Hôm nay,  

Nhật Ký Tuần Lễ "Cấm Túc" Thứ Mười

29/05/202016:28:00(Xem: 3494)

Thứ hai 18 tháng 5


Một trong những cuộc đua Marathon nổi tiếng, và lâu đời nhất thế giới dành cho người tham dự từ nghiệp dư đến chuyên nghiệp từ khắp các quốc gia là Boston Marathon bị hủy bỏ .


Cuộc đua truyền thống dài hơn 26 miles (khoảng 42km) hàng năm chạy qua 8 thành phố của Massachusetts bắt đầu từ năm 1897 chỉ có 15 người tham dự, là một trong 6 cuộc đua Marathon quan trọng nhất thế giới hàng năm. 

Lần đầu tiên trong 124 năm, sự kiện thể thao hàng năm  -có lúc quy tụ đến nửa triệu người quan sát và hơn 38 ngàn vận động viên-  bị hủy bỏ trong năm 2020 vì đại dịch cúm Tàu. Ngay cả trong hai thế chiến (1914-1918 và 1939-1945), Boston Marathon vẫn được tổ chức , và là một truyền thống văn hóa cả trăm năm của Bostonians.


Rất thầm lặng từ y tế, tài chính,  COVID-19 đã tàn phá sang văn hóa, và thể thao.

    

Cùng với cả nước Mỹ, California tăng tốc COVID-19 test miễn phí. Tất cả mọi người(đang có triệu chứng hoặc không) đều có thể lầy hẹn hoặc xếp hàng để được test miễn phí bằng cách lấy dịch từ mũi. Trong vòng 2 ngày, kết quả sẽ được gởi đến bằng phone với  caller ID "CA COVID Team" hoặc bằng email.


Thứ ba 19 tháng 5 


Đám cưới thời Covid-19 của hai nhân viên trên tuyến đầu chống dịch:  Kyle Short, 26 tuổi -Emergency Medical Technician-, và Meagan Herlihy, 25 tuổi -Paramedic- được tổ chức với hình thức "virtual wedding" hôm nay ở Time Square New York live trên chương trình TV mỗi sáng "Good Morning America" (GMA) được cả nước Mỹ cùng chúc mừng.


Cả hai cùng làm việc cho Ambulance Service AMR chuyên cung cấp xe cấp cứu và nhân viên sơ cứu nạn nhân ở hiện trường. Họ gặp nhau trong một ngày  được phân công trực trên cùng một xe cấp cứu từ 3 năm trước. Tháng 4 năm ngoái, họ đính hôn, và dự định kết hôn vào mùa Xuân năm nay.


Đại dịch cúm Tàu hoành hành New York, họ không thể kết hôn như dự tính. Vì cùng là nhân viên ở tuyến đầu chống dịch, họ được hệ thống truyền hình ABC tổ chức "virtual wedding" live .


Chỉ có cô dâu, chú rể mặc áo cưới đứng trước balcony của tiệm cà phê  Hard Rock  nổi tiếng ở Manhattan, đối diện trụ sở của chương trình GMA. Thân nhân của họ, mỗi người một góc, từ nhiều thành phố khác nhau, tham dự từ nhà trong y phục chỉnh tề qua Zoom. 


Ngay cả vị linh mục làm thánh lễ đám cưới cũng đối diện cô dâu, chú rễ qua màn hình. Khác với những cô dâu bình thường, Meagan Herlihy, mặc dù mặc áo cưới màu trắng, nhưng không trang điểm, vẫn xinh đẹp, rạng ngời hạnh phúc. Thứ hạnh phúc phản chiếu từ tâm hồn,  từ những đóng góp tích cực trong suốt thời gian đại dịch hoành hành "thành phố trái táo" .(New York City vẫn có nickname là Apple City) 


Xướng ngôn viên chương trình GMA, Michael Strahan, làm MC cho đám cưới đặc biệt này từ văn phòng cua GMA. Các chuyên viên kỹ thuật đã giúp đưa hình ảnh của Kyle và Meagan lên màn ảnh khổng lồ ở Manhattan trong 15 phút airtime của hệ thống truyền hình ABC


Họ không thể có một đám cưới truyền thống trong thời đại dịch, nhưng đã có một đám cưới rất đặc biệt, chỉ có cô dâu, chú rể, không có khách mời, nhưng có cả chục triệu người Mỹ cùng tham dự đám cưới qua màn hình.


blank


Có những điều đặc biệt được người ta nhớ suốt đời không phải vì bề ngoài hào nhoáng mà vì hoàn cảnh xã hội, và bản chất tốt đẹp của người trong cuộc.


