Hôm nay,  

Phá Sản: Trump Siết Người Làm Thủ Công Mỹ: Thuế Quan Làm Tất Cả Chúng Tôi Phá Sản

28/08/202515:51:00(Xem: 2235)
blank 

PHÁ SẢN: Trump siết người làm thủ công Mỹ: Thuế quan làm tất cả chúng tôi phá sản
 

Bản tin của phóng viên Fiona Harrigan trên báo Reason hôm Thứ Năm 28/8/2025, nhan đề "'Tariffs Will Simply Put Us All Out of Business': Trump's Trade War Is Crushing American Crafters" ("Thuế quan sẽ chỉ khiến tất cả chúng tôi phá sản": Cuộc chiến thương mại của Trump đang bóp nghẹt người làm thủ công Mỹ).
 

Khi thuế quan của Tổng thống Donald Trump khiến cuộc sống của người Mỹ trở nên kém khả năng chi trả và ít dự đoán hơn, chúng cũng đang đe dọa làm cho nó kém sáng tạo hơn. Các cửa hàng thủ công của Mỹ đang phải vật lộn để theo kịp các chính sách thương mại luôn thay đổi, khiến các sản phẩm sản xuất ở nước ngoài mà họ bày bán trở nên đắt hơn và khó tiếp cận hơn. Nhiều công ty cung cấp vật liệu thủ công nước ngoài hiện không thể vận chuyển đến người tiêu dùng Mỹ.
 

Dana Chadwell thành lập Công ty Sợi Chattanooga Yarn Company ba năm trước khi cô "nhận thấy một khoảng trống trên thị trường địa phương mà các cửa hàng lớn như JoAnn, Michael's và Hobby Lobby không đáp ứng được." Cô hình dung "một nơi để tìm những sợi len đẹp dùng đan và móc bằng tay, và một nơi để xây dựng cộng đồng xung quanh việc làm len." Đây là một dự án thành công "cả về khía cạnh kinh doanh lẫn cộng đồng" và "tôi thực sự đang sống trong mơ ước của mình", Chadwell giải thích—nhưng thuế quan đã đẩy cửa hàng của cô vào một thế giới bất định.
 

Theo Chadwell, hơn 90% nguồn sản phẩm của cô đã bị ảnh hưởng bởi thuế quan. "Tất cả các nhà cung cấp của tôi, trừ một người, từ lớn đến nhỏ, đều đã tăng giá," cô tiếp tục. Vì tình hình thuế quan quá khó lường... nên việc lập kế hoạch dài hạn là không thể.
 

"Tôi cảm thấy như mình đang ở trong trạng thái phản ứng hơn là chủ động," Chadwell nói.
 
Từ kim đan nhôm đến vải may in, đến các chai sơn dầu, những người làm thủ công của Mỹ làm việc với nhiều loại vật liệu được sản xuất ở nước ngoài. Điều đó khiến họ đặc biệt dễ bị tổn thương trước cuộc chiến thương mại của Trump.

Theo Viện Kinh tế Quốc tế Peterson, hàng nhập cảng từ châu Âu hiện đang phải chịu thuế quan 15%, và mặc dù thuế quan cao ngất ngưởng đối với hàng nhập cảng từ Trung Quốc đã tạm dừng cho đến giữa tháng 11, chúng vẫn ở mức 57,6%. Tệ hơn nữa, Trump đang loại bỏ việc miễn trừ quy chế "de minimis", cho phép hàng hóa trị giá dưới 800 đô la Mỹ được nhập vào Mỹ mà không phải chịu thuế. Cả những người làm đồ thủ công nghiệp nghiệp dư lẫn các cửa hàng thủ công nhộn nhịp đều sẽ thấy chi phí của họ tăng lên.
 

Chadwell đã mua sắm tất cả các mặt hàng cho mùa thu năm 2025 vào mùa xuân vừa qua – điều mà cô cho là điển hình của các cửa hàng len. "Hãy nghĩ xem kể từ đó đã có bao nhiêu thay đổi về thuế quan," cô chỉ ra. Tình hình cực kỳ hỗn loạn. Không có hy vọng lập kế hoạch dài hạn, cô quyết định mua nhiều hàng tồn kho hơn bình thường để cố gắng khóa lại "chi phí thấp hơn, trước thuế quan". Là chủ doanh nghiệp, cô không có ý định chi tiêu vượt quá khả năng của mình – "Tôi bắt đầu mà không có nợ và dự định sẽ duy trì tình trạng đó," cô giải thích – vì vậy cô đã rút hết quỹ dự phòng "để đặt hàng trước [cho cô]."
 

