Hôm nay,  

Nhật Ký Tuần Lễ "Cấm Túc" Thứ Bảy

08/05/202009:57:00(Xem: 3401)

Thứ hai 27 tháng 4


Khi con số nhân viên "work from home" càng ngày càng tăng cao. Mặc dù năng suất làm việc của họ tăng cao hơn so với khi làm việc trong văn phòng ở sở, nhưng các công ty vẫn tìm cách biết chắc chắn là nhân viên của mình không làm việc riêng trong giờ làm việc từ nhà của họ.


Số lượng công ty đặt mua "digital surveillance" tăng 40% so với những ngày bình thường.

Rất ít nhân viên làm việc bằng PC hay laptop của Công ty từ nhà biết là computer mà mình đang dùng mới được âm thầm "remote install digital surveillance”  để "boss”  biết mình đang làm "việc chung" hay "việc riêng" từ nhà. Nếu bạn làm việc riêng dưới 10% tổng số giờ được trả lương, không có gì phải lo ngại. Trên 10%, cũng không thấy "động tĩnh" gì. Nhiều hơn nữa thì dù bạn vẫn thấy "yên ắng", nhưng người phụ trách human resources đã lưu dữ kiện này vào hồ sơ cá nhân của bạn . Đến thời điểm bạn được tăng lương, điều này sẽ được lôi ra, như một thành ngữ của người Mỹ "bite the bullet", bạn sẽ thấy hậu quả! 


Xin hãy nhìn vấn đề từ cả hai phía (chủ và nhân viên) để thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Dù sao bạn vẫn may mắn giữ được công việc, có thu nhập ổn định  trong "thời mắc dịch", hơn hẳn  20 triệu người bị mất việc do COVID-19 trên toàn nước Mỹ tính đến cuối tháng 4.


Khi "work from home" là bạn không phải lái xe mỗi ngày đi và về từ nhà đến sở. Quan trọng hơn hết, bạn không phải đối diện với nguy cơ bị nhiễm bệnh rất cao như các nhân viên y tế, các nhân viên làm ở các chợ bán thực phẩm...


Cái khổ duy nhất khi làm việc ở nhà là Internet bị drop out liên tục, có khi đến 10 lần trong một ngày.

Khi không còn nạn kẹt xe trên các xa lộ ở Mỹ, thì traffic trên internet liên tục gia tăng, "mạng" bị quá tải, "mất mạng" liên tục, khi quá nhiều người dùng internet mỗi ngày. Lòng kiên nhẫn có dịp được "tôi luyện", nghĩ như thế khi bạn phải reconnect ", "nối mạng" nhiều lần trong một ngày. Lâu dần rồi cũng quen, từ chuyện bị "mất mạng" trên Internet, chúng ta sẽ kiên nhẫn hơn để tránh mất những thứ khác đáng quý hơn.


Thứ ba 28 tháng 4 


Cuối ngày hôm nay, rất buồn và đáng lo ngại, là tổng số người bị nhiễm cúm Vũ Hán ở Mỹ  lên đến con số 1 triệu (tương đương 0.3% dân số Hoa kỳ; số người thiệt mạng vì đại dịch lên đến hơn 57 ngàn người! Chỉ riêng ở New York City con số thiệt mạng từ khi có đại dịch đã lên hơn 17 ngàn người (hơn 1/3 của toàn quốc).  Nhưng cũng có một chút màu xanh hy vọng giữa màu xám bi quan là New York đã qua được “peak time”, số người bị nhiễm bệnh và qua đời vì COVID-19 đã bắt đầu giảm xuống.  


Sau 3 ngày liên tiếp không có bệnh nhân COVID-19 mới, hôm nay Hongkong bắt đầu lên kế hoạch mở các địa điểm công cộng như sân tennis, công viên từ ngày 4 tháng 5 . Cùng lúc, Nga kéo dài lệnh cấm túc tại gia đến ngày 12 tháng 5. 


Pháp thì cho phép tất cả cửa tiệm được mở lại, ngoại trừ các tiệm cà phê, và các nhà hàng; học trò Tiểu học được trở lại trường học ngày từ ngày 11 tháng 5, trong khi học trò Trung học và sinh viên Đại học vẫn chưa được đến lớp.


