Hôm nay,  

Song ngữ: Tears flow downward / Nước mắt chảy xuống

26/08/202319:17:00(Xem: 3069)

blank
Song ngữ: Tears flow downward / Nước mắt chảy xuống

 

Hoàng Tá Thích

 

Nhớ một câu chuyện đăng trên báo về một bà mẹ làm ruộng ở một nơi xa xôi nào đó để nuôi đứa con trai duy nhất đi học. Đến lúc đứa bé vào được lớp cuối tiểu học thì bà mẹ bị đau cột sống không thể làm việc được. Đứa con muốn bỏ học để làm việc giúp mẹ nhưng bà nhất định không chấp nhận nên cuối cùng cậu bé “đành” phải cắp sách đi học.

 

Hằng tháng, bà mẹ đến trường để đóng học phí, thay vì tiền thì bà xin góp gạo. Hiệu trưởng nhìn mớ gạo của bà, nhăn mặt vì gạo không những xấu mà còn trộn lẫn đất cát, dặn lần tới phải đem gạo tốt hơn. Tháng sau lại cũng thế. Lần này, thầy hiệu trưởng nói cho bà mẹ biết nếu lần tới gạo còn quá tệ như thế, sẽ không nhận và cho con bà nghỉ học.

 

Tháng sau, bà mẹ lại đến với một bao gạo không hơn gì các lần trước. Lần này thầy hiệu trưởng chưa kịp nói thì bà mẹ đã khóc và thú thật là từ khi đau cột sống, bà không thể làm ruộng được mà đành phải đi xin gạo các nhà lân cận, toàn là nhà nghèo, để đóng học phí cho con. Thầy hiệu trưởng cảm động và bỏ qua, hứa sẽ giúp đỡ bà.

 

Ngày kết thúc niên học, đứa con trai bà đỗ đầu. Trong buổi lễ tốt nghiệp, bà cũng được mời đến, nhưng bà chỉ dám ngồi vào dãy ghế cuối phòng. Phụ huynh đến dự lễ, ai cũng trông thấy trong một góc ở bục gỗ khán đài, có chất ba bốn bao bố nhỏ, không biết là gì. Thầy hiệu trưởng xướng tên thủ khoa tốt nghiệp, chính là con của người đàn bà kia, và thầy yêu cầu bà mẹ lên khán đài. Bà mẹ đi đứng có phần khó khăn, ngại ngùng khép nép tiến lên. Thầy chỉ vào mấy cái bao bố, mở ra cho mọi người xem và kể lại những công lao hy sinh của bà mẹ để mong con mình được học hành tốt. Đứa con bây giờ mới vỡ lẽ ra, chỉ biết ôm lấy mẹ mà khóc.

 

Người ta thường nói “Nước mắt chảy xuống” là thế. Phương Tây cũng có câu “Nước mắt chảy xuống” không khác gì chúng ta. Nước mắt chỉ chảy xuống, nên thường cũng có câu: “Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày”. Thực ra không đến nỗi con cái nào cũng thế, nhưng chung chung, đó là chuyện rất đời thường.

 

Khi cha mẹ đã già thì lúc nào cũng rảnh rang, có thể dành cả quãng đời còn lại cho con cái. Trái lại, lúc đó thì con cái vẫn còn phải bận rộn với đời sống của chúng và còn phải lo cho con cái chúng trưởng thành, không có dư thì giờ nhiều dành cho cha mẹ. Nước mắt chảy xuống là thế.

 

Người ta cũng thường nói “Hùm dữ không ăn thịt con”. Thường xảy ra những trường hợp con cái từ bỏ cha mẹ, chứ hiếm khi có trường hợp cha mẹ từ con. Phần đông con cái lúc còn trẻ thường cho cha mẹ thuộc về thế hệ cũ, lạc hậu, nên thường bỏ ngoài tai những dạy bảo của cha mẹ. Con cái có thể oán hận cha mẹ, từ bỏ cha mẹ, vì chưa đến cái tuổi để hiểu về lòng dạ bậc sinh thành. Ngược lại, cha mẹ giận những đứa con ngỗ nghịch những muốn từ bỏ, nhưng khi có những bất hạnh xảy đến cho con cái, thì không những cha mẹ ân hận, mà còn đau khổ, và luôn luôn dang tay ôm trọn chúng vào lòng. Người ta bảo nước mắt chảy xuống là thế.

