Hôm nay,  

Hạnh Phúc Khi Ta Đi Dưới Cơn Mưa Rào

24/08/202117:51:00(Xem: 3580)

blank

                              

                                                                    

Vào một buổi sáng, mới có tám giờ rưỡi, phòng mạch vừa mở cửa, một ông lão độ ngoài tám mươi, hối hả xin vào gặp bác sĩ để cắt chỉ ở vết thương trên mu bàn tay trái của ông mà bác sỹ may cách đây 6 ngày. Nhìn ông lão có vẻ khẩn khoản, hối hả, ông đến sớm hơn một giờ. Vì bác sĩ cũng không có hẹn với ai trong giờ này, cho nên bác sĩ để ông ngồi vào ghế, băt đầu nghe tim mạch, đo áp huyết của ông và sau đó bác sĩ tháo vết thương ra xem. Bác sĩ nói vào tai ông lão:

-Vết thương khô tốt, lành rồi và tôi có thể cắt chỉ cho ông ngay bây giờ. 

Ông lão ngỏ lời cảm ơn bác sĩ bằng nụ cười và cúi mái đầu bạc, rồi lặng thinh. Tuy vậy ông lão cũng không giấu được ông đang nhấp nhổm, băn khoăn về một điều gì?

Thấy vậy bác sĩ bông đùa hỏi:

-Ông lão sao có vẻ vội thế? Có hẹn với ai ấy à?

-Thưa bác sĩ, vâng...Vâng tôi có hẹn đến ăn sáng với bà nhà tôi...

-Vậy, tôi làm xong nhanh cho ông để ông có thể đi ngay kẻo trễ. Ông có sợ đến trễ, bà ấy sẽ không hài lòng không?

Ông lão nhìn bác sĩ, ôn tồn bảo:

-Không đâu bác sĩ, chúng tôi có hẹn ăn sáng với nhau trong dưỡng trí viện ấy bác sĩ. Bà nhà tôi ở trong dưỡng trí viện. Bà bị bịnh lẫn. Đã hơn 5 năm rồi đó bác sĩ. Bà đâu còn biết thời gian, không gian, ngày và đêm là gi. Bà cũng không nhìn ra tôi nữa, bà cũng không còn biết tôi là ai...

Lặng thinh một hồi bác sĩ hỏi ông lão:

-Như vậy, trong hơn 5 năm qua, mỗi buổi sáng ông cụ lúc nào cũng vào ăn sáng với bà cụ trong dưỡng trí viện?

Với nụ cười hài hòa, ông lão đăt bàn tay mình trên bàn tay của bác sĩ, ông  hồn nhiên bảo:

-Măc dầu đã hơn 5 năm bà không nhìn ra tôi là ai, nhưng tôi lúc nào cũng nhìn ra bà, biết bà là vợ của tôi...

Ông lão đã rời khỏi phòng mạch, bác sĩ vẫn còn cảm thấy hơi ấm của bàn tay của ông lão trên mu bàn tay mình. Nhìn theo ông lão khuất dần sau dãy phố và dòng người, bác sĩ không sao cầm được nước mắt. Áp ống nghe vào ngực, tự nghe tim mình bồi hồi, ngậm ngùi...bác sĩ thầm nhủ: "Trong tình nghĩa vợ chồng ta ước mong mai sau, ta cũng được sống như người. Yêu nhau là chấp nhận tất cả thực tại của nhau, chấp nhận những gì sẽ xảy ra  cũng như những gì sẽ không xảy ra trong đời sống của nhau. Hạnh phúc không phải chỉ được nhìn thấy ở những gì tốt đẹp sẵn có, hanh phúc còn được tìm thấy khi ta chuyển hóa những điều tệ hại đến với ta, thành những điều tốt đẹp. Tư duy về cuộc sống không phải là làm sao sống qua cơn bão tố, mà làm sao ta vẫn thấy được hanh phúc ngay cả khi ta đi dưới cơn mưa rào.../.

