Hôm nay,  

Tùy Bút Ngày Đầu Thu

11/10/202009:09:00(Xem: 4108)


Mười một giờ khuya, bạn tôi gọi điện từ California, “Mùa Thu đến rồi KT ơi”. Ừ, Calif nắng ấm quanh năm, có tí xíu hơi lạnh đầu Thu cũng đã trở nên thơ mộng trong mắt bạn tôi rồi. Chắc lúc này cô nàng đang vui vẻ diện áo khoác, khăn quàng đi dạo phố mà quên giờ giấc hai bờ Đông - Tây khác nhau.

Mùa Thu ở Virginia rất đẹp, có gió lạnh lùa trong nắng, buổi sáng mây mù, buổi trưa nắng gắt, mặt trời lặn sớm buổi chiều. Những ngày đầu Thu thường chào đón vài cơn mưa nhỏ để vừa nghe mát lạnh đôi má. Thời tiết đặc biệt đó khiến ta có cảm giác rõ rệt bốn mùa: Thu đến, Đông về, Xuân qua, Hè tới. Nó không giống thời tiết ở Việt Nam, nhưng tôi vẫn nhớ, vẫn tưởng tượng ra hình ảnh quê nhà từ những câu thơ của Nguyễn Bỉnh Khiêm trong sách giáo khoa năm xưa:  
                           

“Thu ăn măng trúc, Đông ăn giá

Xuân tắm hồ sen, Hạ tắm ao”

Khung cảnh quê hương quá đỗi mộc mạc, thanh bình như thế ai mà nỡ quên được chứ?

Hơi Thu chưa nhuộm vàng hết không gian, nhưng những cơn gió nhẹ thoảng qua đủ làm cái sân nhỏ trước nhà đầy xác lá. Tôi nhìn mấy con sóc leo trèo lên xuống thân cây như mỗi buổi sáng, chợt thấy  nhiều cành vươn ra trơ trọi. Mới đầu Thu thôi, lá có thể theo gió bay tứ phía; hai tháng tới, lá sẽ ngập đầy sân đầy đường, người ta phải dùng đến máy thổi máy hút. Tôi rất yêu thích những cây lá đỏ, lá vàng nơi đây khi mùa Thu đến. Bình thường tôi không thích màu sắc rực rỡ, nhưng khi những chiếc lá nhỏ ba cánh hoặc năm cánh được thay áo mới đỏ - vàng, bỗng trở nên vô cùng xinh đẹp.

Bạn đã bao giờ thấy những thảm lá khô ở vườn cây trái Lái Thiêu chưa? Tôi phải dùng chữ “thảm” bởi vì lá khô trong vườn không được gom, quét, thổi, hút, nên nó phủ trên mặt đất một lớp rất dầy (chắc khoảng 20cm-30cm), và nó sẽ tự phân hủy để biến thành một thứ phân bón cho cây. Những ngày mưa dầm, lớp lá này rất ẩm ướt, nhưng vào ngày nắng đẹp thì quá tuyệt vời dù nơi đây không có mùa Thu. Thuở học trò, tôi thường cùng vài người bạn đạp xe từ Sài Gòn đi Lái Thiêu chơi. Chúng tôi vào vườn trái cây ăn cho chán rồi mới mua đem về. Tôi thích nằm dài trên thảm lá khô dưới bóng cây măng cụt râm mát, vừa nhâm nhi những trái mận ngọt vừa ngắm những cành cây trĩu quả mà không cần suy nghĩ, không chút vướng bận chuyện trần thế.

Virginia nơi tôi ở bây giờ thì sao? Ồ, nơi đây từ tháng 5 đến tháng 10 là mùa cherry, apple, v.v.. Mỗi năm, tôi cùng con cháu đi hái trái cây trong vườn, nhưng sao tôi vẫn không quên mùa trái chín cây và thảm lá khô Lái Thiêu. Ở đây chúng tôi cũng đi thả diều, xem hoa  Anh Đào vùng Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn; nhưng sao khi ngồi trên bãi cỏ xanh mịn thênh thang trước Tháp Bút Chì hùng vĩ, tôi vẫn không có cái cảm giác thích thú như ngày xa xưa nữa. Có lẽ những kỷ niệm thời niên thiếu đã quá đẹp và quá đủ trong ký ức của mỗi người chúng ta?

Mùa Thu thuở học trò luôn đầy ắp kỷ niệm vì đó là mùa tựu trường, bạn bè vui mừng được gặp lại nhau sau ba tháng Hè rong chơi. Mùa Thu cũng mang đến nhiều kỷ niệm vì nó thường bắt đầu cho một chuyện tình. Không phải nhạc sĩ Ngô Thụy Miên cũng có cảm nhận này sao:

 “... Em có nghe, nghe mùa Thu nói mình yêu nhau nhé!”

