Hôm nay,  

Hai Truyện Rất Ngắn

28/01/202200:00:00(Xem: 2000)

Minh-họa_Duy-Thanh
Hình minh họa - Tranh Duy Thanh

 

RỒNG
 
“Đi ăn thịt rồng!”
 
“Ừ, đi thì đi. Ăn một lần cho đã thèm rồi chết cũng cam lòng. Em còn nhớ đường đến cái nhà hàng mà ta đã đến mười năm trước không?”
 
“Em nhớ.”
 
*
 
Hẳn nhiên rồng được cho là loài linh thú. Ngày xưa cha ông chúng tôi săn rồng ngoài biển, có khi trên núi. Về sau, rồng bị săn giết nhiều, không kịp sinh đẻ, thế giới sợ chúng tuyệt chủng nên đưa vào sách đỏ.
 
Tôi ở xa về, tôi nghĩ mình sống ngang với lịch sử. Tôi thèm thịt rồng.
 
Nga là đại gia, nó làm giàu vô cùng nhanh nhờ buôn đất đai, chứng khoán, và mọi thứ ám muội khác.
 
Nga nói, “Ngày nay không mấy ai biết vị thịt rồng ta ra sao, các nhà hàng sang trọng trong nước phải mua rồng tận bên Tàu. Thịt rồng Tàu tanh lợm, nhưng thèm thì đành phải ăn.”
 
*
 
Tôi thích nhà hàng này từ lâu, ngay lần đầu tiên về lại Sài Gòn. Tôi thích ngồi trên lầu hơn dưới đất, ngồi ở lan can được ngăn ra thành từng phòng riêng, ghế cao sắp thành một dãy dài, ngó ra trước mặt là những búi dây điện quấn chằng chịt cắt xẻ tầm mắt.
 
Khách ở nhà hàng này nhiều phần là Tây. Bọn Tây trọc phú du lịch muốn thử món lạ nổi tiếng ở châu Á cho biết mùi. Khác với các nhà hàng khác cùng dãy phố, ở đây phục vụ khách từ A đến Z và có thể ngồi đến khuya mấy cũng được.
 
Tôi có tiền, tôi là khách, tức tôi là Thượng đế.
 
Thực đơn ở đây chỉ chuyên bán một thứ thịt, thịt rồng. Thực đơn toàn rồng được chế biến cả chục món: gỏi rồng, tiết canh rồng, bắp rồng hấp, rồng xúc bánh đa, cháo rồng đậu xanh, móng và gân rồng hầm thuốc bắc, cật ruột rồng xào nghệ, lưỡi rồng chưng tương, sườn non rồng nướng mọi, pín và gan rồng chiên tỏi, lẩu rồng ngũ vị, đặc biệt là hai món óc rồng chưng cách mạng và râu rồng hầm lịch sử, hai món sau cùng này chỉ dành cho đại gia cực giàu và sành điệu mới có tiền để thưởng thức.
 
Chúng tôi lên lầu, chọn góc ở bên phải. Nga gọi một bầu Long huyết tửu, bảo bồi bỏ vào xô đá ngâm trước cho lạnh.
 
Sáu em phục vụ lên đứng sắp hàng cho chúng tôi chọn. Tôi chọn em da ngăm, ngực chồi bé xíu thoang thoảng thơm mùi đồng đất. Em kéo ghế ngồi xuống bên phải tôi. Nga sau khi khẽ sờ ngực để thử hàng, chọn em môi dầy và hai cánh tay rậm lông nâu mượt, em này ngồi giữa tôi và Nga.
 
Chủ nhà hàng nói, “Chúng nó là hàng hiếm, còn nguyên chưa khui. Chiều khách quý nhé mấy em.”
 
Nga bảo, “Bọn tôi không cần những dịch vụ đó. Ăn món linh thiêng thì tâm thân phải thanh sạch, nhưng cứ để các em ngồi lại rót rượu gắp mồi thì cũng hay.” Rồi nó quay lại tôi, “Anh theo em ra sau nhà bếp chọn rồng. Phải là rồng ta nhé, không chơi rồng Tàu. Anh thích rồng cái hay rồng đực, non hay già?”
 
 
“Không ăn cái, chọn đực thôi. Rồng non là bao nhiêu tuổi, già thì bao nhiêu tuổi? Có đắt lắm không?”
 
“Non nhất thì ba tháng tuổi, già nhất là một ngàn hai trăm năm. Anh có thể chọn bất cứ con nào anh thích, em đủ tiền để cân tuốt. Đây là những con cuối cùng. Mình không ăn thì bọn khách trú chúng cũng vào mua, chẳng mấy nữa không còn con nào đâu.”
 
