Hôm nay,  

Thơ Phan Tấn Hải: Hãy Để Bụi Mờ Trang Giấy

13/02/202315:55:00(Xem: 3819)

 blank

  

thơ Phan Tấn Hải

HÃY ĐỂ BỤI MỜ TRANG GIẤY

.

Trích từ trang 107-110 trong tuyển tập:

KHÁNH TRƯỜNG & BẰNG HỮU

Phỏng vấn - Nhận định - Tâm Cảm - Thơ

Nhiều người viết về Khánh Trường
  

dày 620 trang, NXB Mở Nguồn

đang lưu hành trên mạng Barnes & Noble:

https://www.barnesandnoble.com/s/9798823180344

.

 

Poem and Translation by
PHAN TẤN HẢI

   

HÃY ĐỂ BỤI MỜ TRANG GIẤY

   

--- Tặng Khánh Trường, một thời Hợp Lưu

   

Hãy khép trang giấy lại

còn thoang thoảng những ước mơ

hãy tự để bút mực

làm trôi chảy những dòng thơ

chữ đã viết xuống rồi

là hóa thân thành hoa cho đời

cũng như gió đã viết  

kịp lên trang giấy bầu trời

giữa những muôn trùng chảy xiết

thành những bạt ngàn chữ của mây

thành những bạt ngàn chữ sinh rồi diệt

để thấy đời người có hạn

cũng như mây tan vào vô tận

ai níu được gió hôm nay

ai nhốt được thơ ngày mai

 

Hãy mặc gió cuốn đi

tháng ngày tuổi trẻ của chúng ta

khi rượu còn đầy ly

khi nồng say còn sóng sánh môi hoa

khi những đôi mắt giai nhân còn chưa xa

còn ẩn hiện giữa dòng thơ trên báo

để rồi chúng ta phiền muộn trong mơ

để rồi chúng ta đưa nỗi nhớ mơ hồ

quyện vào mực, vào chữ để giấy ướp mùi hương

để rồi ẩn tiếng cười giai nhân vào tranh

để rồi gọi tên em là nhan sắc giữa vô thường

cứ ngỡ là bất tử

nhưng thực sự là không

khi mùa thu làm vàng trang giấy cũ

khi mùa đông làm nhạt nét tranh nơi môi cười

có phải vì chúng ta chạy trốn quê nhà

nơi nước mắt như dường miên viễn dặm xa.

 

Hãy khép trang giấy lại

bụi thời gian đang lặng lẽ bay tới

đang phủ mờ đi một thời trí nhớ

đang xóa mất dấu chân một thời lặn lội

chúng ta đã muốn tìm mùa xuân lưng trời trận gió

để đưa vào giấy hợp lưu những mùa hoa nở

một thời chúng ta đã sống dài như bất tận

đã ồn ào nói cười như đêm vui mừng không ngủ

một thời chúng ta còn tin vào hồn giấy mực

còn suy tính về những dòng thơ sắp viết

còn cân nhắc với những chữ như dường siêu thực

một thời chúng ta còn tin vào tranh

còn đi tìm cho ra những sắc màu phép thuật

hy vọng làm đẹp hơn cho những chiều tối sáng trưa

khi chúng ta còn tin vào những dòng chữ hợp lưu

rồi sẽ nối kết được cả muôn trùng quê nhà

rồi xếp giấy, chép thơ để làm cầu

rồi vẽ tranh, phác họa để nối cả thiên hà

rồi dòng chữ đã thành mưa để ngập ướt ưu sầu

rồi sắc màu đã thành gió để bay tìm mây dặm xa.

 

Hãy để bụi mờ trang giấy

chúng ta chỉ là quáng nắng chiều qua

chúng ta chỉ là ảnh hiện trong gương

chúng ta chỉ là bọt sóng mưa sa

chúng ta chỉ là tia chớp dặm trường

chúng ta chỉ là giấc mộng sát na

chúng ta chỉ là buổi sớm giọt sương

nhưng đã thơ mộng như kim cương bất hoại

nhưng đã xót thương như lòng mẹ từ bi

nhưng đã tắm dòng hợp lưu từ trời xa phương ngoại

nhưng đã hóa thân thành thơ giữa những chiều ánh tà huy

nhưng đã đi đứng nói cười với ước mơ Hùng Vương cổ đại

 

khi trang sách khép lại

từng đàn chim từ các dòng thơ bay lên.