Chadwell đã thông báo với khách hàng rằng họ có thể mong đợi giá cao hơn bắt đầu từ mùa thu này. "Tôi đơn giản là không thể 'nuốt' được thuế quan với tư cách là một doanh nghiệp nhỏ," cô nói. Cô ấy đã ngừng bán một số sản phẩm nhất định "do chi phí tăng do thuế quan" và cố gắng dự trữ các mặt hàng giá thấp hơn "để giúp khách hàng của tôi không vượt quá ngân sách gia đình của họ." Cô đã nhập thêm nhiều loại sợi sản xuất tại Mỹ, nhưng "đó là những loại sợi cao cấp không có thuế, nên chúng là một lựa chọn có giá cao hơn."
 

Chỉ bán các vật liệu sản xuất tại Mỹ không phải là một lựa chọn khả thi đối với hầu hết các cửa hàng thủ công. "Thuế quan cũng ảnh hưởng đến các loại sợi sản xuất tại Mỹ," Fibre Space, một cửa hàng sợi ở Alexandria, Virginia, chỉ ra. Đó là vì "hàng hóa sản xuất tại Mỹ vẫn phụ thuộc vào vật liệu sản xuất ở các nước khác. "Sợi" là một sản phẩm nông nghiệp," Chadwell nhận xét, "vì vậy một số loại cây trồng và vật nuôi nhất định tạo ra sợi tốt nhất trong những điều kiện khí hậu rất cụ thể mà không nhất thiết phải có ở Hoa Kỳ. Trong khi đó, "kim, chỉ, đồ lặt vặt, [và] túi... chỉ có thể sản xuất với giá cao hơn nhiều" ở đây.


 

Cửa hàng thủ công Joann, từ lâu là điểm dừng chân đầu tiên của những người làm thủ công tiết kiệm hoặc những người muốn thử một sở thích mới, đã đóng cửa vào tháng 5. Nhiều cửa hàng thủ công "đã bắt đầu cố gắng mang về các sản phẩm với mức giá phải chăng hơn để phục vụ" những khách hàng đó, theo Abby Glassenberg, đồng sáng lập và chủ tịch của Craft Industry Alliance, một hiệp hội thương mại dành cho các doanh nghiệp thủ công. Nhưng với thuế quan, điều đó cũng trở nên khó khăn hơn, vì nhiều nguồn cung thân thiện với ngân sách đó được sản xuất ở nước ngoài.
 

Khi miễn trừ "de minimis" hết hạn vào hôm thứ Sáu, ngay cả các đơn hàng hàng hóa nhỏ cũng sẽ phải chịu thuế quan theo quốc gia. Theo dữ liệu của Cơ quan Hải quan và Bảo vệ Biên giới Hoa Kỳ, 1,36 tỷ gói bưu kiện đủ điều kiện được miễn thuế đã đến trong năm 2024, theo báo cáo của Eric Boehm từ Reason. Một số công ty vận chuyển châu Âu, bao gồm DHL, Royal Mail của Anh và La Poste của Pháp, đã thông báo rằng họ sẽ tạm dừng vận chuyển đến Mỹ, "với lý do chính sách mơ hồ và cần thiết phải thiết lập các hệ thống hậu cần hoàn toàn mới", NPR đưa tin. Các công ty bưu chính Đan Mạch, Thụy Điển, Ý và Áo cũng đã tạm dừng các lô hàng đi Mỹ.
 

Ngay cả trước khi những quyết định đó ngăn cản các nhà cung cấp châu Âu bán sản phẩm của họ cho những người làm thủ công ở Mỹ, một số công ty đã cắt giảm đơn đặt hàng đến Hoa Kỳ. Thương hiệu len nổi tiếng của Đan Mạch Knitting for Olive đã thông báo rằng họ sẽ chỉ vận chuyển đến các cửa hàng len ở Mỹ – không trực tiếp đến các thợ thủ công cá nhân – do chính sách thương mại của Hoa Kỳ. Cửa hàng thủ công Wool Warehouse của Anh đã tạm ngừng tất cả các lô hàng đến Mỹ vào ngày 21 tháng 8. "Rõ ràng đây không phải là điều chúng tôi muốn làm," cửa hàng giải thích, gọi doanh số bán hàng tại Mỹ là "một phần quan trọng trong hoạt động kinh doanh của chúng tôi." Nhưng "mức phí phụ trung bình có thể xảy ra sẽ ở mức khoảng 50% mỗi đơn hàng". Cửa hàng dự đoán rằng ít khách hàng sẵn sàng trả phí đó khi nhận hàng, dẫn đến "một lượng lớn bưu kiện không được giao bị trả lại cho chúng tôi".
 

