Hôm nay,  

Sóng

21/06/202221:20:00(Xem: 2745)

Truyện ngắn

song

Tiếng cánh cửa mở ra và đóng sập lại ngay lập tức. Dư chấn lan sang phòng nàng. Sàn nhà rung lên nhè nhẹ. Những bước chân như chạy, lao xuống cầu thang. Hẳn là bước chân của một chàng trai hãy còn rất trẻ. Nhanh. Mạnh.

 

Nàng chợt nhớ cảm giác hơi chao người thoáng qua vài giây trong cơn động đất tối qua, 5.5 độ Richter, tâm ở thành phố Red Lane, cách chỗ nàng chừng năm mươi lăm phút lái xe. Lúc bấy giờ nàng đang nàng say sưa ngắm trăng. Trăng tròn trịa, to vành vạnh và sáng lạ lùng. Ai đó bảo nếu những lúc ấy vào rừng sẽ nghe được tiếng chó sói hú gọi bầy. Lúc bấy giờ nàng không hề biết đó là động đất. Mãi tới sáng nay, tình cờ mở tờ báo mạng nàng mới hay.

 

Nàng hình dung: Đó là anh chàng sinh viên Châu Âu, giày sport, quần jean, áo jacket. Màu tóc thì có thể vàng, đen, nâu; có thể cắt ngắn, cạo trọc lóc hoặc để dài ngang vai, xõa ra hay cột túm lại sau gáy.

 

Cánh cửa ấy đối diện cánh cửa phòng nàng, đều là cửa ra vào. Cùng màu xanh sẫm. Cùng chụm vào đầu cầu thang. Cùng bắt đầu bằng số 23 (hàng trăm và hàng chục), chỉ khác nhau ở hàng đơn vị. Những con số cùng sơn màu trắng. Dưới chân cầu thang, hai cánh cửa khác, cũng giống in vậy.

 

Và như thế bốn cánh cửa cùng hướng về một cầu thang. Chân cầu thang mở ra khoảng sân rộng có thảm cỏ tươi mát luôn được cắt xén ngay ngắn và nhiều loại hoa khoe sắc rực rỡ quanh năm. Cầu thang gồm mười bốn bậc, mỗi bậc cao chừng hai tấc, chiều ngang độ một mét. Hai bên là bức tường màu kem. Trần nhà thấp, gắn hai ngọn đèn ở trên và dưới cầu thang, tự động tắt sáng.

Những buổi sớm nàng đi xuống, thỉnh thoảng gặp ông Mỹ trắng đúng hút thuốc ngoài hành lang trước căn hộ ở chân cầu thang phía bên phải. “Hi! How are you?” “I’m great. Thank you. How about you?”… Đôi khi nàng thấy ông tóc đen da vàng, người Philippines thì phải, đang chăm sóc mấy chậu lan nở hoa trắng muốt và hồng thắm, đẹp tuyệt vời trước hiên căn hộ bên trái chân cầu thang.

 

Đã hai tuần rồi, nàng chỉ ru rú trong nhà. Lên mạng kiếm việc. Trường vừa nghỉ hè và nàng cũng vừa bị mất việc. Tiệm bán food to go, nơi nàng làm đã phải đóng cửa vì lỗ nặng. Trưa nay nàng bị đánh thức bởi lũ sẻ nâu ngoài cửa sổ. Bầy chim chừng vài ba chục con, liên tục ríu rít chuyền cành. Chúng vui vẻ, vô tư, trông hạnh phúc biết bao!

 

Ồ! Có tiếng chân! Tiếng chân đã trở nên quen thuộc, đang lên cầu thang. Nàng muốn hé cánh cửa. Chỉ tò mò chút thôi, nhưng không thể vì ngại quá! Tiếng mở cửa. Tiếng đóng cửa. Sập. Dư chấn lan sang chỗ nàng ngồi. Rung nhẹ. Xong.

 

Mấy bữa nay trời nóng hầm hập bởi đợt gió Santa Ana. Gió thì khô khốc, thổi rất mạnh. Hồi nàng mới sang đây, mỗi lần có đợt gió nầy, mũi nàng bị ngứa và chảy máu, cổ họng khô rát.

Bên ô cửa sổ có khung lưới đã đóng chết vào tường và khung kính hé ra một chút, nàng ngồi thu mình, lọt thỏm trong ciếc ghế xếp, rầu rĩ, tư lự, lơ đãng nhìn xuống chỗ ngã tư liên tục ngược xuôi những dòng xe, lòng tự hỏi không biết mình đang muốn gì.