.

.

LET DUST BLUR THE PAGES

    -- To Khánh Trường, for the ancient days with Hợp Lưu

    

Let's close the pages, where the dreams still linger

let pen and ink flow the lines of poetry on their own

words written down are the incarnation of flowers for life

just like the wind has written on the page of the sky

amidst the fast-blowing gales

to become thousands of clouds

to become thousands of words that arise and fade away

to see that life is too short

just like the clouds melt into infinity

who can hold the wind today

who can lock up poetry tomorrow

  

Let the wind blow away our youthful days.

when the cup of wine is still full

when passion still shines on the lips

when the eyes of the beautiful

are still not far away

still bob around in lines of poems in the newspaper.

then we are sorrowful in our dreams

then we put the vague nostalgia mixed

into ink, into words so that the paper can give off a scent.

then we hide the giggling of the beautiful into paintings

then we name her as the beauty among impermanence

we believe those are deathless

actually -- not.

the autumn turns the old pages yellow

the winter fades the smiling lips in paintings

is it because we run away from home,

where tears seem to be far away?

  

Let's close the pages

The dust of time is quietly flying in,

blurring ancient memories,

erasing footprints of a time of the laborious walk.

We wanted to find the spring with the wind

to put on paper the confluence of the blooming seasons.

Once upon a time, we lived as long as eternity,

talked, and laughed like nights of sleepless joy.

Once upon a time, we still believed in the spirit of paper and ink,

and chew over the lines of poetry that were about to be written

weighing the seemingly surreal words

Once upon a time, we still believed in painting

looking for magical colors

hoping to beautify the afternoons, evenings, mornings, and noons.

Once upon a time, we still believed in confluence words

then we would connect all the broken souls in the homeland.

then we would fold the papers and write down poems to make the bridges.

then we would sketch and paint to link all the galaxies.

then the words would become the rain to flood all the sorrow

then the colors would become winds to search for the clouds in faraway miles.

  

Let dust blur the pages

we are just a mirage of sunshine yesterday

we are just an image shown in the mirror

we are just the foams raising up from the rain on a river

we are just a flash of lightning in a faraway sky

we are just a fleeting dream

we are just a drop of morning dew

but we lived poetically like the undestroyable diamond

but we lived compassionately like merciful mothers

but we bathed in the confluence of rivers from faraway horizons

but we transformed into poetry in the sunset afternoons

but we stood, walked, talked, and laughed in a dream from the ancient Hung Vuong dynasty.

 

when the page closes

flocks of birds fly up from the lines of poetry.

 

(Note: The English version is not in the book.)

.

 