Xin cảm ơn những đóng góp thầm lặng của họ, và "Đường dài hạnh phúc cầu chúc..... cho Mr. and Mrs. Short"


Thứ tư 20 tháng 5


Như chuyện hàng tuần trong thời... mắc dịch, bên cạnh các cơ sở thương mại từ tạm thời đóng của do lệnh "shelter in place" đến âm thầm đóng cửa vĩnh viễn, các Công ty lớn sau  một thời gian dài chịu đựng với không có thu nhập, chi phí vẫn phải trả, đã thay nhau khai phá sản, vì không thể trả nổi nợ.


Từ Anh, Rolls-Royce, lần đầu tiên từ 30 năm qua, đã phải cắt giảm hơn 9 ngàn nhân viên, 1/6 của tổng số nhân lực toàn cầu.


Ở Bắc Mỹ, Victoria's Secret (chuỗi cửa hàng bán lẻ đồ lót của phái nữ rất đẹp và nổi tiếng khắp thế giới) thông báo sẽ đóng cửa viễn 250 tiệm (trong tổng số 1,100 tiệm đang hoạt động ở Mỹ và Canada trước khi Coronavirus tấn công Châu Mỹ). Buồn hơn là họ đang xem xét đóng cửa thêm nhiều tiệm khác trước cuối năm.


Không những ở Mỹ mà các hãng máy bay ở khắp thế giới như  Avianca Airline của Columbia(đã ở trong ngành hàng không một thế kỷ), hay Virgin Australia and Flybe của Úc cũng khai phá sản .


Trong khi đó, công ty cho mướn xe Hertz (có trụ sở chính ở Florida) đã liên tục sa thải nhân viên từ trung tuần tháng 4 đến giữa tháng 5. Gần phân nửa số nhân viên của Hertz, hơn 14 ngàn người bị mất việc khi Hertz đóng cửa rất nhiều chi nhánh cho thuê xe ở khắp các phi trường toàn nước Mỹ. 

Hertz khai phá sản để "tái cấu trúc". Để trả cho các khoản nợ đến hạn,  Hertz  bán rất nhiều xe đời  2018, 2019, và 2020. 

Như một hệ quả tất yếu, tất cả các dealers bán xe cũ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.


Kinh tế cũng như sức khỏe đã và đang bị tổn thương nặng nề, chìm đắm trong đường hầm đen tối, và có lẽ chỉ thoát khỏi đường hầm khi nào người ta tìm được vaccine ngăn ngừa COVID-19. Cầu mong đó không phải là một hành trình dài thăm thẳm.


Thứ năm 21 tháng 5


Theo khuôn mẫu của Domino Park ở Brooklyn của New York, San Francisco của California cho vẽ các vòng tròn "social distance" ở 4 công viên: Mission Dolores, Little Marina Green, Washington Square và Jakson Playground .


Mỗi vòng tròn có đường kính 10 feet, cách nhau 8 feet được vẽ bằng một loại sơn trắng đặc biệt trên cỏ xanh nhắc nhở mọi người giữ khoảng cách ít nhất là 6 feet. Mỗi gia đình, mỗi nhóm người chỉ được sử dụng một vòng tròn vào  ngày lễ Memorial Day, mở đầu mùa hè ở Mỹ.

Những vòng tròn trắng nổi bật trên bãi cỏ non xanh tươi giúp hạn chế dịch bệnh lây lan, cũng nhắc nhở trách nhiệm của mỗi cá nhân, mỗi gia đình nhớ bổn phận mình tôn trọng an toàn nơi công cộng.


blank


Đây là thử nghiệm đầu tiên ở các thành phố phía Bắc của California. Nếu thành công, vòng tròn "giữ khoảng cách xã hội 6 feet" sẽ được áp dụng trong tất cả công viên của tiểu bang giúp người dân vẫn được ra công viên chơi ngay cả lúc California chỉ mới bắt đầu giai đoạn 2 trong bốn giai đoạn với nhiều yêu cầu cụ thể cho từng ngành nghề trước khi "shelter in place" chấm dứt.