 

Một người chỉ có một đời

Nước mắt chảy xuống chia đời thành hai.

 

Cuộc đời thứ hai là cuộc đời con cái mà mình phải dính liền với chúng.

 

Con cái dù có bao nhiêu tuổi thì vẫn còn là những đứa trẻ đối với cha mẹ, vẫn luôn luôn nằm trong sự lo lắng của bậc cha mẹ. Ngược lại, khi cha mẹ già yếu thì hầu như con cái chỉ có một bổn phận là lo tròn những nhu cầu vật chất là chính. Phần biểu hiện tình cảm thì còn phải tùy thuộc hoàn cảnh con cái có được tự do hay không để có thể thường xuyên ở gần cha mẹ. Ở Âu Mỹ, chung chung, cái khó khăn nhất cho con cái là lúc cha mẹ về già và cách giải quyết gần như duy nhất là những viện dưỡng lão mà có những chỗ, như một nơi chốn để chờ đợi giây phút cuối cùng của cuộc đời. Sống buồn bã, cô đơn vì phải xa cách con cái, mong ngày cuối tuần con cái vào thăm viếng nếu chúng rảnh rỗi. Để cha mẹ già ở nhà là cả một vấn đề. Con cái mỗi người ở một nơi, để cha mẹ ở nhà nào đây. Ban ngày ai cũng phải đi làm việc, phải thuê người có chuyên môn săn sóc người già. Tối đến, phải thay phiên nhau đến với cha mẹ. Những chuyện linh tinh tế nhị con cái không ai dám mở miệng, nhưng bên trong thì đã có những mầm mống phiền muộn, không bằng lòng nhau… Càng lâu, càng nhiều vấn đề.

 

Thực ra thì cũng là chuyện thường tình, vì con cái lúc còn nhỏ, đau yếu thì không mẹ cũng có cha bên cạnh. Trừ những căn bệnh quái ác thì cũng hết bệnh ở bệnh viện rồi cũng trở về nhà. Cha mẹ thì khác. Không những lớn tuổi, thường có bệnh tật mà còn vì tuổi già sức yếu, đôi khi không bệnh tật, cũng chỉ nằm hoài một chỗ chờ ngày ra đi mới là vấn đề. Con cái còn gia đình, còn lắm việc phải lo toan, đâu thể dành hết thì giờ cho cha mẹ được. Có một điều khác biệt giữa những gia đình giàu có và nghèo khổ. Con cái nhà nghèo thường biểu lộ lòng hiếu đạo với cha mẹ hơn là con nhà giàu, vì dễ hiểu là cha mẹ nghèo lo cho con cái ăn học khó khăn trăm bề, nên sự hy sinh của cha mẹ nghèo được con cái thấy rõ ràng, trong khi những cha mẹ giàu có không cần phải lo lắng, và con cái cũng thấy như những phương tiện được thụ hưởng là một điều tự nhiên mà thôi. Sự hy sinh của bậc cha mẹ nghèo khó có thể nói là bao la như trời biển, đôi khi phải hy sinh cả thân xác mình cho con cái được nên người. Đến khi con cái thành đạt, cha mẹ có khi đã không còn.

 

Nước mắt chảy xuống là thế, vì trời sinh đã là thế. Bởi vậy, tốt hơn hết, bậc cha mẹ không bao giờ nên nghĩ đến chuyện nhờ cậy con cái hay quan tâm đến chuyện con cái có thể trả hiếu mình lúc tuổi già để khỏi phải có những thất vọng về tình cảm. Không phải vì bất hiếu mà vì không thể có hoàn cảnh thuận tiện để vẹn toàn mà thôi. Con cái thành đạt, thì cha mẹ hãnh diện vì nuôi dạy con tốt. Con cái giàu có mà còn biết trân trọng những món quà tặng của cha mẹ thì đó là hạnh phúc của cha mẹ. Hãy nên nghĩ đến chuyện lo cho nhau. Quen lo lắng cho nhau giúp cho bậc cha mẹ vừa có thể chung vui hạnh phúc với con cái, mà lại được sự thanh thản trong lòng trong giai đoạn tuổi già bóng xế, đỡ phải làm phiền con cái. Ngược lại, con cái sẽ được thoải mái vì không quá băn khoăn về việc lo cho cha mẹ. Con cái mình lớn lên có gia đình riêng của chúng, rồi cũng sẽ có những suy nghĩ chẳng khác gì mình. Nước mắt cứ thế mà luân lưu chảy xuống, đời này qua đời khác. Đó cũng là một thứ luân hồi của cuộc đời vậy.