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tin từ tờ San Francisco Chronicle hôm 10/10 cho hay gia đình bốn người bị tìm thấy đã chết tại nhà riêng ở Westwood Highlands, San Francisco, sau khi một người bà con của họ tìm cách vào nhà vì đã không liên lạc được gần một tuần lễ. Bốn nạn nhân này được xác định là bà Paula Trương, 53 tuổi, chồng là ông Thomas Russell Ocheltree, 57 tuổi, và hai con của họ là Alexandra Ocheltree, 12 tuổi và Mackenzie Ocheltree, 9 tuổi, theo nguồn tin của SF Chronicle cho biết.
OPEC cho biết trữ lượng dầu của Venezuela là lớn nhất thế giới. Và do vậy, khó bình yên. Chính quyền Trump trong mấy tuần qua đã dội bom làm chìm 3 tàu cá của ngư dân Venezuela và làm chết nhiều ngư dân, mà Hoa Kỳ nói là ghe chở ma túy
- Đảng Cộng Hòa Chỉ Trích Tổng Thống Trump Lạm Dụng Quyền Hành - Putin Khen Trump Xứng Đáng Được Giải Nobel Hòa Bình - Dịch Sởi Bùng Phát Tại Nam Carolina – Hàng Trăm Học Sinh Phải Cách Ly - Bắc Triều Tiên Phô Trương Tên Lửa Liên Lục Địa Mới Hwasong-20 - Người Venezuela Tại Mỹ Mừng Machado Đoạt Nobel Nhưng Vẫn Lo Sợ Bị Trục Xuất - Nữ Nhân Viên Đài WGN Bị ICE Bắt Giữ Giữa Phố Chicago - Trung Quốc Treo Thưởng Truy Nã Sĩ Quan Đài Loan
Theo báo Government Executive: Việc Trump cảnh báo sẽ sa thải nhân viên do đóng cửa chính phủ dẫn đến ít nhất 4.200 người bị cắt giảm tại bảy cơ quan. Nhiều khả năng sẽ có thêm các cuộc cắt giảm nhân sự liên bang (RIF) khi chính quyền Trump đang thực hiện lời đe dọa lợi dụng việc đóng cửa chính phủ để thực hiện cắt giảm
Chỉ số Trung bình Công nghiệp Dow Jones lập tức sụt giảm 560 điểm, tương đương 1,2%. S&P 500 mất 1,7%, trong khi Nasdaq Composite giảm 2,3%. Ghi nhận: Trước khi Trump hăm dọa, cổ phiếu đã tăng mạnh, với Nasdaq đạt mức cao kỷ lục mới trong ngày.
Ai cũng biết hít thở không khí ô nhiễm có hại cho lá phổi, nhưng còn não bộ của chúng ta thì sao? Một nghiên cứu mới đã đưa ra những bằng chứng đầy thuyết phục, cho thấy ô nhiễm không khí có thể làm tăng đáng kể cơ nguy phải vào bệnh viện vì bệnh trí nhớ suy giảm thể Lewy (Lewy body dementia). Căn bệnh này hiện ảnh hưởng đến hơn một triệu người tại Hoa Kỳ, có hai dạng chính: trí nhớ suy giảm với thể Lewy (Dementia with Lewy) và bệnh Parkinson kèm theo suy giảm trí nhớ (Parkinson’s disease dementia). Cả hai đều xảy ra khi protein alpha-synuclein tích tụ quá mức trong não bộ, dần dần phá hủy các tế bào thần kinh khỏe mạnh. Nghiên cứu được công bố trên tạp chí Science vào tháng 9 năm 2025, hé lộ cơ chế đứng sau mối liên quan đáng lo ngại này.
- Trump Trượt Giải Nobel Hòa Bình Dù Được Đề Cử Rộng Rãi. - Dân Biểu Oregon Hòa Nguyễn Qua Đời Ở Tuổi 41 Sau Thời Gian Chống Chọi Với Ung Thư - Israel Chấp Thuận Giai Đoạn Một Của Thỏa Ước Ngưng Chiến Với Hamas Do Hoa Kỳ Bảo Trợ. - Căng Thẳng Giữa Chính Quyền Trump Và Giới Tư Pháp Leo Thang. - IRS Công Bố Khung Thuế Thu Nhập Liên Bang 2026, Giữ Nguyên Thuế Suất Nhưng Nâng Mức Thu Nhập Theo Lạm Phát. - Thống Đốc Texas Dọa Cắt Ngân Khoản Nếu Không Xóa Vạch Cầu Vồng Và Biểu Tượng “Chính Trị” Trên Đường Phố. - Letitia James Trở Thành Mục Tiêu Mới Trong Chiến Dịch Báo Thù Của Trump. - Nga Oanh Kích Quy Mô Lớn Khiến Kyiv Chìm Vào Bóng Tối. - Tập Cận Bình Đích Thân Tham Gia Soạn Kế Hoạch 5 Năm Mới Của Trung Quốc.
Nhà lãnh đạo đối lập Venezuela María Corina Machado được trao Giải Nobel Hòa Bình năm 2025, nhằm vinh danh cuộc tranh đấu bền bỉ suốt nhiều thập niên của bà chống lại chế độ độc tài, sự can đảm trong công cuộc bảo vệ dân chủ, và vai trò lãnh đạo đạo đức giữa một đất nước đang kiệt quệ vì khủng hoảng.