 

Ngoài kia, trên bầu trời cao rộng trong veo, xanh ngan ngát, mênh mang nắng và hun hút gió, những cánh chim lấp lóa trắng bạc, bỗng chao nghiêng. Vài chú chim bị dạt khỏi bầy đang gắng sức bay cụm lại. Xa xa, những thân cọ mảnh khảnh cao vút với chóp lá trên ngọn, đang cong mình, oằn về một hướng. Chỗ tòa cao ốc, hàng thông cùng lùa ngang theo hướng gió, reo vi vu.

Gió bỗng thổi mạnh hơn. Lá rụng lả tả. Lũ chim hốt hoảng, xao xác, ríu ran gọi nhau. Gió đuổi bọn lá khô chen lấn nhau chạy lăng quăng trên đường rồi tụ lại từng vạt. Sáng mai vài người Mễ, với cái máy thổi lá to đùng trên lưng, sẽ gom đám lá khô kia mang đi.

 

Lề đường dưới ban công phòng nàng (ban công thấp tè), một chiếc Camry màu mận chín vừa dừng lại. Cửa mở, người thanh niên tóc đen, kiếng cận, nét mặt có vẻ dân Hàn Quốc, mở cửa bước ra, băng qua đường rồi khuất dạng sau bức tường của căn nhà trồng nhiều hoa hồng và vuông cỏ xanh mượt.

 

Một chiếc Lexus trắng trờ tới, đậu sau chiếc xe vừa rồi. Cánh cửa bên trái mở, chàng trai cao lớn, da trắng, tóc vàng mắt xanh, vòng qua bên phải mở cửa cho bạn gái, cũng mắt xanh tóc vàng. Cả hai đi cạnh nhau vài bước, bỗng dừng lại ôm hôn nhau đắm đuối. Một cặp vợ chồng trẻ đẩy chiếc xe nôi ngang qua họ. Em bé chừng vài tuổi, đôi má đỏ hồng, cười toe toét, vung vẩy đôi tay bụ bẫm.

 

Tiếng cánh cửa mở! Nàng lắng tai… Chờ đợi những bước chân đã trở nên quen thuộc. Ồ! Tiếng chân của hai người? Bước chân lạ xen với bước chân quen? Tiếng chân lạ hình như cũng giày sport nhưng có vẻ nhẹ nhàng hơn? Giọng nói tiếng cười của nam lẫn nữ. Nàng còn đang ngạc nhiên thì âm thanh kia đã mất hút.

 

Và kìa! Đôi trai gái tóc nâu da trắng, trang phục thể thao trắng, từ cánh cổng của apartment nàng ở, chạy bộ ra phía ngã tư. Song song nhau. Họ làm thành một cặp xinh xắn, khỏe mạnh, tràn trề tình yêu và sức sống.

 

Nàng bỗng thèm, thèm đến cháy lòng, tiếng chuông cửa hoặc tiếng gõ cửa. Bỗng nhớ ánh mắt Thuận buồn rầu nhìn nàng hôm ở phi trường. Bỗng nhớ những lúc Thuận bên cạnh nàng, nàng tựa đầu lên bờ vai Thuận vững chãi, nàng choàng tay qua cổ Thuận ngai ngái mùi mồ hôi nồng nàn. Bỗng nhớ vòng tay Thuận siết quanh lưng nàng, nhớ bàn tay Thuận dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng dài mượt. Nhớ cảm giác nàng và Thuận ôm chặt lấy nhau…

 

***

 

Hai cánh cửa vẫn đứng đối diện nhau. Vẫn đóng kín.

 

Hai cánh cửa màu xanh sẫm thinh lặng nhìn nhau.

 

Những con số màu trắng thinh lặng nhìn nhau.

 

Chỉ có âm thanh tiếng xe vọng đến từ các đường local và trên freeway gần đó. Tiếng vọng sao nghe quen quen? Hình như là… sóng? Sóng? Phải, đúng là tiếng sóng biển xa khơi rì rầm vang vọng! Tiếng sóng biển nơi chốn quê nhà!

 

Sóng! Xa lắc…

 

Nàng bỗng đưa hai bàn tay ôm mặt, thổn thức: “Mẹ ơi!”

 

Và chợt cảm nhận rất rõ những hạt cát vàng ươm mịn màng vừa lọt qua mấy kẽ ngón tay.

