Hôm nay,  

Cảnh sắc Mùa Thu Bắc Mỹ

28/10/202215:42:00(Xem: 7806)
Cảnh sắc Mùa Thu Bắc Mỹ
 
Trịnh Thanh Thủy

 

 

Hằng năm, cứ đến cuối hè là tôi lại hoạch định cho một chương trình đi tìm, ngắm và chụp ảnh cho mùa thu sắp đến. Khác với mọi năm, chỉ quanh quẩn các vùng quanh tiểu bang Cali vào khoảng vài tiếng lái xe, năm nay tôi quyết định đi xa. Theo tiếng gọi của lá phong vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, tôi quyết định lên đường trực chỉ miền đất thơ mộng nổi tiếng, nơi có mùa thu vang vang rực rỡ những sắc màu. Mùa xuân có hoa, mùa thu có lá, đời sống vạn vật đổi thay một cách vô thường.
 

Tuy nhiên, có lẽ không gì huy hoàng và kỳ thú hơn sự chuyển sắc vào cuối cuộc đời của một chiếc lá lại mầu nhiệm đến vậy. Có đến đây các bạn mới cảm và nhận được phút giây huy hoàng rực đỏ trong vòng quay cuộc sống của một chiếc lá. Đặc biệt là chiếc lá phong, từ lúc nó sinh ra cho đến khi trưởng thành, già cỗi rồi từ từ đổi màu từ ngọn cây cho đến toàn thân cây. Khi tàn úa lá phải lìa cành theo tiếng gọi của trăng, sao, muôn ngàn tinh tú và gió để về với lòng đất.

 blank

Nhà trên đồi ở Vermont
blank

Nhà ven bờ hồ ở Vermont

 

 

Tôi bắt đầu cuộc hành trình dài hơn nửa tháng của mình bằng cả ba phương tiện, đường bộ, đường thủy và phi cơ để đi xuyên qua các tiểu bang vùng Bắc Mỹ. Bằng du thuyền thì tàu khởi hành từ Cảng Baltimore, Maryland, rồi đi dọc theo bờ duyên hải đến tận Alma, Brunswick, Canada, xong quay lại Baltimore. Bằng đường bộ, tôi xuôi ngược các nơi với gia đình bằng xe hơi để ghi lại hình ảnh cảnh thu tuyệt vời của miền Đông Bắc. Các tiểu bang tôi ghé qua như Maryland, Virginia, West Virginia, Pennsylvania, NewYork, Boston, Massachussetts, New England, và một phần của Canada, Alma, Brunswick.

 

Chuyến đi dài ngày giúp tôi ngắm được mùa thu tuyệt vời ở các vùng khác nhau tùy theo thời gian và khí hậu. Lá thu có nơi còn xanh nõn, lốm đốm vàng đỏ, nơi đã rực đỏ chín vàng, chỗ thì xanh, đỏ, vàng, cam, hồng, tím đủ mọi hương sắc. Chưa bao giờ mắt tôi lại được no đầy và rộng mở tràn ngập để thu vào những sắc tố đẹp tuyệt vời của lá mùa thu đến vậy.

 blank

Hoàng hôn xuống trên hai nhịp cầu xưa

blankSleepy Hollow Farm ở Vermont

 

 

Buổi sáng, tôi sống, thở và ôm ấp khí thiêng của trời đất khi nhìn sương giá lãng đãng giăng ngang các trang trại còn đang mơ màng nằm yên ngủ. Buổi trưa vào các công viên quốc gia, leo đồi, vượt núi, lên thác, xuống ghềnh để chụp những bức hình ghi lại cảnh quan thiên nhiên hoang dã của trời đất. Buổi chiều tìm đến các bến sông, bờ hồ, con đập, hay các cây cầu để ngắm và chụp cảnh hoàng hôn rực đỏ soi mình trong bóng nước.

Với tôi, có lẽ tiểu bang New England là nơi có lá thu nhiều và đẹp nhất. Du khách thường đến Vermont, New Hampshire và Maine của tiểu bang này đông nhất vào mùa thu. Trước khi viếng thăm bạn nên theo dõi các bản báo cáo dự đoán về thời gian lá chín ở các nơi bạn sắp đến. Không ai có thể xác định được mùa thu mỗi năm lá sẽ chín vào thời điểm nào, nhưng người ta có thể phỏng đoán dựa theo dữ kiện đã xảy ra vào các năm vừa qua. (Lá chín nghĩa là lúc lá rực lên và đẹp nhất). Năm nay lá chín sớm hơn vì sự hâm nóng toàn cầu làm rừng thu thiếu nước, lá khô và đổi màu sớm hơn mọi năm.