Có một anh chàng trẻ tuổi gốc Việt, hồi ở Việt Nam học nhạc viện Hà Nội, sau đó đi du học ở Nhật, hiện nay đã trở thành công dân Nhật theo diện di dân có tay nghề. Anh nhận xét rằng nền âm nhạc cổ truyền của Nhật thật đặc sắc, và còn độc đáo hơn nữa khi được các ban nhạc rock trẻ Nhật trình diễn theo phong cách mới. Thí dụ như Wagakki Band phối hợp đàn koto, trống taiko, sáo trúc… chơi cùng với những nhạc cụ rock, làm say mê hàng triệu khán giả trẻ của Nhật. Anh chàng trẻ gốc Việt tin rằng các ban nhạc trẻ ở Việt Nam rồi cũng sẽ làm được điều tương tự. Một chị quê ở Hà Nội, hiện nay đang sống ở Canada theo diện di dân đầu tư. Là người mê dân nhạc Việt Nam, chị cho biết vẫn nghe đủ thể loại chèo, quan họ, chầu văn… để đỡ nhớ quê nhà. Có một lần xem trên Youtube một nhóm trẻ ở Hà Nội kết hợp hát xẩm với nhạc rap, nhảy hip hop, chị nhận xét: “…nhạc chơi theo kiểu hiện đại, trang phục thì khá lố lăng, nhưng chắc phải hát xẩm kiểu này tụi trẻ mới thích và mới biết đến hát xẩm…”
Khi chính thức trở thành công dân Hoa Kỳ bằng con đường nhập tịch, tân công dân không chỉ được công nhận quyền công dân, mà còn nhận được những món quà kỷ niệm đáng trân quý: quốc kỳ, bản sao của Tuyên Dương Độc Lập và Hiến Pháp, cùng một lá thư chào mừng từ tổng thống đương nhiệm. Trong số này, lá thư có lẽ là thứ ít được để ý nhất vì chỉ là mẫu thư được soạn sẵn, nhưng lại chứa đựng nhiều thông điệp sâu xa về cách một tổng thống nhìn nhận đất nước mà mình điều hành.
Ngày 20 tháng 9 năm 2025, Sở Di trú Hoa Kỳ đã ban hành một bản ghi nhớ nhằm làm rõ Tuyên bố của Tổng thống Trump ngày 19 tháng 9 năm 2025, liên quan đến việc hạn chế nhập cảnh vào Hoa Kỳ đối với một số lao động không di dân diện H-1B. Ngày hôm sau, 21 tháng 9 năm 2025, Nhà Trắng đã công bố tài liệu “Câu hỏi thường gặp về H-1B” nhằm cung cấp hướng dẫn thêm.
Trong những năm qua, các chính phủ phương Tây đang biến việc trục xuất di dân thành chính sách quen thuộc, và đáng lo hơn, thành điều “bình thường mới.” Dưới thời Tổng thống Donald Trump, Hoa Kỳ nhanh chóng mở rộng các biện pháp giam giữ và trục xuất người không có quốc tịch. Chỉ trong vài tháng gần đây, chính quyền Trump đã ký thỏa thuận với nhiều quốc gia thứ ba để gửi những người bị trục xuất tới, ngay cả khi họ không hề có bất kỳ mối liên quan nào với những nơi đó.
Vào giữa tháng 9, Ủy Ban Cố Vấn Về Tiêm Chủng (AICP), cơ quan đưa ra lời khuyên cho Trung Tâm Kiểm Soát Và Phòng Ngừa Dịch Bệnh (CDC), đã họp, ban hành các đề nghị mới cho một số loại vaccine, đáng chú ý nhất là vaccine MMRV — sởi, quai bị, rubella, đậu mùa — và vaccine Viêm Gan B. Trước đó, ACIP đã ban hành hướng dẫn mới về vaccine Covid-19, hạn chế mạnh mẽ điều kiện tiêm chủng. Các tuyên bố của ủy ban là mâu thuẫn với chính sách hiện hành của nền y tế Hoa Kỳ và thế giới, khiến giới chuyên gia y tế lo ngại. Một số tiểu bang đã tuyên bố sẽ không tuân theo hướng dẫn của ACIP, sẽ xây dựng các quy định riêng của mình.
Từ phi trường, ngân hàng cho đến các trang mạng xã hội, gương mặt của chúng ta đang dần trở thành chiếc chìa khóa vạn năng, tấm vé thông hành cho vô số dịch vụ. Công nghệ nhận diện gương mặt (facial recognition), cùng các phương thức sinh trắc học (biometric) khác, đang được ca ngợi là giải pháp nhanh chóng, tiện lợi và an toàn. Nhưng đằng sau lời hứa hẹn đó là những tranh cãi xoay quanh vấn đề quyền riêng tư. Liệu đây là tương lai của ngành bảo mật, hay là một sự bành trướng công nghệ đầy nguy hiểm? Và quan trọng hơn, điều này sẽ ảnh hưởng thế nào đến các gia đình, khi chính con em chúng ta cũng đang được yêu cầu dùng gương mặt để xác minh danh tính?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.