Hôm nay,  

Mối Tình Nghệ Sĩ Thầm Kín Xa Xưa

03/04/202515:48:00(Xem: 2419)

blank

  

MỐI TÌNH NGHỆ SĨ THẦM KÍN XA XƯA

Hồi Ký PT. Nguyễn Mạnh San

Dưới đây là hai câu chuyện tình cảm thầm kín, hồn nhiên, trong trắng có thật 100%, chưa hề lấm vết bụi trần trong tuổi hồn nhiên thanh xuân đôi tám, đã xảy ra cách đây hơn nửa thế kỷ tại quê hương yếu dấu Việt Nam của chúng ta. Đó là 2 câu chuyện tình cảm của 2 chàng nhạc sĩ thư sinh tài tử trong thời hàn vi, thân thiết với nhau như hai anh em ruột thịt sống trong một nhà, đánh đàn trong cùng một ban nhạc vào những ngày lễ nghỉ cuối tuần.

.
blank
blank

.
Một người chơi đàn Tây Ban Cầm là cháu ruột của một nhạc sĩ tài danh Vua Tango Hoàng Trọng và một người chơi đàn Lục Huyền Cầm là một học trò số một của nhạc sư Hạ Uy Cầm William Chấn nổi danh tại Saigon. Tác giả xin được tường thuật lại cùng độc giả câu chuyện thật ly kỳ tình cảm hấp dẫn có một không hai và đã đem lại muôn vàn hồng ân hạnh phúc mà Thiên Chúa đã ban cho 2 chàng nhạc sĩ tài tử vô danh này là 2 nhân vật chính trong câu chuyện dưới đây, mà nay là Thầy Phó Tế Vĩnh Viễn Nguyễn Mạnh San 85 tuổi đang hưu trí tại Hoa Kỳ và Linh Mục Trần Ngọc Hải 86 tuổi cũng đang hưu trí tại Pháp Quốc.

Đó là chàng nhạc sĩ chơi đàn Tây Ban Cầm trong nhiều năm đã khuyến khích và hy sinh nhiều ngày giờ để tập luyện cho một cô thiếu nữ xuân thì, có nét đẹp hiền thục, dễ thương để trở thành một nữ ca sĩ mang tên Ánh Thu với giọng ca truyền cảm của cô, trong ban nhạc Nha Quân Y VNCH tại Tổng Y viện QLVNCH tại Saigo đã được nhiều chiến sĩ thương bệnh binh VNCH mến mộ. Nhưng ít lâu sau cô Ánh Thu bỏ ca hát bước chân lên xe hoa, để trở thành Phu Nhân của Bác Sĩ Trần Minh Tùng là Tổng Trưởng Y Tế VNCH.

blank
.
Trước khi cô từ biệt trần gian, cô đã mời tôi tới thăm cô tại tư gia với mục đích duy nhất là để tỏ lòng biết ơn của cô đối với người nhạc sĩ đã tận tình tập luyện cho cô ca hát và nhân dịp này tôi cũng đã tặng cho cô bản nhạc "Hè Xưa Tưởng Nhớ" là sáng tác đầu tay của tôi viết tặng cho người vợ yêu quý nhất đời tôi, để ghi dấu lại những ngày chúng tôi mới quen nhau.


Nếu quý vị độc giả nào muốn thưởng thức bài ca này thì xin bấm vào Video Youtube Google sẽ nghe rõ. Rồi một hôm bất ngờ Cha Trần Ngọc Hải đưa cho tôi xem bản nhạc "Những Buổi Chiều Xưa" do chính Ngài mới sáng tác xong để tặng riêng cho cô Kim Quy và Ngài yêu cầu tôi trình bày bài ca này đầu tiên cho các anh em Chiến Sĩ Thương Bệnh Binh VNCH đang nằm điều trị tại Tổng Y Viện QLVNCH Saigon.

.
Phải nói thêm là Cha Hải và tôi thường xuyên đi đánh đàn cho cô Kim Quy hát trong những buổi trình diễn văn nghệ học đường do Hội Thanh Sinh Công tổ chức. Đi đôi với nghề ca hát tài tử của cô vì Chúa cho cô có một giọng ca thiên phú, cô còn là giáo sư dạy Anh Ngữ tại trường tư thục Regina Pacis, Trường Anh văn Nguyễn Ngọc Linh, và một số trường nổi tiếng khác tại Saigon. Đức lang quân của cô là TS. Trần Mai, cựu Sư Huynh thuộc Dòng LaSan Taberd và là cựu Giám Đốc Đài Phát Thanh Công Giáo Veritas (Đài Chân Lý) tại Phi Luật Tân, trực thuộc Đài Phát Thanh Vatican.

Hơn thế nữa, cô còn là em ruột của TS. Nguyễn Tiến Hưng, Tổng Trưởng Kế Hoạch và Phát Triển VNCH trước năm 1975, mà đáng lẽ ra tôi là Chánh Văn Phòng đầu tiên cho Ông vì tôi đang chờ đợi lệnh bổ nhiệm chức vụ mới vào phục vụ trong Ngành Ngoại Giao VNCH.Thế rồi như một tiếng sét đánh trong tim tôi.

