Hôm nay,  

Nhớ mùa hoa lụp bụp

03/04/202210:21:00(Xem: 3048)

Tùy bút


hoa-sống-đời 


Không biết có nơi mô giống quê tôi, vùng bán sơn địa miền tây Quế Sơn, gọi cây sống đời bằng tên lụp bụp. Mỗi lần nghe có chút mưa phùn gió bấc, dù ở đâu, làm gì tôi vẫn nhớ về quê nhà với những chùm hoa lụp bụp và những kỉ niệm êm đềm thời thơ ấu!

 

Bây giờ đang là trung tuần tháng Mười Một âm lịch. Mùa này năm sáu mươi năm trước ở quê tôi thời tiết có mưa phùn và se lạnh. Mưa phùn giúp cha tôi gieo hạt thuốc lá để sau Tết trồng và mẹ tôi vãi hạt cải trên những luống nhỏ. Chỉ ít ngày sau, hạt cải nảy mầm, mẹ phải nhờ người chẻ tre đan thành rào mắt cáo chống các chú gà con vảo mổ cải non.

 

Mưa phùn ban ngày nhưng chiều tối đôi lúc có mưa, cá nhét về đẻ trên những thửa ruộng cao theo nước xuống chân ruộng thấp, dân quê đem lờ đặt ở bờ ruộng có chỗ xả nước bắt được những con cá nhét vàng hươm. Có cá, mẹ tôi nướng sơ trên lửa than rồi chiên giòn chấm mắm ớt tỏi hoặc kho tương với lá gừng non. Mùa này trời lạnh, ăn cơm nóng với món này ngon khó tả. Lại nhớ, khi những đống rơm đầu sân nhà đã mục, đã thấy xuất hiện nấm rơm. Sáng sớm, giở rơm trong đống ra và hái được vài chục nụ nấm vừa bằng đầu ngón tay cái. Chiều, rửa sạch, gói trong lá

chuối và thêm vài hạt muối, nhét vào bếp than của mẹ nướng lên là có một món ăn lạ miệng, ngon lành mà bây giờ là thứ thực phẩm sạch với hàm lượng dinh dưỡng rất cao.

 

Năm tôi học lớp 8, gia đình rời quê ra phố nhưng kỷ niệm về những tháng năm thơ ấu theo tôi mãi đến sau này, nhất là khi thời tiết có mưa phùn, tôi miên man nhớ, nhớ màu xanh mướt của đồng lúa đang thì con gái trước nhà. Nhớ sau những ngày mưa dai dẳng từ đầu đông, khi những viên gạch trên sân phơi rơm bắt đầu đóng rêu, hai ngôi mộ xưa giáp vườn ông Bảy rêu đã phủ đầy, những cây sống đời mà quê tôi gọi là cây lụp bụp bắt đầu ra nụ để đến Tết trổ hoa. Về già, khoảng hơn một tháng trước Tết, dù đi bất cứ đâu, dù ở bất cứ nơi nào, tôi vẫn nhớ quê nhà và những chùm hoa lụp bụp (sống đời) này.

 

Hoa lụp bụp nhắc những kỷ niệm khó quên với chị tôi, chị Năm, những ngày thơ ấu. Khi tôi học tiểu học trường làng, chị đã đi học trường quận cách nhà hơn 10km. Chị ở trọ, thỉnh thoảng về thăm nhà do cha mẹ tôi nhờ người xuống chở về vì ngày ấy không có xe đò, chỉ thi thoảng mới có xe lôi từ chợ huyện đi ngang nhà tôi. Chị về, tôi vui lắm dù tôi nhỏ hơn chị 6 tuổi, cách một chị qua đời khi còn nhỏ. Những ngày mưa, chị em ra con đường nhỏ trước nhà đắp ao, bắt cá cấn bỏ vào. Nhà tôi xây trên một vùng đất cao, cao độ khoảng 12-15% so với đường làng. Mưa lớn, nước ngầm từ trên cao chảy xuống thành mạch, đào lên và đắp bờ là có cái ao nhỏ, có những lúc nước mạch ra nhiều vỡ cả “bờ ao”, chị em phải lui cui đắp lại. Trò chơi trẻ con rất vui nhưng lòng tôi cứ lo nghĩ chuyện chị sẽ trở lại trường nên niềm vui thường ít trọn vẹn.