Thủ Tướng Shinzo Abe  gia hạn lệnh cấm túc đến 31 tháng 5, nhưng người Nhật vẫn thấy "ánh sáng cuối đường hầm" khi thông báo có thêm: lệnh này có thể được rút ngắn lại nếu tình hình lây lan cúm Vũ Hán giảm thiểu.


Thứ tư 29 tháng 4


Sau một thời gian dài, ít nhất là một tháng lệnh "cấm túc tại gia) áp dụng để tránh thiệt hại nhân mạng và ngăn chận lây lan COVID-19, tùy từng nơi, chính quyền các cấp ở khắp thế giới đã cố gắng từng bước "hồi sinh đất nước" sau đại dịch.  


Chẳng hạn ở Ý (quốc gia từng bị mang tai tiếng là "ổ dịch của Châu Âu", có lệnh cấm túc nghiêm nhặt và dài nhất thế giới, tổng cộng 9 tuần) , có 3 giai đoạn "hồi sinh đất nước:

- Ngày 4 tháng 5 : các nhà máy, và công ty xây dựng bắt đầu làm việc trở lại.

- Ngày 18 tháng 5: các công viên, các nhà hàng(chỉ được bán take out/ togo), các viện bảo tàng, thư viện sẽ mở cửa lại.

- Ngày 1 tháng 6: các tiệm cắt tóc, các tiệm rượu sẽ được mở cửa.

Các trường học vẫn đóng cửa cho đến tháng 9, tháng bắt đầu niên học mới.


JetBlue Airways là hãng máy bay đầu tiên ở Mỹ bắt buộc tất cả hành khách phải mang mask trong suốt chuyến bay.  American Airlines thì phát khẩu trang cho tất cả khách hàng ngay khi họ làm thủ tục check in ở phi trường. South West, United, Spirit, Delta... cũng đang nghiên cứu phương thức làm khách hàng yên tâm đi máy bay như trước.


Trong khi toàn thế giới, bệnh nhân nhiễm bệnh COVID-19 đã lên đến hơn 3 triệu người (tính đến 29 tháng 4), CDC của Mỹ (Center for Disease Control and Prevention) vừa cho biết  thêm hai triệu chứng để nhận ra mình có thể bị dương tính với Coronavirus là mất đi vị giác (taste) và thính giác (smell), ngoài các triệu chứng: sốt cao, ho, khó thở, nhức đầu, đau cổ họng, và đau nhức bắp thịt. Tám triệu chứng này sẽ lần lượt xuất hiện từ 2 đến 14 ngày sau khi người ta bị nhiễm virus cúm Vũ Hán ,


Thứ năm 30 tháng 4


Hôm nay, chắc cũng như chúng tôi, sẽ không có gì đè nặng lên tâm tưởng của cả triệu người Việt lưu vong ở khắp nơi trên địa cầu ngoài  biến cố 30 tháng 4.


Hình ảnh cả ngàn người lính VNCH thiệt mạng trong những ngày cuối cuộc chiến ở các bãi biển Thuận An (Huế), Non Nước(Đà Nẵng); con số từ 200 đến 400 ngàn thuyền nhân gởi thân trong lòng đại dương, nằm yên trong một góc tâm tưởng quanh năm như sóng ngầm, chợt biến thành thủy triều, dâng cao ngút ngàn mỗi độ cuối tháng 4.


Vì virus Vũ Hán đang hoành hành, người Việt lưu vong không thể tụ họp để tưởng niệm khoảng 250 ngàn người lính đã nằm xuống từ 1954 đến 1975, đã "vị quốc vong thân" để bảo vệ miền Nam tự do hơn hai thập niên. Khác với mọi năm, các đài tưởng niệm của cộng đồng Việt Nam khắp nơi chỉ có cờ quê hương thứ hai, và cờ vàng ba sọc đỏ hạ thấp xuống (treo cờ rũ, khoảng phân nửa chiều dài cột cờ) để tưởng nhớ một nền Cộng hòa tự do non trẻ, cùng tất cả những người đã nằm xuống cho 21 năm tự do của miền Nam; có các vòng hoa tưởng niệm mà không có người tham dự như từ hơn 40 năm qua.

blankblank


Thay vào đó là "Virtual Memorial" online, qua các hệ thống truyền hình, truyền thanh của người Việt, qua các trang mạng xã hội, được tổ chức vào lúc 5 giờ chiều Pacific time ngày 30 tháng 4 năm 2020. Cùng lúc, ở nhiều múi giờ khác nhau, các địa phương có cộng đồng người Việt lưu khắp nơi thế giới đều có đại biểu tham dự qua Zoom .