Nó nói tiếp, “Thôi, anh thử cả hai con nhé, một con già đúng một ngàn tuổi thì lấy gan, pín, lưỡi, óc và huyết, chứ thịt hẳn là dai lắm, bỏ đi. Còn con non thì lấy con ba tháng tuổi cho mềm; xả thịt làm ba món gỏi, hấp, nướng. Cứ ăn mộc như thế, không tẩm ướp gia vị gì sất, cho gia vị đểu vào chỉ tổ mất đi cái mùi, cái tinh chất nguyên thuỷ. Mà này, con già thì chọn con đen nhé, cái thứ Hắc long chính hiệu mới hay, còn con non thì chọn con vàng, Hoàng long.”
 
Chủ nhà hàng nói, “Nhà hàng chúng tôi không bán hàng đểu như những nơi khác đâu, quý khách đừng ngại. Rồng ta hẳn nhiên là đắt gấp mười rồng Tàu, nhưng đáng tiền lắm. Ở những nơi khác chúng bán rồng ướp lạnh bỏ trong hầm đá, có khi ướp đủ loại hoá chất cả hàng chục năm để giữ cho khỏi thối rữa. Xin chờ giây lát, nhà hàng chúng tôi sẽ cho quý khách xem món thịt của mình được chế biến như thế nào, có xứng với món tiền quý khách đã bỏ ra không.”
 
*
 
Chủ nhà hàng bấm rì-mốt bật chiếc ti-vi 42 in-sơ lên. Theo lời y nói thì đây là một nghi thức phải có cho khách kiểm nghiệm món thịt được đặt.
 
Các em phục vụ rót rượu cho chúng tôi lai rai trước. Rượu pha máu và tinh bột sừng rồng có vị hăng nồng. Chúng tôi cụng ly. Nga bảo tôi hãy chăm chú ngồi xem, nghi thức này chúng mình chỉ được xem có một lần trong cả đời người.
 
Ti-vi hiện ra một đàn tế cao ngất hàng chục thước, phủ thảm đỏ rực, kỳ dị thay đàn tế lại ở trong một không gian hoang vắng quạnh quẽ lạ thường. Lư trầm nghi ngút khói lửa. Sau lư trầm là tượng Long Tổ thân dáng uy nghi; tôi chú mục định hướng thấy đầu tổ phủ phục, khẽ nghiêng về phương Bắc.
Một hồi trống vang lên.
 
Từ bên ngoài vị tiên chỉ của Long Tộc lừ lừ tiến vào, trên hai tay đỡ một cuốn sách cũ. Hồi trống vừa dứt, tiên chỉ nâng cuốn sách lên ngang mày rồi sang sảng đọc.
 
Tôi không hiểu chút gì những lời ông đọc, một thứ cổ ngữ líu lo, thầm đoán rằng có lẽ đó là một bài bùa chú để cầu đảo hay tế lễ gì đó.
 
Kìa, rồng ra.
 
Hai đoàn người vận hoàng y đi theo hàng một dắt rồng ra. Hai con thịt chúng tôi vừa đặt mua trông rúm ró thảm hại vì kinh hoàng trước cái chết mà chúng đoán được.
 
Bọn hoàng y kê hai đầu rồng lên bệ đá rồi bắt đầu nện. Chúng nện bằng búa. Tiếng búa bổ vào xương sọ nghe chan chát lạnh rợn.
 
Nga vỗ tay nói, “Hay lắm ông chủ. Đúng là tiền nào của đó. Nào, cụng với anh em tôi một ly.”
 
Ti-vi tắt.
 
*
 
Tiệc tàn.
 
Nga kêu tính tiền. Nó lấy thẻ nhựa ra cà rồi trao bồi mang xuống, số tiền quá lớn đối với tôi. Nga móc ví lấy ra thêm một xấp tiền mặt bo cho hai em.
 
Tôi ngà ngà say, theo chân Nga bước xuống lầu. Ra tới đường chờ taxi thì tôi bắt đầu ói, ói thốc tháo, ói hết mọi thứ đã dồn vào bụng, khi hết các thứ thức ăn thì ói ra máu. Nga xỏ tay vào túi quần, phun nước bọt, ngó tôi dửng dưng.
 
Tôi ói từng ngụm máu một. Tanh lợm và mặn. Máu không loãng. Không giống thứ máu loãng khi người ta bị đứt tay. Máu đặc sền sệt.
 
Máu rồng, rồng Tàu.


THÁO ĐẦU ĐẶT LÊN TỦ

 
Tôi tháo đầu của mình ra khỏi cổ rồi đặt nó lên cái tủ nhỏ ở đầu giường.
 