 

Sau Tết, khi hoa lụp bụp mãn khai, chị em ra vườn nơi có mấy mộ xưa hái hoa, bên trong nhụy có vài giọt nước ngọt như mật, nhấm nháp mỗi người vài giọt, số còn lại cho vào một lọ nhỏ, thường là chai dầu “nhị thiên đường” đã súc sạch và… để dành! Anh bạn tôi, tuy là cử nhân vật lý nhưng rất thích trồng hoa, nhà anh gần cầu ga Huế trồng rất nhiều hoa đẹp trong đó có đến hàng chục loại sống đời. Mỗi lần về Huế, ghé thăm anh chị, ra vườn tôi luôn dừng lại ngắm rất lâu những chậu hoa sống đời lồng đèn, loại phổ biến ở quê tôi!

 

Lần về Huế sau Tết cùng vợ dự “Kỷ niệm 100 năm thành lập trường Đồng Khánh” chúng tôi đi cùng một số bạn bè thăm làng cổ Phước Tích. Ở lại trong một nhà cổ theo lối homestay, ngoài sân có mấy cây sống đời lồng đèn đang có hoa, tôi cũng tìm thấy mật từ hoa ở đây. Như gặp lại… ngày xưa. Vui biết bao!

 

Hơn sáu mươi năm qua, chị tôi nay đã vào tuổi 75, cậu bé ngày xưa cùng chị đắp đập, săn hoa lụp bụp cũng gần “hàng bảy”. Tết này, vợ chồng tôi sẽ về đón giao thừa với hai chị, chị Ba và chị Năm. Tôi sẽ tìm mua chậu hoa lụp bụp để bên bàn thờ của mẹ, mất vừa gần nửa năm nay, và nhắc chị những kỷ niệm thời thơ ấu. Chắc mẹ tôi sẽ mỉm cười và hai chị em sẽ rưng rưng trong tiếng cười, như một lần vỡ đập ngày xưa!

 