Mọi người chỉ có thể thấy nhau qua màn hình, nhưng họ cùng cảm thông nhau, cùng nỗi đau:


Nhớ Nước đau lòng con quốc quốc

Thương Nhà mỏi miệng cái gia gia"

(Bà Huyện Thanh Quan)


Và cùng góp lời cầu nguyện cho một ngày mai tự do dân chủ của quê nhà.


Những mất mát mà nhân loại phải chịu đựng tính đến hôm nay do đại dịch Coronavirus chưa bằng phân nửa của những thương tổn mà người Việt Nam phải chịu đựng từ ngày 30 tháng 4 năm 1975 đến nay.


Thứ sáu 1 tháng 5


Đã vào giữa mùa xuân, trời ấm dần lên, biển xanh, cát vàng, trời trong có sức thu hút mãnh liệt với tất cả mọi người. Trên mọi thứ đó, màu xám của Coronavirus vẫn còn bám chặt nhân loại, vẫn đang hoành hành nước Mỹ, nên quận hạt Santa Cruz đã phải có thông báo hạn chế tụ họp đông đảo ở Boardwalk .


Bãi biển Santa Cruz là bãi biển đẹp và ấm nhất của miền Bắc California. Ở đây người ta có thể tắm, có thể lướt sóng, có thể coi movies miễn phí ở bãi biển vào mùa hè, có thể nghe bài "Under the boardwalk" một cách hợp tình hợp cảnh qua tiếng hát tuyệt vời của ban hợp ca Drifters . Từ tháng 3 đến tháng 9 hàng năm, Boardwalk của thị xã Santa Cruz thu hút hàng triệu du khách dù đường lái xe đến đây là "độc đạo", chỉ có freeway 17, có một khúc ngắn chỉ có một lane cho mỗi chiều, giữa hai vách núi. 


Có rất nhiều lý do để thăm viếng thị trấn vừa có rừng, vừa có biển, vừa có núi này . Ở đây cũng có trường Đại học UC Santa Cruz rất nên thơ, đẹp hoang dại  với những con đường dốc nối các phân khoa với nhau. Campus của trường đẹp như một cánh rừng thưa ở trên đồi nhìn xuống ven Thái Bình Dương 


Nên trong thời kỳ, đại dịch cúm Vũ Hán đang lây lan khắp nước Mỹ, Santa Cruz County cho đóng cửa bãi biển từ 11 giờ sáng đến 5 giờ chiều (giờ cao điểm mỗi ngày).

Ngoài giờ đó, dân địa phương có thể đi chơi biển nhưng phải giữ khoảng cách “social distance” 6 feet giữa hai người. Ai vi phạm sẽ bị phạt ít nhất là một ngàn đồng.


Xin được gởi lời nhắc nhở từ các thiên thần áo trắng 

"We stay here(hospital) for you 

    Please stay home for us"


blank



Thứ bảy 2 tháng 5 



Cũng ở thành phố nhỏ ven biển Santa Cruz, bệnh viện Dominican đã nhận được một ngạc nhiên ngọt ngào trong những ngày chiến đấu với đại dịch : một nhà hảo tâm ở địa phương gởi tặng tất cả nhân viên bệnh viện một triệu đồng với ghi chú kèm theo : 


"Cảm ơn đã chăm sóc cho cộng đồng của chúng tôi với nhiệt tâm. Sự tử tế và tận tâm của đã làm cho quý vị trở thành anh hùng trong mắt chúng tôi".


Tất cả mọi nhân viên từ y tá, người làm việc ở medical lab, nhân viên hành chánh, nhân viên an ninh, nhân viên vệ sinh được chia đều khoảng hiện kim bất ngờ này. Mỗi người làm toàn thời gian nhận được 800 dollars. Người làm bán thời gian có phần là 600 đồng. Nhưng giá trị tinh thần mới thực sự vô giá với toàn thể nhân viên ở cái bệnh viện có 222 giường bệnh này: những nhọc nhằn, bất an trong thời kỳ COVID-19, của họ được nhận ghi nhận.