 

Con cái lúc đã lớn tuổi, hồi tưởng đến cha mẹ lúc còn sống, càng thấy thương cảm, nhớ nhung, tiếc nuối vì có những điều làm cho cha mẹ không được hài lòng, hay có những điều muốn làm cho cha mẹ vui lòng, nhưng đã muộn rồi, không còn cơ hội để báo đáp. Càng thấy tiếc thương, ân hận thì lại càng thấy tình thương bao la của bậc sinh thành. Hiếu đạo của con cái đối với cha mẹ, thực không thể nào so sánh, bù đắp lại với tình thương của cha mẹ đối với con cái được. Nước mắt chảy xuống là thế. Chuyện tự nhiên đời này tiếp diễn đời khác vẫn là thế, như một thứ quy luật của cuộc sống, không có gì phải cố gắng thay đổi. Làm cha mẹ, chỉ nên thương yêu con cái và không bao giờ nên nghĩ đến con cái sẽ trả hiếu cho mình như thế nào, mới an lạc. Ấy là nước mắt chảy xuống. Ấy là xuôi theo tự nhiên để được nhẹ nhàng thanh thản. (TC. Văn Hóa Phật Giáo số 159 Vu Lan)

 

Nguồn:

https://thuvienhoasen.org/a20988/nuoc-mat-chay-xuong

 

.... o ....

 

Tears flow downward

 

Author: Hoàng Tá Thích

Translated by Nguyên Giác

 

 

There was a story in the newspaper about a mother who traveled to a distant location to work in the fields, all in order to provide for her only son's education. By the time the child entered the final grade of primary school, the mother was experiencing spinal pain and unable to work. The son wanted to drop out of school to work and help his mother, but she refused to accept it. In the end, he had no choice but to continue studying.

 

Every month, the mother went to school to pay tuition fees, but instead of money, she asked to contribute rice. The principal looked at her rice, frowning because it was both of poor quality and mixed with sand. He instructed her to bring better rice next time. Next month, same thing. This time, the principal told the mother that if the rice was as bad next time, he would not accept it and would expel her child from school.

  

The following month, the mother returned with a bag of rice that was no better than the previous one. This time, although the principal didn't have time to speak, the mother tearfully confessed that due to her spinal pain, she was unable to work in the fields. As a result, she had to rely on begging for rice from her impoverished neighbors in order to pay for her child's school fees. The principal was touched and promised to help her.

  

At the end of the school year, her son ranked first among the school's graduates. At the graduation ceremony, the mother was also invited, but she only felt comfortable sitting in the back row of the room. Parents who attended the ceremony noticed three or four small bags in a corner of the wooden platform in the stands. It was unclear what was inside them. The principal called out the valedictorian, who happened to be the woman's son and invited the mother to come up to the stage. The mother had difficulty walking and was too timid to move forward. The teacher pointed to several sacks, opened them for everyone to see the rice, and recounted the sacrifices made by the mother in the hope that her children would receive a good education. The child just broke out; he could only hug his mother and cry.

 

People often say, "Tears flow downward." The Western people also have a saying, "Tears flow down," just like us. Tears only flow downwards, so there is a common saying: "Parents raise children with a love as vast as the ocean, while children reciprocate by taking care of their parents and counting their filial piety every day." It's not really like that for all children, but in general, it's a very common occurrence.

  

When parents grow old, they often find themselves with more free time and can choose to spend it with their children for the remainder of their lives. On the contrary, during that period, children are still occupied with their own lives and responsibilities, leaving little time for their parents to take care of them as they grow up. That's how the tears flow downward.