Những kẻ vĩ đại thường làm như vậy khi trong đầu của họ chẳng còn gì để tiếp tục suy nghĩ. Tôi để nó đó, cho nó suy nghĩ hoặc không suy nghĩ tuỳ thích, rồi nằm xuống giường.
Khi đầu không còn nữa thì những cái gối trở nên vô dụng. Tuy nhiên, hình như là do tiện tay, tôi vớ một cái gối ôm rồi ôm vào lòng.
 
Khi đầu rời khỏi cổ thì nó thường nghĩ đến những điều bất tử. Một bài thơ bất tử hay một thế giới bất tử hay một tình yêu bất tử, nhưng nó không còn điều khiển được thân thể. Ví dụ, dù muốn lắm nhưng nó không bảo được cái tay nhấc lên gãi vào bên mông trái vừa bị muỗi chích. Ở sự bất khiển dụng đó, tôi tấy lên một vết đỏ, ngứa ngáy.
 
Bây giờ, đầu tôi ngự trên mặt tủ ngó xuống thân thể tôi nằm trên giường.
 
Thân thể trần truồng không có đầu, của một gã đàn ông 47 tuổi, hai tay ôm một cái gối ôm, thì nhìn thật buồn cười. Mọi thứ đều có vẻ không cân đối, và kỳ cục; bất xứng với hình hài mà Thượng Đế tạo ra từ hình ảnh của ngài.
 
Nó có vẻ cô độc. Và buồn.
 
Thứ nỗi buồn tiết ra từ những lỗ chân lông, trong suốt, sền sệt, như một loại chất dẻo không mùi, và dính dáp.
 
Khi đầu rời khỏi cổ thì nhu cầu về dưỡng khí và sự tuần hoàn của máu không còn thúc bách. Những thứ nhu cầu khác, tính từ cổ trở xuống, cũng vậy.
 
Căn hộ tôi ở bị nghiêng, nhưng không phải chỉ riêng một mình nó, mà tổng thể cả cái chung cư nghiêng, nên nó phải nghiêng theo. Khu chung cư này xây cách đây 22 năm, nghiêng đến nỗi nếu để cái quạt lên mặt bàn, chăm chú quan sát một lát, thì sẽ thấy nó chầm chậm trượt đi. Căn hộ nghiêng làm phòng ngủ nghiêng, làm cái giường nghiêng, tất nhiên ảnh hưởng tới thế nằm của thân thể.
 
Khi thân thể nghiêng thì nó trượt dần, dù thật chậm, rồi một lúc nào đó nó sẽ rơi khỏi giường, khi chạm đất, nó sẽ tạo ra một chấn động nhỏ, làm cái tủ khẽ rung lên một chút, một chút thôi.
 
Cái tủ nghiêng, khiến tất cả những ý nghĩ trong cái đầu đặt trên tủ cũng nghiêng, dốc về một phía, theo một mức độ nào đó.
 
Cái đầu tôi trượt dần về phía những ý nghĩ nghiêng, về phía mép tủ, những ý nghĩ trong nó bắt đầu tê dại vì bất lực.
 
