ơn đối với ông Neudeck cũng như chính phủ Đức. Nhiều thuyền nhân Cap Anamur khác như tôi đã định cư ở Mỹ, Pháp, Úc, v.v. không thể đến tham dự được vì công việc cơm áo, gia đình, đường sá xa xôi. Khi nghe tin ông mất, chúng tôi lại càng ngậm ngùi hơn nữa. Vợ tôi, người bạn đồng hành trong chuyến ghe được Cap Anamur cứu vớt, bùi ngùi bảo rằng mình chưa bao giờ có dịp trực tiếp cám ơn ông Neudeck. Tôi an ủi vợ tôi, nói rằng một trái tim vĩ đại như ông Neudeck chắc chẳng màng đến việc ơn  nghĩa. 

Tôi nghĩ, cách cám ơn ông hay nhất là hãy noi tấm gương sáng ngời của ông để giúp đỡ những người chung quanh một cách thiết thực, một điều mà chúng tôi vẫn làm trong bao nhiêu năm nay. Có thể những giúp đỡ của chúng tôi đối với tha nhân chẳng thấm vào đâu so với cuộc đời vị tha không bờ bến của ông Neudeck, nhưng chí ít chúng tôi cũng đã và đang cố gắng sống đẹp như ông. Người Việt chúng ta thường nói câu “Dẫu xây chín bậc phù đồ, không bằng làm phúc cứu cho một người.” Hãy tưởng tượng phúc đức của ông trùng trùng như thế nào khi đã cứu giúp hàng chục ngàn người như thế trong suốt cuộc sống của mình. Tiến sĩ Neudeck đã mất, nhưng chúng ta vẫn có thể trả ơn ông bằng cách “pay it forward”, như người Mỹ thường nói, để chúng ta có thể cùng sống trong một thế giới thấm đẫm tình yêu và tình nhân loại.



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Săn sóc bệnh nhân ở giai đoạn cuối đời có mục đích nhằm giảm thiểu sự đau nhức và tạo cho họ có được một ít thoải mái trong những ngày còn lại trên dương thế. Chẳng hạn như cấp thuốc morphine, thay tã, thay quần thay áo, làm giường, giúp bệnh nhân trong việc ăn uống, trong vấn đề vệ sinh, tắm rửa hằng ngày, v.v… Đó là những công việc thường lệ của một nhân viên điều dưỡng (préposé aux bénificiaires) Đây là một job không phải dễ, rất cực nhọc, đòi hỏi một sức chịu đựng cao, một sự cảm thông và nhẫn nại hơn người. Không phải ai cũng có thể làm được hết đâu.
Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Hai, 18 tháng 5 nói rằng ông đang uống thuốc hydroxychloroquine hằng ngày, một thứ thuốc mà ông đã quảng bá từ lâu như là có khả năng chữa trị vi khuẩn corona ngay dù các chuyên gia y tế và Cơ Quan FDA của Hoa Kỳ đặt nghi vấn về sự hiệu quả của thuốc này và cảnh báo về các phản ứng phụ tai hại tiềm năng của nó, theo CNN cho biết hôm Thứ Hai. Phát biểu tại cuộc họp các giám đốc nhà hàng, Trump nói ông đã bắt đầu uống thuốc chống sốt rét sau khi tư vấn bác sĩ Bạch Ốc, dù đã không nói bác sĩ của ông đã thực sự đề nghị thuốc này không. “Vài tuần lễ qua, tôi đã bắt đầu uống nó,” theo ông Trump phát biểu. Sau đó ông nói là ông đã uống nó mỗi ngày qua một tuần rưỡi nay.
Thống Đốc California Gavin Newsom cho biết hôm Thứ Hai rằng tiểu bang có thể cho phép tổ chức các sự kiện thể thao chuyên môn tái mở cửa mà không có khán giả dự trong tuần lễ đầu của tháng 6. Newsom cũng nói rằng tiểu bang có thể thay đổi lệnh ở trong nhà trên toàn tiểu bang để cho phép các tiệm bán lẻ mở cửa đón khách vào trong. Ông nói việc tái mở cửa được đặt trong điều kiện khả năng của California giữ được tỉ lệ truyền nhiễm Covid-19 ổn định và không buộc mở thêm bệnh viện và các cơ sở chăm sóc đặc biệt.