Đào Như

Chicago----  


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ông già đi vào phòng ngủ. Hai cái gối ở đầu giường ngểnh cổ nhìn ông. Ông nheo mắt nhìn lại chúng nó. Hình như cái gối của ông còn nhoẻn miệng cười. Còn cái gối của vợ ông thì nheo một con mắt, cái kiểu đá lông nheo của cô gái nghịch ngợm. Ông khẽ lắc đầu. Và ông nhắm chặt hai mắt. Loay hoay một hồi, ông ra phòng khách, nhìn trước nhìn sau. Cái ti vi dán vào vách tường nhìn ông dò hỏi. Ban nãy ông đã tắt tiếng, chỉ để hình nên ông không hiểu nó muốn nói gì.
Tôi thích hai chữ “Xóm Đạo” để chỉ một khu dân cư gồm toàn những người theo Ki Tô giáo sống chung, sinh hoạt với nhau chung một niềm tin. Xóm Đạo không nằm giữa lòng đô thị, không phố xá nhà cao cửa rộng, không có tiếng xe cộ ồn ào, không có đường lớn, không chợ búa đồ sộ bán buôn tấp nập…
Thập niên 50 thế kỷ trước, ở quê tôi không hề thấy những Nhà Thờ Thiên Chúa Giáo, chỉ rải rác vài chùa Phật giáo, đa số là các Thánh thất Cao Đài ở nhiều xã trong quận. Những năm học tiểu học, 1956-61, mỗi năm đi học được nghỉ lễ “Bấc” một tuần, cứ ngỡ là gió bấc...
Không hiểu sao Ông Già Noel lại đọc được tất cả thư của trẻ em trên khắp thế giới! Vậy Ông là ai? Ông có thật hay không? Nhà của Ông ở đâu? Đó là những câu hỏi quá quen thuộc mà các bé vẫn đặt ra, làm cha mẹ của các bé khó trả lời, có chăng là những câu trả lời để tránh làm các bé thất vọng...
Nhà vẫn đơn côi bên bờ sông. Gió về mở hội từng đêm. Đom đóm về thắp đèn. Ánh sáng lập lòe dọi qua cánh màn mỏng ngả màu vàng như quả dưa gang. Mẹ Thời ngồi đó trông ra, chiếc quạt để đầu giường. Bà lấy tay xua xua những con muỗi. Thằng Đắc đã viết gì về chưa con? Chưa mẹ ạ, có gì con sẽ báo. Mà mẹ cũng đừng nghĩ ngợi nữa, tuổi này ta sống thế này có phải vui không? Sau tiếng vui, Thời huýt một đoạn sáo gợi lên những ca từ dí dỏm lắm trong một bài hát, tiếng sáo đi xa tận ngõ, nghe được cả tiếng cá đớp ở con lạch cạnh bờ sân chạy vào. Mẹ Thời thở mạnh một cái, nó buồn hay vui bà đâu biết.
Trên vùng đồng bằng im lặng, những người chăn cừu bước đi một cách nghiêm trang, mang những lễ vật khiêm tốn của mình đến dâng cho Chúa Hài Đồng...
Chị Bông đã chuẩn bị sẵn hai chậu hoa Trạng Nguyên và ổ bánh Giáng Sinh đặt ở tiệm để mang đến nhà sui gia tương lai Brown. Họ trân trọng mời anh chị Bông tới dự bữa tiệc Christmas Eve dinner. Chị Bông ngắm hai chậu hoa tươi đẹp kể với chồng...
Ông Tư và ông Năm có một những ngày tuổi thơ rất xanh màu da trời và rất hồng màu ráng chiều, nghĩa là ở một vùng quê có dòng suối Sầu Đâu và dòng sông Tam Mỹ. Dòng suối chảy vòng vòng qua những làng trên xóm dưới. Dòng suối cạn nên hai đứa bé cởi bò, bơi qua suối trong những ngày mùa gặt, cả khu Đồng Đất ồn ào rộn rịp, ca bài ca gánh gánh gánh gánh thóc về...
... Cũng vì vậy, đọc thơ Tuệ Sỹ, tôi cứ thấy hình ảnh con đường dài, và muôn dặm bóng cô lữ một khung trời viễn mộng dằng dặc nỗi ưu tư...
Phi trường Heathrow ấm dần trong không khí nhộp nhịp vào những tuần đầu tiên của mùa lễ hội lớn nhất trong năm. Cứ mỗi lần được đến Vương Quốc Anh, tôi có thêm nhiều kỷ niệm với đất nước có nền văn minh lâu đời này. Câu hát "giấc mơ trở thành hiện thực" ("your dream comes true") được cất lên với giai điệu nhẹ nhàng làm ấm cả không gian trắng như tuyết phủ...
Trước cổng nhà, bác bầy một cái tủ kính nhỏ, đã nói là bác khéo tay lắm, trong tủ kính bán bánh mì đó, bác bán bánh mì kẹp thịt đỏ, xá xíu, pâté gan và đồ chua, tất cả là do hai bàn tay thiện nghệ của bác sáng tạo… và bán rất đắt hàng, bán rẻ mà...
Mỗi khi ngày lễ Noel về, hồn chúng tôi ngây ngất với biết bao hoài niệm của thuở thiếu thời. Nhớ về một Sàigòn xa xưa như nhớ về một thiên đường đã mất. Nhà thờ Đức Bà-Notre Dame Cathédrale vẫn sừng sững trong trí nhớ, nơi chúng tôi đã từng đứng trong giáo đường nghe thời gian rơi theo từng hồi chuông nhà thờ đổ. Con đường Catinat, phố Bonnard, phố Nguyễn Huệ... biết bao lần thay đổi, nhưng cái nét Hòn Ngọc Viễn Đông từ ngàn xưa của Sàigòn không một phai mờ...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.