Lâu lắm rồi, mới thấy đôi mắt của những nhân viên y tế ở  bệnh viện Dominican sáng lên, rạng ngời niềm vui. Chắc chắn là sau cái khẩu trang che mặt có nụ cười mãn nguyện, và một thoáng hạnh phúc che được nét mỏi mệt trong một khoảnh khắc.


Vẫn có một chút màu hồng của hạnh phúc lóe lên trong màu xám ảm đạm của đại dịch.

Điều đó làm người ta lên tinh thần chiến đấu với Coronavirus.


Chủ Nhật 3 tháng 5


Tối nay, dường như "có tin vui giữa giờ...gần.. tuyệt vọng" khi số người thiệt mạng từ 5 giờ chiều ngày 2 đến 5 giờ chiều ngày 3 tháng 5 ở Mỹ chỉ có 1,154 người , rất thấp so với trên dưới hai ngàn người trong  10 ngày qua.



Chủ nhật tuần sau là ngày lễ Mẹ. Giữa mùa đại dịch, khi con số người thiệt mạng trên toàn thế giới đã lên đến hơn một phần tư triệu, sẽ có rất nhiều người con vẫn còn diễm phúc được cài hoa hồng đỏ, sẽ không còn được ôm Mẹ trong lòng, được ngồi ăn với Mẹ một bữa ăn mà thức ăn ngon nhất là ánh mắt yêu thương của Mẹ dành cho mình.


Dù Mẹ ở tuổi nào đi nữa, ngọn lửa thương yêu trong mắt mẹ dành cho các con vẫn luôn tỏa sáng, không hề lụi tàn. Ngọn lửa đó theo chúng ta suốt cuộc đời, nâng đỡ chúng ta khi vấp ngã, giúp chúng ta thêm sức mạnh trong mọi giông bão của đời sống.. 


Xin đừng quên cầu nguyện cho những bà Mẹ được an toàn trước Coronavirus.


Cũng xin gởi đến bông hồng tươi thắm nhất cho những bà mẹ trẻ đang làm việc ở “tuyến đầu”, không thể ôm hôn con mình mỗi tối.

blank


Tất cả chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn, thử thách, để sẽ được ở bên cạnh Mẹ vào Mother's Day 2021.


Rất riêng, xin được thưa với Mẹ của chúng tôi: "Tụi con luôn nhớ đến Mẹ vững vàng chèo chống gia đình sau tháng 4 năm 1975, là bà Tú Xương thời đại "nuôi đủ 5 con với một chồng". Hình ảnh Mẹ gầy yếu lặn lội vừa tàu lửa, vừa xe đò, vừa "xe trâu" xuôi ngược thăm Ba trong các trại tù từ Bắc vô Nam mười năm trời đằng đẵng không bao giờ nhòa trong ký ức tụi con. Không có Mẹ, tụi con không thể lớn nổi thành người như hôm nay"


Xin cầu mong Mẹ có những ngày tuổi già luôn được thân tâm an lạc, bù lại những năm tháng nhọc nhằn sau tháng 4 năm 1975.