  

"A fierce tiger does not eat its cubs," is also a commonly heard saying. It is still common for children to abandon their parents, but it is rare for parents to abandon their children. Most children, when they are young, often claim that their parents belong to the old, outdated generation, and therefore tend to disregard their parents' teachings. Children may resent or abandon their parents because they are not yet mature enough to comprehend them. On the contrary, parents often become angry with their rebellious children and may even give up on them. However, when misfortune befalls their children, parents not only experience regret but also endure suffering. They always keep their arms open, ready to embrace their children once again. It is said that tears flow downward like that.

  

A person has only one life.

Tears flow downward, dividing life into two.

  

The second life is the life of children, to which parents must be attached.

 

Children, no matter how old they are, are always a source of worry for their parents. On the contrary, when parents become old and frail, it is the primary responsibility of their children to provide for their material needs. The aspect of emotional expression often depends on whether children are free to be near their parents or not. In Europe and America, the most challenging situation for children, in general, is when their parents become elderly and the only option is to place them in nursing homes. Unfortunately, in some areas, nursing homes are perceived as a place where people go to spend their final moments. Parents often lead sad and lonely lives due to being separated from their children, eagerly anticipating the weekends when they can visit, provided they are available.

  

Leaving elderly parents at home is a challenging issue. The children each stay in one place, where they allow the parents to stay in their house. During the day, everyone has to go to work and may need to hire someone with expertise in elderly care. At night, they have to take turns visiting their parents. The delicate matters that no one dares to speak of, but deep inside, there are seeds of sadness and discontentment with one another... The longer the duration, the more problems arise.

  

In fact, it is quite common for young and sick children to have either their mother or father by their side. Except for severe illnesses, when the sickness subsides, the children will return home. Parents are different. Not only do elderly people often suffer from diseases, but they also face the challenges of old age and weakened health. Sometimes, they are not even sick; they are simply confined to one place, waiting for their final days. The children still have families; there are still many responsibilities to take care of, and it is not possible to spend all their time with their parents.

 

There is a difference between wealthy and impoverished families. Children from impoverished families often exhibit greater filial piety towards their parents compared to children from affluent families. This can be attributed to the fact that parents from low-income households face numerous challenges in providing for their children's education. As a result, the sacrifices made by these parents bring more happiness to their children. It is clear that while wealthy parents need not worry, it is only natural for children to aspire to enjoy the same privileges. The sacrifices of impoverished parents can be compared to the vastness of the sky and the sea. At times, they even have to give up their own lives to ensure their children receive a quality education. By the time the children are successful, their parents may be gone.

  

Tears flow like that because it is the natural law of this world. Therefore, parents should never rely on their children or hope that their children will repay them in old age to avoid emotional disappointments. It is not due to unfilial piety, but rather because there are no favorable circumstances to achieve perfection. When children are successful, parents take pride in their good upbringing. Children who are wealthy but also know how to appreciate the gifts from their parents bring happiness to their parents. Let's consider the importance of caring for one another. Being accustomed to taking care of one another not only brings happiness to parents and their children but also provides a sense of security during the challenging phase of old age, relieving them from burdening their children. On the contrary, children will feel comfortable because they are not overly concerned about taking care of their parents. Children grow up and start their own families, often adopting similar thoughts and beliefs as their parents. Tears kept flowing downward, generation after generation. It is also a form of reincarnation in this world.

 

When the children grow older, they often reminisce about the days when their parents were still alive. At that time, they feel a surge of compassion, nostalgia, and regret. They realize that they had things that left their parents unsatisfied or missed opportunities to do things that would have made their parents happy. However, it's too late now; there's no chance to repay them. The more children feel regret, the more they appreciate the immense love of their parents. The filial piety of children towards their parents is truly incomparable, compensating for the love parents have for their children. That's how the tears flow downward. The natural progression from generation to generation remains unchanged; as a fundamental principle of life, there is no need to attempt to alter it. Parents should unconditionally love their children and never expect anything in return from them in the future. Thus, the parents will feel joyful and at peace. Thus, the tears flow downward. Thus, live in accordance with the natural laws of this realm, so that your mind will be at peace. 