Nó sẽ rơi.
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở Đào bang, hoa đào bạt ngàn, trái đào nhiều không đếm xuể. Hoa đào có nhiều loại: Đào thắm, đào phai, đào bạch, đào đơn, đào kép, đào nhiều màu… Mùa xuân hoa đào nở rực hồng cả một góc trời của Hoàng Hoa trang nói riêng của Đào bang nói chung, cảnh tượng đẹp như cõi thiên thai. Trái đào cũng có rất nhiều loại: Đào vàng, đào trắng, đào tiểu, đào đại, đào lông, đào láng, đào vườn, đào rừng… Trái đào đủ độ già ăn giòn, chua chua ngọt ngọt ngon hơn là đào chín. Mùa xuân hoa đào nở, mùa hạ trái đào rụng, những nhà vườn chuyên môn thì hái bán, những người trồng tài tử thì… trái rụng đầy đất. Nếu mùa xuân hoa đào tạo ra cảnh quan thiên thai thì mùa hạ đào rụng, chín nhũng ra, côn trùng kéo đến trông bầy nhầy như “ Địa ngục”. Thế mới biết thiên đường với địa ngục không hai, cũng từ một tâm niệm mà ra.
Thận Nhiên là một trong những nhà văn thành danh ở hải ngoại vào cuối thiên niên kỷ trước. Cuốn tiểu thuyết “Những ghi chép ở tầng thứ 14” được Văn Đoàn Độc Lập trao giải Sách Hay bộ môn Văn, năm 2018. Gần đây, từ lối viết hiện thực anh chuyển sang siêu hư cấu, mà hai truyện “rất ngắn” đăng trên Việt Báo Xuân Nhâm Dần vừa qua là điển hình. Nhà văn Thận Nhiên đến với Việt Báo lần này với một truyện “chớp”, trong đó cảm xúc như một tia chớp, nhoáng lên rồi tắt ngúm, nhưng để lại dư ảnh đậm đà trong tâm tư người đọc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
"Chiều nay, Khang ngồi bờ đá lắng nghe sóng vỗ lần cuối vì ngày mai anh sẽ ra đi đến nước thứ ba. Khang đang nghe tiếng vọng bao kỷ niệm từ ngày bước vào mê lộ lịch sử, mang tuổi trẻ đi mải miết mà không tìm thấy lối ra trên chính quê hương mình. Khang nhớ ánh nắng chiều thoi thóp quê nhà luôn cho anh ý niệm dở dang, muộn màng số phận cho đến ngày gặp Lĩnh cùng hai đứa học trò trên chiếc sân nhà. Nơi ấy một thời chứa chấp một con người mà linh hồn đã chết nhưng cố bám víu trần gian, tận tụy mãi võ để kéo dài sự sống cho dù mỗi ngày xiêu vẹo, nghiêng ngả trên chính bước đi của mình." -- Một truyện ngắn mang nặng tâm sự hoài niệm một thời trai trẻ nơi quê nhà, của nhà văn Lê Lạc Giao, Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Có xa quê hương đất nước nhiều năm, mỗi khi Tết đến Xuân về, người ta mới cảm nhận không khí chung quanh mình như thiếu thiếu một cái gì rất quan trọng? Không phải vì đất lạ, người không quen biết, không cùng chủng tộc. Cũng không phải vì những đồ ăn, thức uống khi mua về thiếu đi cái hương vị đất nước của quê hương bản quán mà có lẻ chỉ vì... cái không khí chung quanh mình nó khác biệt và cả cái mùi vị của mùa xuân cũng nhiều lạ lẫm.
Tôi bao giờ cũng hình dung Tết gắn liền với đất Bắc, nơi đi trước mùa Xuân phải có một mùa Đông. Mùa Đông ở nơi này mỗi năm mỗi khác, nó có thể lạnh nhiều hay lạnh ít, độ ẩm có thể cao hay thấp, nhưng nhất thiết không thể không có gió bấc và mưa phùn. Không khí se lạnh làm cho con người phải co ro một chút, rùng mình một chút, chính là sự chuẩn bị không thể thiếu để cho ta bước vào cái mốc thời gian mới đối với mỗi người mỗi nhà.
Ông cụ thường ca cẩm anh con trai nuôi mèo từ một con đến cả đàn, từ đời cụ mèo đến chắt mèo trong khi chuyện vợ con chẳng hề nghĩ đến. Nhiều năm trước đám bạn anh phải tranh nhau mà xin mèo về làm thú cưng. Giờ thì họ không muốn xin nữa vì ngại chăm, hoặc dẫu có muốn chăm thì đã đến lúc chăm cháu nội cháu ngoại chứ không đến lượt thú cưng. Thế là lũ mèo của anh hiện tại còn những bốn con, được cái ông cụ thương anh con trai nên anh có việc đi đâu thì lại cặm cụi cho chúng ăn.