Nguyễn Trần Diệu Hương

Đầu tháng 5/ 2020



Ý kiến bạn đọc
12/05/202014:14:06
Khách
Đang tìm chồ nghỉ già nghe T/G giới thiệu Santa Cruz thấy có vẻ thích hợp. Cám ơn T/G. Tiện thể, tôi nhớ như là "Cấm túc" dùng để nói khi bị phạt, trong trường học, trong quân đội v.v... Có phải ý T/G nói như vậy chăng? Tôi thì dùng chữ "Cô lập". Không phải cô gái tên Lập.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một buổi chiều im vắng bên dòng sông Cái Lớn. Theo hướng gió mơn man trên rừng dừa nước, Tím đẩy mái chèo một cách khoan thai, nhẹ nhàng. Chiếc xuồng nhỏ rẻ nước, lặng lờ trôi ngang đồn Nghĩa Quân. Tiếng đàn và tiếng hát nghe văng vẳng xa xa. Khi xuồng đến gần, Tím thấy một người lính đang ôm “cây đàn số 8” – do trẻ em trong làng đặt tên; vì không đứa nào biết cây đàn này tên là Guitar mà chỉ thấy thùng đàn giống như số 8 – ngồi trên hầm chống pháo kích.
Xe đò vừa vào Phan Rang thì kỷ niệm cũng vừa tràn về thốc tháo trong lòng bà, như làn gió nóng của miền Trung nắng cháy đang lùa vào các khung cửa xe một cách hăm hở. Bà gỡ đôi kính mát xuống để nhìn hai bên đường cho rõ hơn. Phan Rang. Con đường Thống Nhất. Bốn mươi năm. Nhưng bà ngạc nhiên vì thấy mình không đến nỗi lạc lõng sau những năm tháng dài như thế. So với nhiều thành phố khác, Phan Rang dường như không thay đổi gì mấy. Rõ ràng là con đường cũng như mấy thập kỷ qua, không được mở rộng ra chút nào. Từng hàng cây cổ thụ dễ đến trăm năm vẫn còn lác đác chạy dài theo hè phố. Nhà cửa có lô nhô nhiều căn cao hơn trước, nhưng chưa đủ để thành phố có một khuôn mặt khác lạ đối với người lữ khách lâu ngày vừa trở lại.
Tiếng khánh réo rắt ngân dài và lan toả trong không gian như những vòng sóng tròn, càng loang xa vòng tròn càng lớn, bao trùm cả đất trời. Âm thanh bay lên tận trời xanh, xuyên thấu vào lòng đất như mũi dùi chọc thủng cả địa ngục A Tỳ. Bọn quỷ đói rùng rùng kéo về hướng phát ra tiếng khánh, chúng đông hơn quân Nguyên, hình thù quái dị, trông gớm ghiếc vô cùng. Cứ thường lệ mỗi buổi chiều, chúng ngóng đợi tiếng khánh để được ăn bữa chiều.
Cũng vì ích kỷ muốn ăn ngon, muốn ăn bổ, nên con người đã tạo cho con virus Corona có cơ hội lây từ thú sang người ở Vũ Hán và chỉ với một thời gian ngắn đại dịch đã bùng phát gần như ở tất cả các quốc gia trên thế giới, hiện nay vẫn còn tiếp diễn chưa chịu dừng lại.
Một trong những cuộc đua Marathon nổi tiếng, và lâu đời nhất thế giới dành cho người tham dự từ nghiệp dư đến chuyên nghiệp từ khắp các quốc gia là Boston Marathon bị hủy bỏ . Cuộc đua truyền thống dài hơn 26 miles (khoảng 42km) hàng năm chạy qua 8 thành phố của Massachusetts bắt đầu từ năm 1897 chỉ có 15 người tham dự, là một trong 6 cuộc đua Marathon quan trọng nhất thế giới hàng năm. Lần đầu tiên trong 124 năm, sự kiện thể thao hàng năm -có lúc quy tụ đến nửa triệu người quan sát và hơn 38 ngàn vận động viên- bị hủy bỏ trong năm 2020 vì đại dịch cúm Tàu. Ngay cả trong hai thế chiến (1914-1918 và 1939-1945), Boston Marathon vẫn được tổ chức , và là một truyền thống văn hóa cả trăm năm của Bostonians.
Đó là một buổi chiều, lớp tôi được nghỉ môn học giữa giờ vì cô giáo bịnh. Chúng tôi, ba đứa bạn thân và tôi, rủ nhau ra ngoài trường, tản bộ trên vỉa hè quen thuộc có hàng cây rợp mát. Đi dọc theo đường Bà Huyện Thanh Quan, ngắm những căn biệt thự nằm khuất bên trong khoảng sân rộng, bốn đứa chúng tôi hỏi nhau căn nhà nào đẹp, và thích căn nào. Đứa thích nhà trồng nhiều hoa. Đứa thích nhà có cửa sổ bốn phía, v..v... Bỗng dưng tôi nghe có tiếng dương cầm văng vẳng trong gió khi vừa đi qua. Tôi dừng chân trước một biệt thự cổ kính. Âm thanh phát ra từ trên lầu. Tôi ngắm kỹ ngôi nhà và thấy bức tường đá của nó được phủ kín bởi một loại dây leo có lá nhỏ tròn, bò ngộ nghĩnh. Bức tường cao quá nên tôi không thấy gì bên trong, chỉ nhìn qua song cửa sân. Lúc đó tôi sợ bị người ta bắt vì tội nhìn lén nên đứng xớ rớ một lát rồi đi.
