Hôm nay,  

Hạnh Phúc Khi Ta Đi Dưới Cơn Mưa Rào

03/01/202214:50:00(Xem: 2948)

Truyện ngắn

blank

 

Vào một buổi sáng, mới có tám giờ rưỡi, phòng mạch vừa mở cửa, một ông lão độ ngoài tám mươi, hối hả xin vào gặp bác sĩ để cắt chỉ ở vết thương trên mu bàn tay trái của ông mà bác sỹ may cách đây 6 ngày. Nhìn ông lão có vẻ khẩn khoản, hối hả, ông đến sớm hơn một giờ. Vì bác sĩ cũng không có hẹn với ai trong giờ này, cho nên bác sĩ để ông ngồi vào ghế, băt đầu nghe tim mạch, đo áp huyết của ông và sau đó bác sĩ tháo vết thương ra xem. Bác sĩ nói vào tai ông lão:


- Vết thương khô tốt, lành rồi và tôi có thể cắt chỉ cho ông ngay bây giờ. 


Ông lão ngỏ lời cảm ơn bác sĩ bằng nụ cười và cúi mái đầu bạc, rồi lặng thinh. Tuy vậy ông lão cũng không giấu được ông đang nhấp nhổm, băn khoăn về một điều gì?


Thấy vậy bác sĩ bông đùa hỏi:


- Ông lão sao có vẻ vội thế? Có hẹn với ai ấy à?


- Thưa bác sĩ, vâng...Vâng tôi có hẹn đến ăn sáng với bà nhà tôi...


- Vậy, tôi làm xong nhanh cho ông để ông có thể đi ngay kẻo trễ. Ông có sợ đến trễ, bà ấy sẽ không hài lòng không?

Ông lão nhìn bác sĩ, ôn tồn bảo:


- Không đâu bác sĩ, chúng tôi có hẹn ăn sáng với nhau trong dưỡng trí viện ấy bác sĩ. Bà nhà tôi ở trong dưỡng trí viện. Bà bị bịnh lẫn. Đã hơn 5 năm rồi đó bác sĩ. Bà đâu còn biết thời gian, không gian, ngày và đêm là gi. Bà cũng không nhìn ra tôi nữa, bà cũng không còn biết tôi là ai...


Lặng thinh một hồi bác sĩ hỏi ông lão:


- Như vậy, trong hơn 5 năm qua, mỗi buổi sáng ông cụ lúc nào cũng vào ăn sáng với bà cụ trong dưỡng trí viện?

Với nụ cười hài hòa, ông lão đăt bàn tay mình trên bàn tay của bác sĩ, ông  hồn nhiên bảo:


- Măc dầu đã hơn 5 năm bà không nhìn ra tôi là ai, nhưng tôi lúc nào cũng nhìn ra bà, biết bà là vợ của tôi...

Ông lão đã rời khỏi phòng mạch, bác sĩ vẫn còn cảm thấy hơi ấm của bàn tay của ông lão trên mu bàn tay mình. Nhìn theo ông lão khuất dần sau dãy phố và dòng người, dưới cơn mưa, bác sĩ không sao cầm được nước mắt. Áp ống nghe vào ngực, tự nghe tim mình bồi hồi, ngậm ngùi...bác sĩ thầm nhủ: "Trong tình nghĩa vợ chồng ta ước mong mai sau, ta cũng được sống như người. Yêu nhau là chấp nhận tất cả thực tại của nhau, chấp nhận những gì sẽ xảy ra  cũng như những gì sẽ không xảy ra trong đời sống của nhau. Hạnh phúc không phải chỉ được nhìn thấy ở những gì tốt đẹp sẵn có, hanh phúc còn được tìm thấy khi ta chuyển hóa những điều tệ hại đến với ta, thành những điều tốt đẹp. Tư duy về cuộc sống không phải là làm sao sống qua cơn bão tố, mà làm sao ta vẫn thấy được hanh phúc ngay cả khi ta đi dưới cơn mưa rào...


- Đào Như

(Chicago, một buổi sáng tuyết lạnh đầu năm 2022)






  




  