Cho mãi đến khi đại dịch Vũ Hán hoành hành, những tiện ích công cộng ở Mỹ như công viên, public rest area là chuyện bình thường, không ai thấy quý.

Bây giờ được ra nằm dài trên cỏ ngắm trời xanh không ngờ lại trở thành một hạnh phúc, mặc dù chỉ có được một diện tích riêng của một vòng tròn đường kính 10 feet. 

Hy vọng là sau đại dịch, người ta sẽ trân trọng hơn những phúc lợi xã hội bình thường chung quanh đời sống  mà lúc mất rồi mới thấy quý.

Thứ sáu 22 tháng 5


Nhật ký hôm nay xin ghi lại những nét đẹp, và cả một chuyện không hay trong giới chính quyền ở Châu Âu


Công Chúa Sofia của Thụy Điển tạm thời trở thành một Medical Assistant  sau khi đã qua một khóa huấn luyện online chi tiết cho nhân viên bệnh viện. Cô Công chúa trẻ trong độ tuổi 30 đã đến bệnh viện mỗi ngày trong thời gian Coronavirus hoành hành Châu Âu làm những việc không liên quan đến y tế như làm việc trong nhà bếp, việc chùi rửa, và khử trùng các thiết bị nhỏ trong bệnh viện Sophiahemmet in ở thủ đô Stockholm.

blank


Thủ tướng Hòa Lan Mark Rutte không thể thăm thân mẫu của mình trong những tuần cuối cùng của bà cụ ở một viện dưỡng lão vì ông không muốn vi phạm lệnh của Chính phủ: không cho ai vào thăm thân nhân ở các trung tâm an dưỡng của người già. Bà cụ qua đời ở tuổi 96 một mình với hạnh phúc đã để lại cho đất nước hoa Tulip một ông con trai Thủ tướng gương mẫu, thường đi làm bằng xe đạp (với một số cận vệ cùng đạp xe với ông), đã nêu một tấm gương sáng cho người Hòa Lan. Xin gởi một cành hoa hồng vàng từ California trong tâm tưởng tiễn Bà Cụ về với Chúa. 

blank


Cùng thời điểm, cố vấn cao cấp Dominic Cummings  của Thủ tướng Anh Boris Johnson đã phá luật, lái xe chở gia đình travel 260 miles từ Luân Đôn đến Durham đi thăm cha mẹ (vẫn khỏe mạnh) trong khi vợ ông đang có COVID-19 positive test. Sự kiện này làm người dân xứ sương mù giận dữ. Họ biểu tình kêu gọi ông Cummings từ chức. Hình như ông quên đi là không thể kêu gọi người khác tuân theo luật lệ trong khi bản thân mình thì ngang nhiên phá luật


Thứ bảy 23 tháng 5 


Chính phủ Kuwait ra luật rất nghiêm nhặt nếu bất kỳ ai ra đường không có khẩu trang sẽ bị phạt 16 ngàn dollars và 3 tháng trong tù. Đây là hình phạt khắt khe nhất thế giới tính đến hôm nay.


Rất đáng quan ngại khi sau một tuần 1/3 tổng số học sinh của Pháp trở lại trường,  có thêm 70 trường hợp nhiễm cúm Vũ Hán xuất phát từ các trường học.


Trong khi đó ở Nam Hàn, sau hơn hai tuần không có bệnh nhân COVID-19 mới, đã có thêm 23 trường hợp nhiễm bệnh từ các nightclubs. Một lần nữa, các vũ trường, quán bars, các nơi hát karaoke lại bị đóng cửa để ngăn ngừa làn sóng cúm Tàu lần thứ hai ở nước này.


Ở Bắc Mỹ : Hoa kỳ, Canada, và Mexico kéo dài lệnh phong tỏa biên giới chung cho đến ngày 21 tháng 6. Chỉ những trường hợp khẩn cấp mới được qua lại giữa 3 nước này trong lúc đại dịch đang hoành hành.