Nguyễn Hoàng Quý

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyến đi đã thất bại ngay lúc ra quân, người từ các ghe nhỏ chưa kịp lên ghe lớn thì bị công an ập tới, một số người bị bắt, một số người chạy thoát. Anh Thi phải chi tiền nhờ người dân địa phương giúp đỡ mới thoát ra khỏi vùng sông nước chằng chịt Cần Thơ trở về Sài Gòn, anh đợi nửa đêm mới dám về nhà mình vì sợ hàng xóm phát hiện....
Trần Hoài Thư tên thật Trần Quí Sách, sinh năm 1942 tại Đà Lạt. Tuổi thơ thất lạc cha, theo mẹ sống khổ cực ở thành phố Nha Trang, có một thời gian sống trong cô nhi viện Hòn Chồng Bethlehem. Sau đoàn tụ với thân phụ mới theo học Quốc Học Huế, đại học Sài Gòn. Từ năm 1964-1966 là giáo sư trường trung học Trần Cao Vân tỉnh Quảng Tín...
Người bạn duy nhất của tôi là ông Stims, người hàng xóm của chúng tôi. Tôi rất thích qua chơi với ông ấy. Tôi mê những trò chơi trí tuệ mà ông ấy phát minh một cách tài tình. ..
Dù chỉ được sống trong chính quyền Việt Nam Cộng Hoà vỏn vẹn 9 năm, nhưng ký ức về khung trời tuổi thơ yên vui tươi đẹp, của Miền Nam yêu dấu vẫn sống mãi trong tâm tưởng của tôi... -- Tác giả bài tùy bút còn rất bé thơ khi biến cố 30/4/75 xảy ra, nhưng những hình ảnh thân yêu của miền Nam, đúng hơn, của vùng đất xung quanh ngôi nhà tuổi thơ của cô, vẫn hằn in trong tâm trí cho đến bây giờ, dù gần nửa thế kỷ đã trôi qua. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Bạn sẽ không bao giờ hạnh phúc khi bạn cứ mải mê truy tìm hạnh phúc gồm có những gì. Bạn sẽ không bao giờ có được một đời sống đích thực nếu bạn cứ tiếp tục tra vấn ý nghĩa của chính đời sống ấy. (Albert Camus). -- Hạnh phúc là mục đích của sự sống, nhưng không phải ai ai cũng cùng một quan điểm xem hạnh phúc là gì. Tác giả T. Vấn -- người đứng trụ trang mạng văn chương "T.Vấn và bạn hữu" -- cống hiến quan điểm của ông qua bài viết sau đây, trong đó ông cũng chia sẻ sự mất mát lớn lao của riêng ông, cái chết của người bạn đời. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Hôm 11 tháng 06 năm 2021, chúng ta nghe tin tổng thống Emmanuel Macron của nước Pháp bị hai người thanh niên trẻ 28 tuổi sáp lại gần hành hung, một trong hai người đó đã dang tay tát thẳng cái bốp vô mặt Macron bất ngờ trong dịp ông đi thăm một trường học....
Bà ơi! cháu rất yêu bà/ Đi đâu bà cũng mua quà về cho/ Hôm qua có chiếc bánh bò/ Bà chia cho cháu phần to nhất nhà... Một truyện ngắn dễ thương của nhà văn Hoàng Quân, để đọc (theo lời tác giả) giữa thời điểm căng thẳng vì chiến tranh và lạm phát phi mã. Việt báo hân hạnh giới thiệu.
Một miếng băng dán nhỏ xíu mà dán được cả hai cuộc đời lại với nhau, mầu nhiệm thay!...
Sau ngày 30 tháng Tư cuộc sống của cả miền nam Việt Nam đã đổi đời, đổi từ sướng sang khổ, đổi từ tự do sang kềm kẹp, đâu đâu cũng là những cuộc sống dè dặt và khó khăn, gia đình chị Bông cũng nằm trong cảnh ấy...
Mỗi người Việt chúng ta cảm nhận cuộc chiến tranh Việt Nam bằng nhiều cách khác nhau, ở nhiều thời điểm khác nhau. Đối với riêng tôi, nhận thức về cuộc chiến Việt Nam bắt đầu bằng một câu hỏi của một thiếu niên vừa lớn, mới có trí khôn, dành cho Ba tôi: “Ba ơi, tại sao người Mỹ ở một nơi xa xôi lại đến Việt Nam như vậy?” Câu trả lời của ông vẫn còn rõ trong trí nhớ của tôi: “Cũng giống như nhà mình bị cháy mà người hàng xóm giúp mình chữa để nhà họ khỏi bị cháy lan qua vậy, con à.”
Trời tối dần tại bến xe Bà Hạt, chúng tôi lên đường. Tôi nhìn lại Sài Gòn lần cuối (lần nào đi vượt biên cũng có tiết mục nhìn Sài Gòn lần cuối, và lần này là… lần cuối thật sự). Xe chạy ra xa lộ hướng về Mộc Hoá, Long An, gió đêm mát rượi. Nửa khuya, tôi đang chập chờn ngủ thì xe dừng lại, mọi người nhốn nháo bảo nhau “đã tới biên giới Cambodia”.
Xứ Hoa Dương xinh đẹp và thanh bình, những cánh đồng hoa dương bạt ngàn rực rỡ một màu vàng tươi tắn, những cánh đồng lúa mì óng ả như mái tóc phụ nữ Hoa Dương. Đất đai phì nhiêu, trù phú đủ để người Hoa Dương sống sung túc an lành dưới bầu trời xanh thanh bình. Điều này đã làm cho ma vương sanh tâm đố kỵ, y thèm khát mảnh đất ấy từ lâu, y có tham vọng ngông cuồng như những tiền bối của y là phải chiếm lấy cho bằng được.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.