 

Có người đã từng không thích mùa Thu vì gió lạnh và phải quét lá rụng mỗi ngày. Nhưng riêng tôi, những kỷ niệm đẹp gắn liền với mùa Thu mãi không bao giờ phai nhạt…


Hồ Thị Kim Trâm



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vì đại dịch vẫn đang hoành hành, dù còn trẻ, nhưng là một người mẹ đơn thân, Gabriela không có lựa chọn nào khác hơn là bồng những đứa trẻ đi xin tiền hàng ngày trên đường phố. Cô chỉ kiếm đủ tiền để mấy mẹ con sống lây lất qua ngày chờ đại dịch qua đi.
Sơn cung hoang tàn và đổ nát, bùn đất ngập ngụa khắp nơi, mái sập tường xiêu, bao nhiêu đồ đạc bị chôn vùi hoặc cuốn theo dòng nước dữ. Sơn Tinh mặt mày buồn thảm nhìn ngọn núi sạt một mảng lớn, rừng cây trơ trụi lởm chởm những gốc cụt, ánh mắt đăm chiêu chẳng nói nên lời.
Vừa mở cửa, thấy bà Hoa, Heather cười: -Hi, “ba Noi”! -Hi, Heather! Happy Thanksgiving! -Cảm ơn “ba Noi”. Happy Thanksgiving to you too! Thấy bà Hoa bước vào, mọi tiếng động của nhóm người trẻ nơi phòng khách đột ngột ngưng. “Ba Noi” vẫy tay về phía nhóm người trẻ, chúc: -Happy Thankgiving đến mọi người.
Là một trong số những cựu chiến binh Mỹ từ thế chiến thứ II (1939-1945) còn sống sót, cụ ông John Atwell sống một mình ở thành phố Sunnyvale ở miền Bắc California. Thỉnh thoảng, con gái của cụ (Julie, cũng là một người cao niên) ghé thăm cha. Đại dịch làm đời sống của cụ trở nên khó khăn hơn về tinh thần vì không còn ai đến đến thăm cụ thường xuyên như trước.
Bác sĩ Allison Arwady không cần che dấu sự bất bình của bà khi có rất nhiều Chicagoans không chịu đeo khẩu trang và giữ khoảng cách xã hội khi giao tiếp. Bà cho biết thành phố lớn thứ tư của nước Mỹ sẽ thấy rất nhiều người chết vì COVID-19 trong vài tuần tới nếu con số nhiễm bệnh không hạ xuống.
“Từ máy thâu thanh cô nàng hát nhanh, trọn kiếp thương anh lính trẻ xa nhà, tôi là người đi lính miền xa, nhưng giữa rừng già tôi có thấy gì đâu... nhưng giữa rừng già tôi có thấy gì đâu.”
Giữa sự hùng vĩ của thiên nhiên, Hằng cảm nhận được rằng đời người hay là những biến động trong cuộc đời, dù có lớn lao đến đâu chăng nữa, so ra cũng vô cùng nhỏ bé trước sự vô thường của vạn vật – huống chi căn bệnh Huntington's disease trong cơ thể của nàng!
Phải đợi đến 20 ngày sau, khi cả hai vợ chồng cùng có COVID-19 test âm tính, họ mới được gặp hai cậu con trai song sinh ra đời sớm 5 tuần: Mitchell, nặng 4 pounds, 3 ounces (khoảng 1.9kg), và Maksim, nặng 3 pounds, 14 ounces (khoảng 1.75kg). May mắn là cả hai đều không bị nhiễm COVID-19
Cả nhóm vừa ghét kỳ thị nhưng chính bản thân thì kỳ thị cũng không kém ai, hễ mở miệng ra là: tụi xì, tụ Mễ, rệp… làm biếng, ăn bám. Cái tâm lý vừa tự tôn laị vừa tự ti, đôi khi Paul cũng thấy mình vô lý nhưng cái ý nghĩ mình đã nhập dòng chính thống vẫn làm cho Paul lâng lâng hãnh diện.
Erin Bates đúng là một "em bé của phép màu" (miracle baby). Chỉ mới 6 tháng, em đã "thường trú" ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà. Ông bà Emma và Wayne Bates trải qua mười năm dài tìm đủ mọi cách (từ khoa học đến tôn giáo) để có con. Vào ngày 8 tháng 10 năm 2019, bé gái Erin chào đời như một phép màu, một "lời cầu nguyện đã có Người nghe"
Thầy là người xuất gia nên không có phương pháp hay lời khuyên gì với việc thế sự. Thầy chỉ có thể bảo con là cứ sống tự tin ở bản thân mình, không việc gì phải mặc cảm
Đọc xong bản tin trên RFA về trận lũ lụt tại thủy điện Rào Trăng 3, thuộc Hương Điền, Hương Khê, Thừa Thiên, tôi lặng người trong nỗi xót xa vô vàn! Không xót xa sao được khi mà Huế “của Ngoại” tôi – thuộc tỉnh Thừa Thiên – cũng chìm sâu trong biển nước!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.