.
Vì sau nhiều năm không nghe tin tức gì về cô Kim Quy, thì cách đây vài ngày phu quân của cô đã điện thoai nói chuyện với tôi và anh trao điện thoại cho cô nói chuyện trực tiếp với tôi. Vẫn với giọng nói ngọt ngào êm ái của cô như xưa kia, làm cho tôi xúc động, nhớ lại như ngày nào Cha nhạc sĩ Trần Ngọc Hải cùng tôi đánh đàn cho cô hát trong các buổi trình diễn văn nghệ học đường hay tại những nơi công cộng.

Thật là một điều huyền diệu lạ lùng không thể nào nói hết ra đây được, mà ngay lúc này tôi chỉ muốn hát cho cô nghe bài "Những Buổi Chiều Xưa" do Cha Hải sáng tác cách đây đã hơn nửa thế kỷ tại Việt-Nam để viết tặng riêng cô, trước khi ông mặc áo dòng khổ tu Châu Sơn tại Thụy Sĩ, mà tôi là người đầu tiên trình bầy bản nhạc này trong ban nhạc Nha Quân Y VNCH cho các Chiến Sĩ VNCH thưởng thức về Mối Tình Yêu Trong Trắng của tuổi thanh xuân thơ ngây chưa lấm vết bụi trần.

blank
.

Phó Tế Nguyễn Mạnh San

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cơ Quan Thực Phẩm và Thuốc (FDA) đã chính thức tăng tuổi hợp pháp để mua thuốc lá tại Hoa Kỳ từ 18 lên 21.
thơ thời kỳ này của thi sĩ Lê Giang Trần dễ làm chúng ta mất ngủ, với những thao thức về những đời thơ bay theo gió lộng ra biển. Có phải thơ chàng là để trôi theo biển gió? Hay là thơ cũng lấm bụi theo chân giang hồ
Ông là kiến trúc sư, là một học giả, đã xuất bản nhiều tác phẩm trong tiếng Việt và tiếng Anh về Phật học, triết học và tâm lý học. Ông cũng viết truyện. làm thơ... bây giờ ông cho biết sẽ ra ứng cử chức Thị Trưởng Thành Phố Westminster.
Cuộc hành trình ‘khởi đầu bằng thảm kịch’ đã cho thấy ‘sự trưởng thành và hòa nhập của người di dân gốc Việt với xứ sở này’.
Các thống đốc Cộng Hòa tại hơn một chục tiểu bang đã gửi thư lên Bộ Ngoại Giao yêu cầu những người tị nạn được tái định cư tại các tiểu bang của họ, theo Phòng Dân Số, Tị Nạn và Di Trú cho biết.
Tình trạng ô nhiễm không khí tại Việt Nam đã đến mức báo động vì đã có tới hơn 50,000 người chết vì ô nhiễm không khí trong năm 2017, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) trích thuật báo cáo quốc tế cho biết hôm 25 tháng 12.
Các thị trường chứng khoán toàn cầu đã hoạt động mạnh trong năm 2019, thu lợi hơn 17 ngàn tỉ đô la trong tổng trị giá, theo tính toán của ngân hàng Deutsche Bank cho biết.
Phủi sạch nợ duyên. Kiếp vô thường Về miền Cực Lạc, nẻo Tây Phương
Quý vị nào thích môn thể thao bóng bầu dục của Mỹ chắc hẳn có nghe "tiếng" của Redskins. Redskins là đội nhà của vùng Virginia, Washington DC và Maryland.
Sao ông lại lấy bút hiệu là Bồ Tùng Ma mà không là Bồ Tùng... gì gì đó? (Tôi nghĩ thầm ông này chắc là... ma mãnh lắm đây?) Hỏi ông, ông giơ tay che cái lỗ tai. Tôi chả hiểu ông muốn nói gì. Câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời.
Người ta thường gọi “Chết” là “Ra Ma.” Nhưng đối với nhóm Việt Bút chúng tôi, ít nhất là lần này anh Bồ Tùng Ma ra đi, thì tuyệt đối không phải như thế
Từ ngày 22.12, mùa đông trở lại với các nước bắc bán cầu và ở lại cho tới tháng ba năm 2020. Cũng là theo lẽ tuần hoàn của vũ trụ mà thôi, thu đi thì đông tới vả rồi nhường chỗ cho mùa xuân.
Tháng Tám năm nay, nhóm Việt Bút xôn xao vì không thấy anh tham dự buổi họp mặt thân hữu trước ngày giải thưởng Viết Về Nước Mỹ như mọi năm. Ai cũng nghĩ chắc anh đi Việt Nam thăm gia đình, không về kịp.
Mới đặt chân đến Mỹ chưa được mười ngày ông Hai đã được ông James tặng một chiếc xe hơi. Ông James dẫn ông Hai băng qua cái sân rất rộng, vào nhà xe, chỉ một chiếc xe màu xám trắng nằm trên bốn bánh gần như không còn một chút hơi
Bồ Tùng Ma sinh thời là một khuôn mặt thân quen, thương yêu của giải thưởng Viết Về Nước Mỹ. Tác giả tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm 2001, ngay năm thứ hai, Ông được trao tặng giải bán kết Viết Về Nước Mỹ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.