Truyện này viết về một người anh, và nhiều phần là hư cấu. Nghĩa là, chỉ một phần có thực. Nhưng tôi không thể nào nói rõ là phần nào thực, phần nào hư. Nói rõ có khi lại hỏng. Đã viết truyện thì, chẳng tác giả nào nói rõ đâu. Ngay như nhan đề “Bên Trời Đại Lý” cũng thấy là bên kia sự thật rồi, vì Việt Nam mình làm gì có thị trấn Đại Lý, nơi sẽ là bối cảnh của truyện ngắn này. Nhưng, nếu nói thiệt ra là Chợ Lớn, thì lại trần gian quá, chẳng thơ mộng tí nào. Thêm nữa, có một số độc giả có thành kiến với người Tàu -- làm ơn, xin sửa lại, gọi là người Hoa mới đúng và lịch sự hơn – nếu thành kiến, khi đọc, có thể mất vui. Do vậy, trong truyện này, chúng ta đồng ý rằng địa danh Chợ Lớn sẽ được mã hóa thành Đại Lý, một vương quốc cổ trong truyện Kim Dung. Các độc giả không ưa cường quốc phương Bắc xin tưởng tượng rằng Đại Lý chỉ có trong truyện, chớ đừng nhớ rằng nơi này đã bị nhà Minh thâu tóm từ thế kỷ 14.
Cho đến thời đại này, chuyện bói vẫn được tôn trọng, không chỉ trong dân gian, mà còn xảy ra sau lưng sân khấu chính trị, kinh tế. Hầu hết các nhà lãnh đạo ở Đông phương đều xem bói, có khi đã tuyển dụng một thầy bói nổi tiếng để hỏi việc thành bại mỗi lần gặp khó khăn và thầy bói đó chỉ đạo thay vì vị lãnh tụ được lòng tin của dân chúng. Ở Tây phương cũng vậy, ngày xưa họ tin dùng các thầy phù thủy; ngày nay họ dùng những kỹ thuật khoa học để dự đón tương lai. Bất kỳ thứ gì, nếu có chữ “đoán” đều thuộc về dòng họ “Bói”. Bói là những hành động và lời lẽ làm cho “mê” và “tin” một cách “tín” nhiệm. Hầu hết những người có học đều xem bói là mê tín, nhưng cái thứ mê tín này ẩn núp tận xương tủy thần kinh, chỉ chờ đúng dịp sẽ xuất hiện. Từ những chuyện quan trọng như đầu tư kinh doanh, xuất quân viễn chinh, quyết định chính trị, cho đến những chuyện vui chơi: Khi vào một đám đông, bạn chỉ cần bắt đầu xem chỉ tay của một người, lập tức, kẻ lạ người quen kéo đến ngồi chung quanh, chờ đến p
Hồi còn nhỏ, tôi nghe nhạc xuân với tinh thần “kỳ thị” cao độ. Nghe “…tình xuân chớm nở đêm qua, khi mùa chinh chiến đã lui ra ngoài đời…” thì thấy phê quá xá! Nhưng lại hết sức bực mình khi nghe bên hàng xóm vẳng sang “… trên đường đi lễ xuân đầu năm… chách chách chách chách bum chách bùm chách bum (tiết tấu habanera) Qua một năm ruột rối tơ tằm…”. Tôi càu nhàu trong đầu “nhạc xuân gì mà buồn thế!...” Sau này lớn lên, tôi mới thấy mình vô lý quá cỡ. Thực ra bài Xuân Thì của Phạm Duy giai điệu buồn cũng không kém gì bài Câu Chuyện Đầu Năm của Hoài An. Vấn đề chỉ là tại mình thích thì khen hay, còn không thích thì chê là buồn, thế thôi!
Những cánh mai đua nở giữa mùa đông, xác rơi phủ mặt đất màu vàng tươi của cái chết còn rất mới. Mới như tuổi thơ của tôi ngày hôm qua. Suốt tuổi trẻ, Tết vẫn đem cho tôi một hạnh phúc buồn bã khi sống lại kỷ niệm, thứ cảm giác hao hao như gốc mai gọi mùa xuân bằng những cánh hoa rơi. Tôi yêu những tập tục ngày xưa mà bây giờ có sự cảm thông rằng không mấy ai đủ sức làm theo. Người ngoài nước thay đổi để hội nhập vào văn hóa mới, cả người trong nước cũng vậy. Tôi hoài niệm sự yên bình của đời sống và sự đơn giản của con người trong mắt tôi ngày ấy.
Bé gái tên Nhiên hầu bà nội đã nhiều năm nay, từ năm cô lên mười. Hầu, là phải luôn gần nội, đôi lúc đọc truyện cho bà nghe, mô tả những gì đang có trước mắt nhưng nay bà không còn nhìn thấy. Cây mai vườn nhà ngày giáp Tết nhiều hoa hay ít. Có đàn chim trời nào đang bay qua trên từng cao kia không? Tính tình bà rất hiền hòa. Hay kể chuyện xưa. Hồi ông nội là một sĩ quan quan trẻ, rất đẹp trai, hào hoa, rất thương yêu bà. Bà bảo, thuở bé, bà đã thấy đàn chim bay từ phương bắc vào nam trốn mùa lạnh, ngày đầu xuân trời quang mây tạnh, khí tiết ấm áp, chúng bay trở về phương bắc. Đại khái bà muốn biết những gì giờ đây bà chỉ cảm, chỉ nghe, chỉ ngửi được, nhưng không thể nhìn thấy được.
Truyện ngắn của nhà văn Hoàng Quân lúc nào cũng trĩu nặng hoài niệm quá khứ dù đang trăn trở với cuộc sống hiện tại nơi quê người. Việt Báo trân trọng gửi đến quý độc giả một sáng tác mới nhất của chị.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.