 

(Văn Hóa Phật Giáo Magazine, issue 159. Edition of Vu Lan)

 

.... o ....





Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày Lễ Lao Động 1 tháng 9 năm 2025 sẽ trở thành một ngày biểu tình quy mô lớn khắp nước Mỹ, với khẩu hiệu Workers Over Billionaires – nghĩa là đặt lợi ích của người lao động lên trên giới tỷ phú. Theo dữ liệu của Public Citizen, tính đến cuối tháng 8 đã có gần 1.000 sự kiện được đăng ký — từ New York đến Houston, từ Chicago đến Midland, Michigan. Phong trào do AFL-CIO, liên đoàn công đoàn lớn nhất nước, khởi xướng cùng nhiều tổ chức lao động và chính trị tiến bộ như American Federation of Teachers, National Education Association, MoveOn, Indivisible, Public Citizen, Working Families Party và liên minh May Day Strong. Mục tiêu, theo ban tổ chức, không chỉ là phản đối chính sách cụ thể mà còn nhằm xây dựng sức mạnh thật sự cho giới lao động: “Đây không chỉ là chuyện chính sách — mà là cuộc vận động từ gốc rễ, dựng nên phong trào do người thật, việc thật dẫn dắt.”
Bản tin The Hill và AP chiều Thứ Bảy, ngày 30 tháng 8 năm 2025 cho biết Kari Lake, cố vấn cấp cao của Tổng thống Trump tại Cơ quan Truyền thông Toàn cầu Hoa Kỳ (USAGM), đã thông báo vào tối thứ Sáu rằng 532 vị trí đã bị cắt giảm tại USAGM và Đài Tiếng nói Hoa Kỳ VOA.
- Đội Tuần Tra Xa Lộ California Bảo Vệ Harris - Giám Đốc Dữ Liệu SSA Từ Chức - Melania Trump ‘Không Có Thời Gian Chụp Hình Bìa Cho Vanity’ - Thống Đốc Missouri ‘Nối Gót’ Texas Dưới Áp Lực Của Trump - Hãng Hàng Không Spirit Airlines Khai Phá Sản - Phí Thị Thực Mới $250 Làm Ngành Du Lịch Mỹ Tệ Hơn - Mỹ Từ Chối Cấp Thị Thực Cho Lãnh Đạo Palestine Hợp LHQ - Nga Tiếp Tục Không Kích Ukraine, Một Người Chết, Hàng Chục Người Bị Thương - FDA Thu Hồi Thêm 2 Nhãn Hiệu Tôm Đông Lạnh Khi Nhiễm Phóng Xạ - Hàng Trăm Lá Thư Của Cuộc Tình Thời Đệ Nhị Thế Chiến - Chánh Án Chặn Việc Trục Xuất Nhanh Của Chính Quyền Trump
Theo tin AP hôm Thứ Sáu 29/8/2025. Tổng thống Donald Trump đã từng táo bạo tuyên bố có quyền lực gần như vô hạn để bỏ qua Quốc hội và áp đặt các loại thuế sâu rộng đối với hàng hóa nước ngoài. Bây giờ, một tòa kháng án liên bang đã chận lại, đặt một chướng ngại vật trên con đường của ông. Tòa kháng án Hoa Kỳ Khu vực Liên bang đã phán quyết hôm thứ Sáu rằng Trump đã đi quá xa
Tổng thống Bồ Đào Nha Marcelo Rebelo de Sousa đã công khai gọi Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump là một “tài sản của Nga,” chỉ trích ông đã tỏ ra mềm mỏng với Moscow trong khi Ukraine vẫn đang gắng sức chống trả cuộc xâm lược của Nga. Theo CNN Portugal, De Sousa phát biểu tại một sinh hoạt thanh niên của đảng trung hữu PSD: “Người lãnh đạo tối cao của siêu cường số một thế giới, khách quan mà nói, là một tài sản/tay sai của Liên Xô, hay của Nga. Ông ta hoạt động như một công cụ.” Ông nhấn mạnh rằng chính quyền Trump “chỉ muốn thương lượng” với Moscow, thay vì duy trì thế đứng đồng minh như trước. Nhận định này xuất hiện sau hội nghị tại Alaska đầu tháng, nơi Trump trải thảm đỏ đón Tổng thống Nga Vladimir Putin để bàn về hòa bình. Putin – người đang bị Tòa Hình Sự Quốc Tế truy nã về tội ác chiến tranh – đã bị cấm nhập cảnh nhiều quốc gia Âu Châu, nhưng vẫn được Washington tiếp đón.