Các cư dân Quận Cam là những người bị mất việc làm vì đại dịch có thể xin giúp đỡ và trợ cấp $800 như một phần của chương trình lực lượng lao động được tiểu bang tài trợ, theo bản tin hôm 18 tháng 5 của báo OC Register cho biết. Chương trình The Orange County Workforce Innovation Opportunity Act được thiết đặt để giúp những người tìm việc làm nâng cao năng khiếu, có được việc làm, cải thiện việc giữ việc làm và tăng lương. Quận công bố tài trợ $900,000 từ Bộ Nhân Dụng California để hỗ trợ 1,500 cư dân Quận Cam là những người bị ảnh hưởng tài chánh bởi COVID-19.
Bắt đầu vào Thứ Hai, ngày 18 tháng Năm, 2020, Tòa thị chính Garden Grove, tại số 11222 Acacia Parkway, sẽ mở cửa phục vụ cộng đồng với một vài sửa đổi để phù hợp với hướng dẫn an toàn công cộng của Cơ quan Chăm sóc Sức khỏe Quận Cam để tránh lây lan coronavirus. Việc mở cửa lại theo quy định của Thống đốc Gavin Newsom, vào Giai đoạn 2 trong quá trình phục hồi 4 giai đoạn của tiểu bang, cho phép các doanh nghiệp có rủi ro thấp (low-risk businesses) từ từ mở cửa phục vụ người dân.
Thế là hết, chút hy vọng mong manh cuối cùng của người mẹ đã bị mười bảy cánh tay bóp chết. Người đàn bà hiền lành, chất phác hơn mười hai năm trời lặn lội đi khắp nơi để kêu oan cho con mình, bà đã bán cả nhà cửa tài sản, đã viết hai ngàn lá đơn, đã khóc khô nước mắt, đã làm tất cả để cứu mạng con trai mình… nhưng tiếc thay!
Trần Văn Giang mời quý vị đọc qua một ít triết lý vun vặt của đời sống thật do kinh nghiệm bản thân chứ bỉ nhân không hề dám có ý định dạy đời gì cả, trong lúc lịnh “Stay-At-Home” rất chán nản, mà vẫn còn hiệu lực dài dài.
Ngay cả khi đã thay đổi cách tổ chức các buổi lễ tốt nghiệp vì dịch COVID-19, để tránh gia tăng số vụ mất điện tới mức đỉnh điểm và tránh xảy ra nguy cơ đối với sự an toàn, khách hàng được khuyến khích không bao giờ thả bóng bay ra ngoài và luôn buộc chặt bóng bay vào vật nặng.
Đảng Cộng Sản Việt Nam luôn luôn vận động toàn dân, nhất là cán bộ, đảng viên, thanh niên, sinh vien, học sinh trong nước, học tập và làm theo gương đạo đức Hồ Chí Minh. Vậy thưa bà con, đạo đức và tư tưởng Hồ Chí Minh là gì mà đảng cộng sản lại vận động toàn dân học tập?
Tôi rất vui mừng và vô cùng hãnh diện cho học sinh của Lớp 2020 — cũng như cho tất cả các thầy cô, huấn luyện viên và trên hết là cha mẹ và gia đình đã hướng dẫn các em trên chặng đường vừa qua. Dù trong bất kỳ tình huống nào, tốt nghiệp trung học là một thành tựu lớn. Có những em đã phải vượt qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, có thể là bệnh tật, cha mẹ bị mất việc, cư ngụ ở những nơi không ai đếm xỉa tới… Ngoài những thách đố bình thường của tuổi mới lớn, các em còn có thêm áp lực từ mạng xã hội, tin tức về các vụ xả súng trong trường học, biến đổi khí hậu… Rồi khi các em sắp sửa ăn mừng vì đã vượt qua tất cả những thứ đó, chuẩn bị cho dạ tiệc prom, cho senior night, cho lễ ra trường — và, khỏi phải nói, cho cả khối tiệc tùng — thì bỗng dưng thế giới bị đảo lộn bởi một cơn đại dịch. Và mặc dù tôi biết các em thương cha mẹ mình, tôi dám cá là bị kẹt trong nhà mấy tháng với bố mẹ, chơi board game hay coi Tiger King trên TV miết không phải là những gì các em mường tượng về những n
Kể từ ngày thứ Năm, 19 tháng 3 năm 2020, Tòa Đại sứ và Tòa Lãnh sự Hoa Kỳ tại Việt Nam đã hủy bỏ tất cả những cuộc phỏng vấn thường lệ cấp chiếu khán (visa) di dân và phi di dân. Họ sẽ trở lại công việc thường lệ này sớm nhưng chưa thể cho biết chính xác thời gian. Họ sẽ đăng thông báo về việc tái hẹn phỏng vấn cho những đương đơn đã có lịch phỏng vấn nhưng bị hủy bỏ vì đại dịch Covid-19, trên trang mạng điện tử https://vn.usembassy.gov/visas/immigrant-visas/.