"Đại đa số" các doanh nghiệp trong ngành thủ công của Mỹ là các doanh nghiệp nhỏ, theo lời Glassenberg. Nhiều người dựa vào việc miễn trừ "de minimis" để đặt các đơn hàng bán buôn nhỏ nhằm mua các bộ phận cấu thành nên các bộ dụng cụ thủ công và sản phẩm thủ công. "Thực tế là chuỗi cung ứng ở Mỹ hiện tại không đủ mạnh để cung cấp những mặt hàng đó," cô tiếp tục.
 

Một số người làm thủ công sẽ tìm cách thích ứng. Glassenberg nhận thấy sự quan tâm ngày càng tăng đối với các xưởng sửa chữa và các trung tâm tái sử dụng sáng tạo, nơi bán các vật liệu thủ công đã qua sử dụng. Trong các diễn đàn trực tuyến về thuế quan, những người đan và móc len dự đoán rằng họ sẽ vượt qua cuộc chiến thương mại bằng cách sử dụng hết số len dự trữ hoặc tháo các dự án trước đây và áo len mua lại để tái sử dụng vật liệu.
 

Tuy nhiên, những chiến thuật đó bỏ qua nhiều người làm thủ công nghiệp nghiệp dư, những người chỉ muốn mua một chiếc móc len rẻ tiền và một cuộn len acrylic. Điều đó có vẻ nhỏ nhặt, nhưng thuế quan ngăn chặn tất cả các loại giao dịch tự nguyện định hình cuộc sống và văn hóa theo những cách lớn – và thường không đáng chú ý. Điều đó có nghĩa là những cửa hàng sẽ không được mở, những món quà sẽ không được làm thủ công và những sở thích sẽ không được theo đuổi. Và ngay lập tức hơn, thuế quan đang trừng phạt các chủ doanh nghiệp muốn giúp người Mỹ lấp đầy cuộc sống của họ bằng sự sáng tạo hơn.
 

"Những người chúng tôi đang điều hành cửa hàng của mình như một doanh nghiệp có lợi nhuận rất lo lắng nhưng cũng rất bực bội vì chúng tôi cảm thấy như mình không có quyền kiểm soát số phận của mình," Chadwell nói. "Có một điểm mà thuế quan sẽ khiến tất cả chúng ta phá sản bất kể chúng ta quản lý cửa hàng của mình tốt đến đâu."