J71. Varana Jātaka -- Truyện về Trưởng lão Tissa, con trai của một vị điền chủ Tóm tắt: Một vị sư, đáng lẽ phải đang nỗ lực, đã ngủ quên và bị gãy xương đùi sau khi ngã. Đức Phật kể một câu chuyện từ kiếp trước, trong đó chính vị sư này đã ngủ quên trong giờ làm việc, và khi thức dậy, mắt bị thương và mang về một khúc gỗ xanh, khiến các bạn đồng hành không được ăn.
- Trump Thu Hồi Quyền Mật Vụ Bảo Vệ Của Kamala Harris - Labor Day: Hơn 1,000 Cuộc Biểu Tình ‘Người Lao Động Giá Trị Hơn Tài Phiệt’ - Trump Đối Diện Cuộc Chiến Pháp Lý Trong Mưu Đồ Kiểm Soát Fed - Newsom Phản Công Trump Về Tội Phạm: “Hãy Nhìn Vào Louisiana Trước Đã” - Giám Đốc Tình Báo Lộ Tên Chuyên Gia CIA Đang Hoạt Động Trên X - Kilmar Abrego Garcia Xin Tòa Lệnh Bịt Miệng Chống Lại Bondi, Noem - Thủ Tướng Thái Bị Phế Truất - Điện Kremlin: Vẫn Có Khả Năng Diễn Ra Đàm Phán Hòa Bình - Trump Đề Nghị Căn Cứ Quân Sự Chicago Hỗ Trợ Bố Ráp Di Dân - Hai Nhân Viên Cứu Hỏa Bị Bắt Vì Cáo Buộc Nhập Cư Bất Hợp Pháp - CDC Thay Quyền Lãnh Đạo Giữa Cơn Chao Đảo - Chấm Dứt Miễn Thuế “De Minimis”: Hàng Triệu Kiện Hàng Nhỏ Nay Chịu Thuế - Chuyển toàn bộ chuyến bay quốc tế về Long Thành: Giới chuyên gia lo ngại hạ tầng chưa sẵn sàng
Trong chính trường Hoa Kỳ, có một luận điệu đang được khuếch trương mạnh mẽ: các chính sách thúc đẩy Đa dạng, Công bằng và Hòa nhập (DEI) đang bị gọi là một kiểu bất công mới, “phân biệt đối xử ngược” (reverse discrimination) nhắm vào người da trắng. Luận điệu này cũng chính là mũi nhọn trong các cuộc công kích của Tổng thống Donald Trump và MAGA, được xây dựng trên hai giả định nghe có vẻ vững chắc: thứ nhất, sự kỳ thị người da màu đã lùi vào dĩ vãng; thứ hai, chính người da trắng, đặc biệt là nam giới, giờ đây mới là nạn nhân của sự bất công.
Tổng Thống Trump tuyên bố chương trình trục xuất hàng loạt của ông sẽ trục xuất tất cả người di dân bất hợp pháp khỏi Hoa Kỳ. Có bao nhiêu người? Ước tính dao động từ 11.4 triệu người đến 20 triệu người theo thống kê của chính phủ Hoa Kỳ trong suy nghĩ của ông Trump. Nhiều người dân Hoa kỳ cho rằng trục xuất hàng loạt là tốt, đặc biệt là sau khi chính quyền trước cho phép hàng triệu người di dân không có giấy tờ nhập cảnh và lưu trú tại Hoa Kỳ khi họ nộp đơn xin tị nạn.