Công ty Dược phẩm AstraZeneca (với vốn đầu tư ban đầu từ cả Anh lẫn Thụy Điển) vừa nhận được thêm một khoảng đầu tư khổng lồ hơn 1 tỷ dollars từ Mỹ, để cộng tác với trường Đại học có tiếng của Anh, Oxford, để cấp tốc nghiên cứu và sản xuất thuốc chủng ngừa COVID-19. Nếu thành công, vì bỏ tiền đầu tư nhiều nhất, Mỹ sẽ có 300 triệu liều thuốc đầu tiên, đủ cho 100% người lớn của Mỹ được chích ngừa. 

Cầu mong đây không phải là một đầu tư "đem muối bỏ biển". Cầu mong  AstraZeneca sẽ điều chế được vaccine, tạo ra được điểm tựa cho kinh tế toàn cầu đang rơi tự do, đưa nhân loại ra khỏi cơn ác mộng có thật từ nửa năm qua.


Chủ Nhật 24 tháng 5


Ngày mai (thứ hai cuối tháng 5) là Memorial Day ở Mỹ, để tưởng nhớ tất cả những người lính Hoa Kỳ đã nắm xuống trong các cuộc chiến. Theo thông lệ, chiều nay, chủ nhật trước lễ "Chiến sĩ trận vong" các em Hướng đạo đến các nghĩa trang Quân đội, cứ hai em đến từng bia mộ: một em cắm lá cờ có 7 sọc đỏ, 6 sọc trắng đan nhau theo chiều dài với 50 ngôi sao trắng tượng trưng cho 50 tiểu bang nằm ở góc trên, một em cắm bó hoa tươi .


Truyền thống tốt đẹp đó bị hủy bỏ năm nay vì đại dịch cúm Tàu. Chỉ có cờ Mỹ khổ lớn treo ở lối vào nghĩa trang và vài bó hoa đủ màu những người dân địa phương mang đến để tưởng nhớ những người đã bỏ mình vì Tổ quốc.


Các ngôi mộ nằm yên lặng bên nhau, bất động như tự bao giờ. Nhưng nếu có thật sự có linh hồn, những người mặc áo lính đã cùng góp phần cầu nguyện với Thượng Đế cho đất nước.


blank


Rất nhiều người trẻ tuổi kéo nhau ra biển, tụ họp ở các hồ bơi, với bia, với thức ăn nướng truyền thống của mùa hè, quên đi đại dịch Covid-19 vẫn quanh quẩn với hiểm họa lây lan khá cao.

Đa số mọi người vẫn tuân thủ cuộc sống đang dần hồi sinh, còn rất nhiều hạn chế, nhìn trời xanh qua khung cửa nhà mình.


Có bao nhiêu người trong số họ nhớ tới những người đã nằm xuống cho họ có ngày hôm nay?