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng Giêng, nàng rời Việt Nam, khi đang năm cuối Đại Học Sư Phạm, Sài Gòn. Từ đó, mỗi tháng đầu năm nơi xứ người, nàng bồi hồi đếm. Lại thêm một mùa xuân tha hương. .. -- Một truyện ngắn nhưng cũng có thể là tản mạn hồi ức về thời "Tuổi Ngọc" êm đềm, của nhà văn Hoàng Quân. Việt Báo trân trọng mời đọc.
Dòng người tấp nập lại qau trên khu phố, những nam thanh nữ tứ cầm tay nhau tung tăng đi mua sắm, ngoài trục đường chính những dòng xe xuôi ngược như mắc cửi. Quán cà phê Starbucks nằm ngay vị trí đắc địa nhất, tiện lợi cho người bộ hành trên đường lẫn khách mua sắm trong các khu thương xá. Ở xứ này các quán cà phê đều na ná như nhau, hầu hết là chung một thương hiệu nhượng quyền kinh doanh vì thế cách trang trí, điều hành, giá cả đều đồng nhất, tất cả phải theo sự chuẩn thuận của chủ thương hiệu. Quán Starbucks ở ngã tư Ponce De Leon này cũng không ngoại lệ...
Một truyện ngắn của nhà văn Trần C. Trí, vẽ lại không khí buồn bã, tăm tối của một ngày cuối năm tại quê nhà khi mọi hy vọng tin yêu vào cuộc sống như bị giập nát trong cuộc đổi đời lịch sử tàn bạo. Việt Báo hân hạnh giới thiệu.
Phác họa chân dung văn học và tiểu sử một cây bút danh tiếng quốc tế, nhà văn Linda Lê. Bài của tác giả Đào Như. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Những ngày cuối năm nhiều kỷ niệm quá khứ vui buồn hiện về. Tuy sức khỏe yếu kém tôi muốn viết để cảm tạ những người đã đi cùng tôi và Anh Phạm Cao Dương trong một đoạn đường đời, những người đã có ảnh hưởng sâu đậm trong cuộc đời chúng tôi. -- Tác giả Khánh Vân, với những lời lẽ tâm tình chân thực, viết về người bạn đời của bà, nhà Sử học danh tiếng Phạm Cao Dương. Việt Báo trân trọng mời đọc.
Cuối năm vợ chồng tôi từ vùng Vịnh San Francisco bay xuống Quận Cam, thủ đô của người Việt tại Hoa Kỳ, thăm bạn sau ba năm không có dịp gặp và đi lòng vòng Little Saigon xem có gì lạ. Đến Coffee Factory, điểm hẹn của văn nghệ sĩ và giới truyền thông trong vùng, gặp hai bạn học thời cấp 1 và cấp 2. Nhờ Facebook mà những năm gần đây nối kết được với nhau, liên lạc được với Đinh Văn Nhan cách đây vài năm và hè năm ngoái đã cùng nhau ăn phở, uống cà phê ở khu Grand Century, San Jose. Sáng nay gặp lại Hoàng Xuân Hùng là sau nửa thế kỷ từ khi chúng tôi rời trường Thánh Tâm. Cả ba muốn gặp lại Mai Bình Minh mà không liên lạc được.
Anh thoát xa chỗ súng đạn, anh men theo xóm làng lạ lẫm vắng vẻ về quá Bà Rịa. Khá lâu có lẽ đã 3,4 giờ sáng. Anh không dám dừng lại dù ở một vài nơi thấy có ánh đèn leo lét. Khi thấy mình đã vượt xa, thật xa chốn lâm nguy, anh Luận đi chầm chậm lại để thở và bất ngờ anh đụng Tam quan một ngôi chùa cổ quạnh hiu… bên trong tối om, anh ngồi tựa cổng chờ. Một lúc lâu không nghe động tịnh gì nguy hiểm vây quanh, anh bạo dạn gõ cửa chùa, thôi đây là cửa Phật, anh tự nghĩ ta cùng đường rồi, phó thác thân vào chốn Từ Bi ! May ra… Tiếp đón anh, sau một lúc lâu, cửa hé mở là một chú tiểu trẻ, năng nổ mau mắn dắt anh vô gặp thầy trụ trì.
Như là một cuốn truyện hư cấu, nhưng lại là một truyện thật, và câu chuyện này đã kéo dài bẩy chục năm. Chị sinh năm 1926, năm nay đã 95 tuổi. Chị hơn tôi 10 tuổi. Với từng đó tuổi, vào những quãng thời gian đó, chị đã đi vào những biến cố xa hơn tôi rất nhiều. Chúng tôi đều sinh ra trong thời nước Việt Nam còn có vua, nhưng lại là thuộc địa của người Pháp. Tôi nhớ lại thời đó là một thời thanh bình. Rồi chúng tôi đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh triền miên suốt hơn ba mươi năm trời.
Một truyện ngắn của nhà văn Tiểu Lục Thần Phong. Truyện thuật một anh chàng đi xem câu cá ngoài bờ biển và trong lúc đi, anh suy nghĩ lan man về sự đời, về lẽ sống, cái chết và những điều phi lý của cuộc sống. Mời đọc.
Nhà nhạc học Trần Quang Hải, nổi tiếng với những công trình nghiên cứu âm nhạc cổ truyền Việt Nam, vừa qua đời tại Paris hôm 29/12/2021. Dưới đây là bài viết ghi chép lại những kỷ niệm giữa ông và người bạn chí thiết suốt mấy chục năm, Giáo sư Tiến sĩ Phạm Trọng Chánh. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Một truyện ngắn của nhà văn Hoàng Quân, đọc để cùng với tác giả yêu tiếng Việt hơn. Việt Báo hân hạnh giới thiệu.
Một truyện ngắn mang phong vị dã sử của nhà văn Trần Hoàng Vy. Mời đọc.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.