 

Trương Thị Kim Chi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi là một nhân viên dân sự hay đi công tác xa nhà để hỗ trợ kỹ thuật cho các đơn vị lính chiến Mỹ đóng đồn ở các nơi tiền tuyến xa xôi, nguy hiểm, và gian khổ như Iraq, Afghanistan, Châu Phi. Dĩ nhiên khi sống trong các trại lính, tôi cũng phải sống kỷ luật như lính và đương nhiên ăn, ngủ trong lều bạt cũng như lính. Không có một sự ưu đãi nào hơn lính. Hôm nay tôi kể bạn nghe về việc ăn và uống của họ khi được ăn những bữa ăn nóng hổi hoặc khi phải nhai lương khô, để bạn thấy được khi xa nhà, họ nhớ và thèm đến thế nào những bữa ăn bốc khói ngon lành của mẹ, của vợ nấu khi ngồi quây quần chung quanh bàn ăn gia đình dưới ánh đèn ấm áp tràn đầy tiếng cười vui. Thuở xa xưa khi quân đội còn chiến đấu bằng vũ khí thô sơ như gươm giáo, cung nỏ, bất cứ đoàn quân nào, khi chinh chiến xa, chỉ có xe lừa, ngựa chuyên chở chậm chạp, người chỉ huy đều phải tính sao cho có đủ lương thực nuôi quân thì mới mong đánh thắng được kẻ thù. Mỗi người lính ngày xưa chỉ đem theo mình cao lắm là khoảng
New York City đang dần dần hồi sinh. Tháng Tám nầy sẽ có “home coming concert” ở Central Park để ăn mừng, nghe đâu có mời Simon và rất nhiều người tiếng tăm khác.
Châu Về Hợp Phổ - đó là câu nói của Bs Nguyễn Đức Tùng, khi ông có nhã ý trao tặng bức tranh khảm xà cừ để chúng tôi đưa về Mẹ tôi. Chúng tôi thoạt đầu rất áy náy nhưng khi hiểu rõ câu nói và tấm chân tình của ông thì hân hạnh và cảm động được làm người nối tiếp cuộc hành trình 50 năm của bức tranh hy hữu. Bên dưới góc phải của bức tranh là tấm bảng nhỏ ghi tên người tặng là Ba tôi, đại tá Nguyễn Ngọc Khôi đang trong chức vụ thị trưởng Đà Nẵng và người nhận là trung tướng Donn J. Robertson, thuộc Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ.
Người đáng sợ hơn ma, chỉ có người mới sân hận thù ghét, chỉ có người mới đâm bị thóc thọc bị gạo, dèm pha phỉ báng; cũng chỉ có người mới tham lam tranh đoạt bằng mọi giá và cũng chỉ có người mới chơi đểu, chơi dơ, chơi xấu... Người hại người mới ghê gớm và tàn bạo.
Anh đậu xe trước chung cư, đèn khẩn cấp nhấp nháy đều đặn. Năm phút rưỡi chờ đợi. Những người qua lại nhìn anh. Những cái nhìn tọc mạch, xét nét. Bốn giờ ba mươi sáu phút, bóng em lấp ló ngoài khung cửa. Mắt em dừng lại ở xe anh. Trời lạnh. Em mặc áo da trông ấm cúng lạ thường. Nhưng anh không cảm thấy thèm được ôm chầm lấy em để hơi ấm hai thân thể hòa lẫn trong nhau như thuở trước. Em thong thả bước xuống những bậc thang xi măng ẩm ướt. Một chiếc xe van dừng lại phía sau anh. Những đầu tóc mầu đen rối bù ló ra khung cửa. Rồi những bàn chân da vàng khẳng khiu bước xuống xe, tất tả. Tiếng cười đùa, gọi nhau ơi ới vang cả một góc đường. Em luống cuống mở cửa xe. Em chào anh. Vẫn giọng nói thì thầm như hơi thở độ nào. Anh cố cười thật tươi đáp lại.
Người ta thường ca tụng tình yêu là vật đẹp muốn mầu (Love is a splendid thing). Quả đúng như thế, vì tình yêu đúng nghĩa cao đẹp của nó là bao gồm hành động bác ái, chỉ biết cho đi mà không cần nhận lại, nào là những lời yêu thương ngọt ngào trìu mến chân thật trao cho nhau, phát xuất từ đáy con tim, chứ không phải bằng đầu môi chóp lưỡi, như người ta vẫn thường nghe thấy.
Không lẽ người Việt giờ chỉ mới lên ba sao? Sao cứ phải ạ khan như thế này? Cứ ạ, ạ, ạ vô tội vạ kiểu này chắc chết! Mà đâu chỉ có ạ, còn bao nhiêu từ ngữ khác nữa, hiểu được chết liền! Tâm tư Michael nghĩ mông lung, cũng may buổi diễn vừa đến hồi kết thúc.