Nguyễn Trần Diệu Hương

Trung tuần tháng 5/2020 


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thưa ba, mỗi năm ngày báo hiếu từ phụ, lại cận kề Ngày Quân Lực 19 tháng 6 của Việt Nam Cộng Hòa, rồi ngày lễ Tạ Ơn. Con xin gởi ba tấm lòng thành ghi nhớ ơn tiền nhân, nhớ ơn ba trong ngày báo hiếu từ phụ, ngày lễ Tạ Ơn. Ba đã cho con dáng dấp hình hài lành lặn nầy. Ba cho con tâm hồn tươi vui, khỏe mạnh nầy. Ba đã cho con tất cả, tất cả những gì con hiện có… Con đã làm những việc thiện, và những việc... mà ba đã dặn dò chỉ dạy...
Từ những ngày đầu tiên khi bắt đầu có bệnh nhân COVID-19 ở Mỹ, đầu tháng 3, Nic Brown, 38 tuổi, một chuyên viên IT ở vùng ngoại ô Tuscarawas County, tiểu bang Ohio, đang khỏe mạnh, bỗng dưng thấy khó thở, và sốt cao. Anh tự lái xe đến một urgent care clinic ở gần nhà. Tại đây, Nic được điều trị với phương pháp dành cho một bệnh nhân có tiền sử bệnh suyễn, và thỉnh thoảng tim "đập lỗi nhịp" không bình thường. Chỉ trong vài phút, tình trạng xấu đi, Nic bất tỉnh. Anh được xe cấp cứu đưa đến Cleveland Clinic Union Hospital ở Dover, Ohio. Ở bệnh viện, anh được xác định là đã bị nhiễm Coronavirus.
Sáng nay như những buổi sáng khác, cô gái theo thói quen đi dạo dọc bờ biển, vừa để hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai, vừa để tập thể dục. Trên bãi biển lác đác vài người chạy bộ, hoặc đi xe đạp. Quang cảnh bình yên, gió thổi nhè nhẹ, từng con sóng bạc đầu xô vào bờ êm đềm như hát rồi nhẹ nhàng xoá đi những vết chân in hằn trên cát trả về cho cát sự phẳng lì và mịn màng vốn có. Nơi xa xa mặt trời đỏ rực đang nhô lên từ dưới biển, mặt biển và bầu trời được nhuộm một màu đỏ cam đẹp đẽ xen kẽ những đám mây và sắc xanh của nền trời buổi sớm mai tạo thành một bức tranh vô cùng hoàn mỹ. Cô gái bỗng dừng chân, tầm mắt nhìn về hướng cách cô không xa, một người đàn ông cao lớn đang nắm tay một bé gái nhỏ xinh đi ngược về phía cô, bé gái kéo cha đuổi theo con sóng rồi vội vã chạy lên bờ như sợ sóng đuổi kịp, cả hai đều cười đùa vui vẻ. Nhìn cảnh thân thương ấy tự nhiên con bất chợt muốn khóc, có thứ gì dâng nghẹn trong cổ. Có một nỗi nhớ như máu thịt trong con,
Hồi tôi đi lính, sau 9 tuần làm tân binh ở trung tâm huấn luyện Quang Trung, tôi được chuyển lên Đà Lạt. Đà Lạt với tôi chỉ là trong mơ, trong mộng, trong trí tưởng. Tôi không nhớ những năm tháng ấy (1968), tân nhạc Việt Nam đã có những bản nhạc ca tụng Đà Lạt chưa? Như "Ai Lên Xứ Hoa Đào, Đà Lạt Hoàng Hôn, Thương Về Miền Đất Lạnh?"
Chiến tranh qua rồi, nạn phá rừng vẫn tồn tại. Một người bạn tôi được giao một đại đội đào binh làm nhiệm vụ vỡ hoang hai cánh rừng gỗ tếch để trồng sắn. Thu hoạch xong vụ đầu tiên, anh toát mồ hôi: công lao của bấy nhiêu con người cả năm trời chỉ đủ mua ba cây tếch, nhiều nhất là ba cây rưỡi. Tôi hỏi anh đã báo cáo lên cấp trên cách anh tính toán chưa, anh nói anh không dám. Người ta đã báo cáo thành tích khai hoang rồi, nói thế có mà chết. Những cái đầu đất phá rừng để lấy thành tích khai hoang chưa kịp chết thì lũ con buôn đã thế chỗ. Chúng nhân danh phát triển kinh tế, đẩy mạnh xuất khẩu gỗ, đốn bất cứ cây nào bán được.
Hồng Linh đã về tới quê hương trong chuyến đi hoàn toàn bất ngờ. Một chương trình trao đổi kỹ thuật đặc biệt về tin học với các nước Châu Á, khi cô đang ở trong lãnh vực này. Chặng đầu tiên sẽ dừng ở miền Bắc, Việt Nam trong hai tuần lễ. Hai tuần lễ ở Hà Nội, ngoài những buổi hội thảo, Linh lang thang tìm thăm những địa danh mà mẹ cô thường nhắc. Hà Nội là nơi mẹ cô chào đời, nhưng khi mẹ mới mười tuổi thì ông bà ngoại đã phải dắt mẹ, cùng các cậu, các dì của cô vào miền Nam để lánh nạn Cộng Sản. Mới mười tuổi thôi, nhưng mẹ cô đã nhớ nhung, đã ôm ấp, đã cưu mang gìn giữ biết bao nhiêu là hình ảnh, là kỷ niệm thân thương về quê ngoại, với làng Đồng Du thuộc tỉnh Hà Nam và quê nội, với thôn Phương Viên, huyện Đan Phượng thuộc tỉnh Hà Đông.