Nỗi lo sợ Thế Chiến thứ 3 được khơi dậy một lần nữa sau khi quân đội TQ tổ chức tập trận dữ dội trên Biển Đông nhiều tranh chấp. Cuộc tập trận gồm Thủy Quân Lục Chiến của Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân TQ và được báo cáo phô bày cách quân đội của quốc gia cộng sản này có thể tung ra thế lực khắp các vùng biển tranh chấp. Cuộc tập trận diễn ra hôm 5 tháng 5. Thủy Quân Lục Chiến tập trận chống hải tặc gần Quần Đảo Hoàng Sa. Cuộc tập trận cho thấy khả năng của thủy quân lục chiến TQ đối với các lân bang vào lúc các căng thẳng đang gia tăng trong vùng.
2 tuần sau khi Thống Đốc Texas Greg Abbott bắt đầu tái mở cửa kinh tế, tiểu bang miền nam này hôm Thứ Bảy báo cáo 1,801 trường hợp được xác nhận bị lây nhiễm vi khuẩn corona đánh dấu sự gia tăng cao nhất trong một ngày các trường hợp kể từ bắt đầu đại dịch. Trong số các trường hợp mới, 734 là từ các quận Potter và Randall. “Các trường hợp mới của những quận này phần nhiều từ việc thử nghiệm các nhân viên tại các nhà máy thịt trong vùng. Ngày càng có nhiều kết quả thử nghiệm từ các nhà máy được dự đoán,” theo Bộ Y Tế Texas cho biết trong Twitter.
Các bác sĩ đang chật vật xác định các bệnh nhân vi khuẩn corona nào sẽ phát triển các trường hợp nguy kịch mà đòi hỏi phải vào bệnh viện và đặt họ trước nguy cơ tử vong. Một nghiên cứu vừa được phổ biến có thể cung cấp phương cách tiên đoán chính xác nguy cơ sắp chết của bệnh nhân từ COVID-19. Các tác giả của nghiên cứu được đăng trong tạp chí Nature Machine Intelligence đã tạo ra một mẩu để tìm kiếm 3 đánh dấu sinh học – mà có thể được đo lường trong một giọt máu – có thể cho thấy trường hợp của bệnh nhân có thể trở thành nguy kịch trong hơn 10 ngày tới hay không, với ít nhất 90% chính xác.
Các nhà Dân Chủ tại Quốc Hội hôm Thứ Bảy tuyên bố rằng họ yêu cầu tất cả hồ sơ và văn bản liên quan đến quyết định của TT Trump sa thải Tổng Thanh Tra Bộ Ngoại Giao Steve Linick, là viên chức giám sát chính phủ thứ 4 mà Trump đã sa thải hay tìm cách đuổi đi trong 6 tuần lễ qua. “Chúng tôi chống lại việc sa thải vì động cơ chính trị đối với các vị tổng thanh tra và việc Trump đuổi đi những chức vụ quan trọng này,” theo Dân Biểu New York Eliot Engel, chủ tịch Ủy Ban Ngoại Vụ Hạ Viện, và Thượng Nghị Sĩ New Jersey Robert Mendedez, nhà Dân Chủ lãnh đạo Ủy Ban Đối Ngoại Thượng Viện, đã viết như thế trong lá thư gửi tới thứ trưởng ngoại giao.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.