Dự luật hòa giải năm 2025, được gọi là Đạo luật Đẹp và Lớn, hiện đã được ban hành. Đạo luật thay đổi các quy tắc và điều kiện dành cho các chương trình quan trọng như Medicaid, SNAP (phiếu thực phẩm) và các chương trình y tế thông qua Đạo luật Chăm Sóc Giá cả Phải Chăng. Trong chuyên mục Hỏi & Đáp dưới đây sẽ giải thích những gì đang thay đổi, khi nào bắt đầu và những gì quý vị cần làm để cập nhật thông tin và duy trì quyền lợi của mình.
Tổng thống Donald Trump đang thúc giục các tiểu bang do Đảng Cộng Hòa kiểm soát vẽ lại bản đồ khu vực bầu cử Hạ viện. Mục tiêu của ông là bảo vệ thế đa số trong cuộc bầu cử giữa kỳ năm sau, và theo các chuyên gia chính trị, bước đi này có thể mở đường cho Đảng Cộng Hòa kiểm soát Hạ Viện trong nhiều thập niên tới, theo Reuters.
Ngày 25 tháng 8 năm 2025, Tổng thống Donald Trump ký một sắc lệnh hành pháp quy định những ai đốt quốc kỳ Hoa Kỳ có thể bị phạt tù một năm, theo Grant Bromley tường thuật trên báo Newsweek, đăng ngày 25 tháng 8 năm 2025. Trong buổi ký lệnh tại bàn Resolute ở Bạch Ốc, Trump nhấn mạnh quốc kỳ là biểu tượng tối cao của tự do Mỹ, với màu đỏ tượng trưng cho máu và sự hy sinh của những thế hệ đã chiến đấu để bảo vệ quốc gia. Ông nói: “Nếu bạn đốt cờ, bạn sẽ bị một năm tù. Việc đốt cờ sẽ chấm dứt ngay lập tức.” Sắc lệnh giao Bộ Tư pháp điều tra và truy tố các hành vi đốt cờ nằm ngoài phạm vi bảo vệ của Tu Chính Án Thứ Nhất. Văn bản còn cho phép cơ quan di trú từ chối, hủy bỏ chiếu khán, thẻ thường trú hay tiến trình nhập tịch, và có thể trục xuất ngoại kiều tham gia hành vi này.
Trong bảy tháng qua, đời sống khoa học tại Hoa Kỳ trở nên căng thẳng hơn bất cứ thời điểm nào trước đây. Bài viết của Katherine J. Wu, viết trên tạp chí The Atlantic ngày 23 tháng 8, 2025 chỉ ra việc chính quyền Trump đã sa thải cố vấn vaccine, chấm dứt nhiều ngân khoản nghiên cứu, phủ nhận sự hiện hữu của giới tính, buộc tội các nhà khoa học liên bang tham nhũng và công khai hạ thấp công trình của họ. Thông điệp được đưa ra rất rõ: khoa học chỉ được tồn tại trong khuôn khổ mà chính quyền cho phép,
Một cuộc khủng hoảng thầm lặng nhưng vô cùng nguy hiểm đang diễn ra trong bộ máy chính phủ liên bang Hoa Kỳ. Các bộ dữ liệu trọng yếu, được xây dựng từ tiền thuế của người dân và là nền tảng cho vô số quyết định từ đời sống hàng ngày đến an ninh quốc gia, đang bị xóa sổ, chỉnh sửa hoặc không ai được xem.
Ngay từ nhiệm kỳ đầu, tổng thống Trump đã cho thấy lập trường rõ rệt của mình: ưu tiên phát triển ngành công nghiệp dầu mỏ Hoa Kỳ, phủ nhận nguy cơ biến đổi khí hậu. Không có gì ngạc nhiên khi từ những ngày đầu của nhiệm kỳ thứ hai, chính phủ Trump bắt đầu xóa bỏ mọi chính sách khuyến khích sử dụng xe điện của chính phủ tiền nhiệm, đưa xe xăng trở lại vị thế không cần thay đổi như cách đây vài thập niên. Nước Mỹ nay rơi vào tình trạng không những chậm phát triển về kỹ thuật, mà còn lạc hậu về cách nhìn về công nghệ kỹ thuật xe điện tiên tiến mà cả thế giới đang theo đuổi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.