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thống Đốc New York Andrew Cuomo đã chỉ trích Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Ba, 9 tháng 6 vì đã tweet về ý nghĩ không được hỗ trợ rằng một người biểu tình bị thương ở Buffalo, New York, có liên quan đến antifa. Đầu Thứ Ba Trump cho biết người đàn ông lớn tuổi đã bị cảnh sát đẩy xuống trong cuộc biểu tình chống cái chết của người đàn ông da đen không vũ trang George Floyd là một phần của nhóm. “Người biểu tình tại Buffalo bị cảnh sát xô ngã có thể là một kẻ khiêu khích ANTIA. Martin Gugino, 75 tuổi, bị đẩy đi sau khi xuất hiện để quét thông tin liên lạc của cảnh sát để bôi đen thiết bị,” Trump viết twitter. @OANN tôi đã xem, ông ấy té nặng hơn bị đẩy. Máy quét đang nhắm. Có thể là dàn dựng?
Tôi sinh ra trong một cái xóm rất nghèo, và (tất nhiên) rất đông trẻ nhỏ. Cùng lứa với tôi, có cả tá nhi đồng mà tên gọi đều bắt đầu bằng chữ út: Út lé, Út lác, Út lồi, Út lùn, Út hô, Út còi, Út ghẻ, Út mập, Út sún, Út sứt, Út méo, Út hô, Út đen, Út ruồi, Út xẹo, Út trọc … Cứ theo cách thấy mặt đặt tên như vậy, người ta có thể nhận dạng và biết được thứ tự của đứa bé trong gia đình mà khỏi phải giới thiệu (lôi thôi) kiểu cách, theo kiểu Âu Tây: – Còn đây là thằng út, nó tên là Út rỗ. Vùa lọt lòng thì cháu rơi ngay vào một cái … thùng đinh! Riêng trường hợp của tôi thì hơi (bị) khác. Tôi tên Út khùng. Lý do: khi mới chập chững biết đi, tôi té giếng. Khi tìm ra con, nắm tóc kéo lên, thấy thằng nhỏ mặt mày tím ngắt, chân tay xụi lơ, bụng chương xình, má tôi chỉ kêu lên được một tiếng “rồi” và lăn ra bất tỉnh.
Vào lúc 1 giờ chiều Thứ Hai ngày 8 tháng 6 năm 2020, trước khu Thương Xá Phước Lộc Thọ, hằng trăm các chủ tiệm nail, các chuyên viên nghề nail đã đến từ Sacramnto, San Jose, San Diego và các vùng phụ cân Nam California cùng một số đồng hương yểm trợ tinh thần cho ngành nail cũng đã tham dự biểu tình do nhóm Nailing it For America tổ chức để bày tỏ nguyện vọng và yêu cầu Ông Thống Đốc Gavin Newsom cho mở của lại ngành nail.
Chúng ta thấy gì qua những cuộc biểu tình và bạo lực tiếp theo sau cái chết của người thanh niên da đen George Floyd bị người cảnh sát da trắng Derek Chavin dùng đầu gối đè cổ nghẹt thở chiều ngày 25-5-2020 tại thành phố Minneapolis, bang Minnesota? Hàng trăm cánh sát dã chiến với trang bị tác chiến và măt nạ chống khói độc đối đầu với hàng ngàn người biểu tình đòi công lý cho George Floyd và đòi được sống bình đẳng với người Mỹ da trắng. Đó là cuộc đấu tranh chính đáng chống lại áp bức, chống lại bất công của một xã hội đa chủng đa văn hóa như nước Mỹ.
Thành phố khuyến khích cộng đồng tham gia cuộc thi nghệ thuật ‘Tree Art Contest’ trên các trang mạng xã hội. Cuộc thi được kéo dài đến Thứ Sáu, ngày 26 tháng Sáu, 2020, và mọi người có thể vào trang Facebook tại @gardengrovecityhall để bình chọn cho những tác phẩm được sáng tạo từ các em học sinh từ lớp mẫu giáo đến lớp 12.
Các nhà lập pháp Dân Chủ Hoa Kỳ tại Quốc Hội đã đệ trình dự luật cải tổ cảnh sát Mỹ, theo sau nhiều tuần lễ biểu tình chống cảnh sát bạo hành và kỳ thị chủng tộc. Dự luật sẽ làm dễ dãi hơn cho biệc truy tố cảnh sát có hành vi sai trái, cấm làm nghẹt thở, và giải quyết vấn đề kỳ thị chủng tộc. Dự luật đến giữa lúc các nhà lập pháp Minneapolis cam kết dẹp bỏ lực lượng cảnh sát của thành phố này. Cái chết của George Floyd trong tay của cảnh sát da trắng đã tạo ra áp lực toàn quốc phải thay đổi. Tuy nhiên, không rõ là các nhà lập pháp Cộng Hòa, là những người kiểm soát Thượng Viện Hoa Kỳ, có sẽ ủng hộ dự luật được đề xuất có tên Justice in Policing Act of 2020 hay không.
Hàng ngàn người tiếc thương đeo khẩu trang và găng tay đã xếp hàng chờ đợi nhiều giờ bên ngoài một nhà thờ hiếm khi đông người tại Houston hôm Thứ Hai, 8 tháng 6 để bày tỏ lòng tôn kính tại lễ tưởng niệm sau cùng đối với George Floyd, một người đàn ông da đen vô danh mà cái chết đã làm bùng lên nhiều cuộc biểu tình khắp thế giới chống lại việc kỳ thị chủng tộc bất công và bạo hành của cảnh sát. Vì đại dịch vi khuẩn corona, nhiều nhóm 15 người một lượt được phép vào bên trong Nhà Thờ Fountain of Praise Church để viếng thi hài của Floyd, đã đặt trong một quan tài màu vàng mà Floyd thích hay mấy chữ “Tôi không thể thở,” mà Floyd đã kêu lên khi Derek Chauvin, cảnh sát da trắng Minneapolis đè đầu gối lên cổ ông gần 9 phút.