Vừa ngồi được phút chốc thì thấy một thiếu phụ lên xe, nhìn cái bụng lum lum có bầu biết là chị ta khó nhọc lắm. Nó uể oải đứng dậy nhường chỗ cho chị ta, mặc dù nó đã đứng suốt ngày trong xưởng, hai chân mỏi muốn rũ ra. Xe buýt đầy nhóc, mọi người chen chân đứng như thế mà chị còn mang cái bầu nữa thì mệt phải biết. Nghĩ mình nhường ghế cho chị cũng là một hành vi đẹp nên dù có mệt nó vẫn thấy vui vui và thoải mái trong lòng.
Không ai (kể cả các nhà khoa học, các giáo sư Bác sĩ giỏi) có thể tiên đoán chính xác khi nào đại dịch chấm dứt? Bao giờ thì có thuốc chủng ngừa? Cũng chẳng dám kỳ vọng mọi thứ sẽ quay về như cũ, trước khi có đại dịch. Nhưng hy vọng những điều căn bản tồn tại nhiều trăm năm như bắt tay nhau, như vỗ vai nhau... sẽ trở lại sau đại dịch như "sau cơn mưa trời lại sáng". Hơn lúc nào hết, người ta cần có hy vọng để sống, để thêm nghị lực cùng nhau vượt qua đại dịch, và phân cách.
Rừng núi xanh mướt, không khí trong lành và hơi se se lạnh thấm vào từng chân lông kẽ tóc, len lỏi vào từng tế bào. Cái cảm giác khoan khoái thật dễ chịu, làm cho hai huynh đệ thọ nhận được sự bình an trong phút giây hiện tại. Cây cỏ xung quanh như tỏa ra một năng lượng tươi mát tràn đầy sức sống. Bất chợt sư huynh hỏi khẽ: - Dường như có đôi mắt nào đó đang theo dõi chúng ta? Cả hai dừng bước, nhìn quanh một tí thì phát hiện ra đằng sau bụi rậm có mẹ con nhà nai đang tròn xoe mắt nhìn, tai vểnh bắt sóng động của âm thanh, chúng có thể nghe được những âm thanh nhỏ nhất mà tai người không nghe được. Mẹ con nhà nai đang cảnh giác cao độ, toàn thân mượt mà vàng sậm điểm xuyết những đốm hoa màu trắng.
Chiều nay khi những giọt nắng đang lao xao ngoài song cửa, những tán cây thầm thì trong gió chuyện nhân gian, anh bỗng nhẹ nhàng nhớ đến em, người con gái "vội cất bước quên dấu yêu ngọt ngào" ngày ấy. Anh trầm mình trong ký ức về “từng góc phố bâng khuâng dịu êm”. Anh tình cờ biết được một bản tình ca mà tác giả của nó cảm giác rằng nó bị thất lạc khá lâu rồi như chuyện chúng mình vậy đó em: "Lời hát ấy hôm nao miên man, ru em một thời Từng ánh mắt bao dung đam mê, cho em ngọt bùi"
Sau công phu sáng, bước ra nhà bếp xé tờ lịch thì hiện ra hôm nay là ngày 6 tháng 6 năm 2020. Ngày 6 tháng 6, bỗng như que diêm nào bất ngờ bật lên trong ký ức tôi đã từ lâu lắng xuống. Tại sao hôm nay lại bật lên? Biết rằng băn khoăn cũng chẳng có câu trả lời, như mưa mới rạt rào đây mà giờ nắng đã lên rực rỡ. Muôn sự còn muôn thẳm sâu mà sự phán đoán ước lệ của suy tưởng vật lý chưa chạm tới được sự mầu nhiệm của tâm linh. Đủ duyên thì lộ, chưa đủ duyên thì ẩn. Chấp nhận vậy thôi. Ngày 6 tháng 6 năm 1944. Ngày có tên lịch sử là D-Day.
Sau hơn một tháng, các chuyên viên Public Health làm việc không ngưng nghỉ, CDC công bố 60 trang guidelines hướng dẫn chi tiết cho "đời sống cùng với COVID-19" ở các trường học, các trung tâm giữ trẻ, các nhà hàng, và các cơ sở thương mại từ lớn đến nhỏ.... Mới nhìn thoáng qua thì dễ bị...."ngộp" vì quá nhiều yêu cầu, nhưng chi tiết không có nghĩa là không thể thực hiện. Cho đến lúc nào có vaccine chủng ngừa, không còn lựa chọn nào khác. Lâu dần đời cũng quen. Một cách lạc quan, khả năng thích ứng với lối sống mới của mỗi người, thêm một lần nữa, được thử thách.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.