Quay ra cửa, thấy Ba tôi, ông y tá chạy thoát bằng cửa sau, bỏ quên bộ đồ tây của Ba tôi. Dòng kỷ niệm buồn của tôi vừa đến đây, tôi chợt nghe tiếng Ba tôi gọi: “Con!” Quay lại, tôi thấy Ba tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi, vừa chỉ theo ba Bố con đang đi trên đường trước nhà tôi vừa nói: -Cậu đó với hai đứa nhỏ làm Ba nhớ thời gian gia đình mình sống ở Sơn Tịnh và Hà Bằng.
- Anh ấy chung tình lắm chị ạ. Em dám cá bây giờ cho một cô gái thật đẹp sống chung trong nhà thì anh ấy vẫn chỉ biết có em thôi. - Thế em đã thử chưa ? - Cần gì phải thử chị ! Lần này thì Nguyệt nghiêm trang nói: - Không thử sao biết người ta thật chung tình với mình ? Dường như hơi bị đuối lý nhưng Nga vẫn chống chế: - Thử thì cũng được nhưng ngộ nhỡ ? - Ngộ nhỡ tức là người ta đâu thực sự chung tình với mình, có phải vậy không ? - Nhưng làm thế nào để thử ?
Tôi thì thầm với hắn chuyện ấy, thêm chút muối, chút mắm rằng tôi có thể nói giùm để mụ chủ thông cảm chuyện viết lách của hắn. Hắn cám ơn tôi và hào hứng nói thêm rằng một giây phút cảm hứng có thể ghi tên nhà văn vào danh sách vĩnh cửu. Rồi hắn lan man qua chuyện ông Gheorghiu nhà văn nào đó ở nước tôi. Hắn say mê nói về những anh nông dân Johan, những mục sư Kuruga, những nhân vật Traian… (không biết tôi viết tên có đúng không) vớ vẩn trong cuốn “Giờ Thứ Hai Mươi Lăm” nào đó mà tôi chưa bao giờ nghe nói đến chứ đừng bàn đến chuyện đã đọc hay chưa. Nhìn hai con mắt rực rỡ tin yêu của hắn, tôi chỉ thấy tội nghiệp, nhưng hắn không hiểu. Hắn hăng hái bảo mỗi lần tạo ra một nhân vật, hắn phải cố sống trọn vẹn tâm trạng nhân vật ấy. Từ kẻ sát nhân, kẻ anh hùng, người thất nghiệp, gã ăn mày, ăn xin, tên sở khanh, người đứng vất vơ đầu đường xó chợ, kẻ trộm, kẻ cướp, tên hãm hiếp phụ nữ… Tất cả những tâm lý nhân vật ấy hắn đều đã tự đọa đày mình để trải qua, để sống thực, để viết cho “sống”
Câu cá là một thú vui tao nhã và nhàn hạ, nhưng chỉ bắt được ít cá chứ không nhiều. Đánh bắt bằng lưới và tàu thuyền thì được nhiều hơn, nhưng phải sắm sửa vật dụng, tàu bè, chắc chắn tốn kém nhiều tiền. Trong cuộc sống, khi đi làm phải chịu nhiều áp lực công việc, nhiều người chọn câu cá như một thú vui xả căng thẳng ở chỗ làm. Tôi chẳng bao giờ sắm cần câu để tự mình đi câu vì tôi không có số “sát cá”. Tôi đã thử mấy lần theo bạn bè đi câu mà chẳng bao giờ câu được con cá nào. Muốn ăn cá, tôi vào chợ “câu” là chắc ăn. Nhưng có 1 lần trong đời tôi chẳng tốn kém gì mà vẫn bắt được rất nhiều cá, cả 5, 6 bao tải cá, ăn không kịp phải phơi khô. Tôi xin kể cho bạn làm thế nào tôi bắt cá được nhiều, nhưng xin bạn đừng bắt chước theo tôi với kiểu nói quen thuộc trên TV bây giờ: “Do not try this at home”. Những ngày còn trong nước, khoảng thời gian năm 1975, 1976, tại ngã ba cây số 67 trên đường đi ra Bà Rịa, Vũng Tàu, có một vùng kinh tế mới tự túc tên là Bầu Cạn. Thời đó cả nước
Mùa Hè đầu thập niên 60, từ Đà Nẵng, chúng tôi mở cuộc “hành phương Nam” vào thành phố Nha Trang. Dũng có người bà con ở dưới Cầu Đá, đã nhiều lần vào Nha Trang, mô tả vùng trời phương xa thật hấp dẫn, ba đứa còn lại được nghe bạn kể nên rất náo nức, được dịp rủ rê nên chớp ngay cơ hội sau vài ngày nghỉ hè. Bốn đứa mang theo hai chiếc xe đạp để tiện việc di chuyển, đáp chuyến xe đò Phi Long từ mờ sáng, đến Nha Trang vào lúc mặt trời lặn.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.