Tân Tây Lan (New Zealand) có vẻ đã hoàn toàn xóa sạch vi khuẩn corona – ít nhất cho đến nay – sau khi các viên chức y tế cho biết hôm Thứ Hai, 8 tháng 6 rằng người bị truyền nhiễm được biết sau cùng đã bình phục. Tuyên bố đã được chào đón với niềm vui cả nước và có nghĩa là quốc gia 5 triệu dân này sẽ nằm trong số nước đầu tiên chào đón mọi người trở lại trong các sân vận động, các buổi hòa nhạc đông người và gỡ bỏ các hạn chế chỗ ngồi trên các chuyến bay. Đó là 17 ngày kể từ trường hợp bị lây mới nhất được báo cáo, trong thời gian có thêm 40,000 người đã được thử nghiệm, nâng tổng số người được thử nghiệm lên 300,000. Hôm Thứ Hai đánh dấu lần đầu tiên kể từ cuối tháng 2 không có trường hợp lây bệnh nào nữa.
Quốc Hội CSVN đã thông qua Hiệp Định Mậu Dịch Tự Do Liên Âu-VN (EVFTA) và Hiệp Định Bảo Hộ Đầu Tư (EVIPA) hôm 8 tháng 6 năm 2020 để thúc đẩy thương mại song phương, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm Thứ Hai.
Xét nghiệm này miễn phí, dành cho những người làm việc thiết yếu trong lĩnh vực thương mại, nhà hàng, giáo dục và phục vụ cộng đồng xã hội. Thứ Năm, ngày 11 tháng 6/2020, từ 12 giờ trưa tới 6 giờ chiều. Tại Vietnamese Taekwondo Center, 14891 Moran St., Westminster, CA 92683
Có vài kinh điển đã nói đến chiến tranh và dùng bạo lực để trừng phạt, nhưng tìm cách biến đổi quan điểm thông thường của thế gian là bạo lực cũng đôi khi cần thiết bằng cách là đối thoại với một lý tưởng không dùng bạo lực. Về điểm này, Phật có nói đến mình như một người xuất thân từ giai cấp lãnh chuá. Trong hai bài pháp ngắn, Phật có bình luận về hai cuộc chiến xảy ra khi ác vương A Xà Thế, Ajàtasattu, tấn công vào lãnh thỗ của chú mình là vua Ba Tư Nặc, Pasenadi, cũng là một tín đồ của Ngài, và được coi như là người luôn làm việc thiện. Trong cuộc chiến đấu tiên, vua Pasenadi bị đánh bại và rút lui. Đức Phật có suy nghĩ về sự bất hạnh này và ngài nói rằng: “Chiến thắng gieo thêm hận thù, người bại trận sống trong đau khổ. Hạnh phúc thay cho một đời sống an hoà, từ bỏ đưọc mọi chuyện thắng thua. Điều này cho thấy rõ rằng sự chinh phục đem lại bi đát cho người thua cuộc mà chỉ đưa tới thù hận và dường như chỉ muốn chinh phục lại kẻ chinh phục.”
Chúng con Chư Ni Chùa Hương Sen và học trò nhỏ của Ôn từ Mỹ Quốc vừa hay tin Hòa thượng giáo sư đã viên tịch, quãy dép về Tây vào lúc 3h15 phút sáng nay 16/4/ Canh Tý, Chủ Nhật ngày 07 tháng 06 năm 2020 tại Sài Gòn, Việt Nam. Chúng con thật vô cùng bồi hồi kính tiếc.
Chiều ngày 29/5 sau phiên xử phúc thẩm, một người dân ở xã Bình Phước, ông Lương Hữu Phước, đã trở lại toà án và nhảy từ lầu hai của toà để tự sát. Hình ảnh ông nằm chết, co quắp ngay trước sân toà nói lên nỗi tuyệt vọng, sự cô đơn cùng cực của người dân VN trước các phán quyết của toà án. Tôi chạnh nhớ đến câu nói của thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh trong phiên phúc thẩm của anh: “một lũ bất nhân đã làm ra phiên toà bất công”.
Ôi, tưởng gì chớ tật xấu của đàn ông (nói chung) và đàn ông Việt Nam (nói riêng) thì e đám đàn bà phải càm ràm cho tới… chết – hay ngược lại. Không mắc mớ gì mà tôi lại xía vô mấy chuyện lằng nhằng (và bà rằn) cỡ đó. Nhưng riêng hai chữ “cái làn” trong câu nói (“Lắm đấng ông chồng vui vẻ xách làn đi chợ…”) của Phạm Thị Hoài thì khiến tôi bần thần, cả buổi! Năm 1954, cái làn (cùng nhiều cái khác: cái bàn là, cái bát, cái cốc, cái ô, cái môi, cái thìa…) đã theo chân mẹ tôi di cư từ Bắc vào Nam. Cuộc chung sống giữa cái bàn là với cái bàn ủi, cái bát với cái chén, cái cốc với cái ly, cái ô với cái dù, cái môi với cái vá, cái thìa với cái muỗm… tuy không toàn hảo nhưng (tương đối) thuận thảo và tốt đẹp.
Bênh liệt kháng Sida mèo do virus FIV(Feline immunodeficiency virus)gây ra và không ảnh hưởng đến người và các thú vật khác. Các nhà khoa học ước lượng tại Bắc Mỹ có thể có vào khoảng từ 1% đến 5% mèo nhà, có tiềm năng bị nhiễm bệnh liệt kháng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.