Xuyên qua từng áng mây chĩu nặng hơi nước, những tia nắng đìu hiu của một buổi chiều như đang ngập ngừng bên ngoài khung kính của chiếc Boeing đồ sộ – đang bay. Bảo-Trân nghiêng một bên má sát vào mặt kính để nhìn lại phía sau. Dalat đã chìm khuất, chỉ còn những đóm sáng ly ty từ những tòa buildings trên triền núi cao. Từ những triền núi, hơi lạnh toát ra, tạo thành những phiến sương buồn, che khuất những khe núi thâm u rồi bay lang thang trong vùng không gian im vắng để đợi chờ ánh hoàng hôn.
Cho đến lúc nào có thuốc chủng ngừa COVID-19, càng ngày người ta càng cẩn thận hơn trong giao tiếp. Những lối đi giữa các aisle trong chợ Mỹ bắt đầu trở thành "đường một chiều" để tránh "mặt đối mặt" giữa khách hàng, tránh tình trạng Coronavirus "bành trướng" qua nạn nhân mới. Còn hơn thế nữa, các chợ đã bắt đầu cấm người không đeo khẩu trang vào chợ. Mỗi chợ còn cử một nhân viên ngồi ở cửa ra, vào để bảo đảm 100% khách hàng vào chợ đều có mang khẩu trang.
Cưu mang lắm việc rồi đến tuổi hưu ta cũng phải tự hỏi, ta làm được những gì cho đời? Lớn lên trong chiến tranh, hư hao đổ nát, mang nhiều ước vọng vào đời, phục vụ đất nước chưa đầy mươi năm, trôi giạt xứ người, cuộc sống lưu vong của ông thật là hẩm. Đến Mỹ tháng 11 năm 79, sau thiên hạ gần 4 năm, ông không thể nào trở lại nghề bác sĩ, mặc dầu ông thi đậu bằng cấp hành nghề bác sĩ tại Mỹ. Ông hài lòng với nghề tư vấn tâm thần vì với nghề này, ông có cơ hội trở lại phục vụ cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Ông đã được nhận là Giám đốc chương trình Bịnh Tâm Thần cho người tị nạn Đông Dương tại Chicago. Nhờ vậy, ông lúc nào cũng thấy phấn khởi. Ông chưa bao giờ an phận dừng chân. Năm nay, tuổi thật, ông đã 68, ông vẫn chưa biết đâu là bến đậu, lúc nào là lúc thả neo lần cuối để cho chiếc tàu đời ông được an nghỉ.
Cả ngàn cây im phăng phắc, không một chiếc lá lay, không một cơn gió thoảng. Khu rừng trầm lắng đến độ có thể nghe được âm thanh tăng trưởng của từng thớ gỗ trong thân cây, cái không khí lặng mà căng như dây đàn, nó dồn nén tưởng chừng chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể làm bùng lên, nổ tung ra. Toàn bộ cây rừng đang lo lắng cho số phận của mình, dù biết rằng có lo sợ cũng không giải quyết được gì, nhưng một khi đứng trước cái chết gần kề thì không thể nào không lo. Các loài thú rừng, chim muông, sâu bọ…cũng hoang mang tột độ.
Tôi không hề biết nguyên tên họ của bác Bích, vì từ lâu lắm rồi, bác là: Bà Tô Thùy Yên. Tôi lâu lắm mới gặp Bác Bích, ôm Bác được vài lần, nhưng tôi cảm nhận được hơi ấm rất gần gũi, thân quen, vì đó là hơi ấm của mẹ tôi, của một người đi trọn con đường chông gai, nhọc nhằn bên cạnh một tên tuổi lớn, của thi ca Việt Nam.
quý vị và các bạn đã cùng tôi trở về Mỹ Tho thân yêu qua hình ảnh sinh hoạt của một thời hoa mộng trên những con đường chính của thành phố, những con đường một thời đã in hình gót chân bay nhảy của tuổi thơ và thanh xuân nhưng chắc chắn rằng Mỹ Tho luôn luôn khắc ghi trong tâm tưởng những người đã gắn bó một phần đời hay cả đời với thành phố yêu dấu.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.