 

Đi vào cuối tháng chín , 2022, tôi theo bản dự đoán chạy dọc quanh vùng Vermont từ Bắc xuống Nam và ngược lại để ngắm và chụp ảnh. Phía Bắc lá chín trước rồi đến phía Nam. Sở dĩ tôi chọn nơi này vì lá thu ở đây có nhiều màu sắc khác nhau nhờ loại lá Phong Đường(Native Sugar Maples) khi chuyển sắc, chúng có nhiều màu sáng đẹp, đỏ, vàng, cam. Có cả lá phong Nhật màu hồng nhạt và đậm nữa. Khi chín chúng chỉ rực rỡ khoảng 1 hay 2 tuần, rồi những trận gió thu ào tới là tất cả thi nhau lả tả tìm về với đất. Bạn tính sai ngày giờ, có khi đến, bạn chỉ còn biết ngẩn ngơ nhìn rừng cây đen đủi trơ cành, lá thì phủ đầy dưới đất. Bạn có thể mua và nếm thử những đặc sản của loại lá Phong Đường này hoặc đem về làm quà tặng người thân, bạn bè vì bạn khó tìm ra ở nơi khác. 

 

Vermont được biết đến là vùng đất thơ mộng, yên bình bậc nhất nước Mỹ. Dân số thưa, thấp nhất nhì toàn quốc. Từ cuối tháng 9, những rừng cây đồng loạt thay áo. Xung quanh rừng là những mặt hồ phẳng lặng, con đường trải dài đầy thơ mộng. Đầu tháng 10, những tán cây đã phủ đỏ, vàng các ngôi nhà nhiều màu sắc. Các trang trại với bãi cỏ xanh mượt, ẩn nấp bên rừng cây rực đỏ, cũng là lựa chọn thú vị khi du khách ghé Vermont. Để trải nghiệm cuộc sống vùng quê yên bình, bạn có thể ghé xem Sleepy Hollow, là một trong những trang trại đẹp ở Vermont. Bạn nhớ đặt phòng trước nếu muốn ngủ lại Vermont vì trúng mùa du lịch, giá phòng ngủ rất cao, lại không còn chỗ trống. Bằng không, bạn phải lái xe ra các vùng tỉnh lân cận của New York để qua đêm rồi lái xe trở lại.

blank Một con thác ở Newyork

blankThe Great Fall ở Newyork

blankWorld War 1 Memorial

 

 

Từ Maryland đi và về Vermont, chiếc xe của tôi đã lấm bụi đường của mấy tiểu bang rộng lớn. Tôi vào New York chụp thác, sông và suối, xuống Pennsylvania thăm phố cổ của Thế Chiến Thứ 2. Qua Washington DC ngắm thủ đô Hoa Kỳ và lang thang ở mấy viện bảo tàng quốc gia mấy ngày trời cho thoả ước ao từ lâu.
 

Tôi chọn điểm đến của Boston, New Hampshire, Maine và Brunswick của Canada bằng đi du thuyền. Bồng bềnh trên mặt Đại Tây Dương 9 ngày tôi đi dọc theo vùng duyên hải để ngắm lá thu Đông Bắc xanh hơn và hữu tình hơn trong sóng nước. Mùa thu Boston lãng đãng trong mắt tôi là những bến thuyền, các dãy nhà ngói đỏ cổ kính và sân trường đại học rải rác những lá vàng. Boston làm tôi nhớ lại những cây đèn đường phố cổ ngày nào tôi ghé thăm bạn bè nơi đây. Tôi đến những địa điểm ghi lại chứng tích lịch sử của Boston như Boston Tea Party Museum và chụp hình chiếc tàu trong cuộc nổi loạn . Bạn đừng quên nếm thử món tôm hùm, clam chowder và lobster rolls nổi tiếng ở đây.

 

Đẹp nhất là những cung đường dọc theo dãy núi White Mountain ở vùng New Hampshire. Lái xe rong ruổi các đoạn đường này bạn có thể gặp hồ, thác, suối, và cảnh lá thu rực rỡ ở mỗi khúc quanh, mỗi chân trời. Biết bao là cảnh đẹp đất trời cho bạn chụp ảnh, hãy ghi vào mắt, vào máy, ký ức của bạn giờ phút thiên liêng ấy vì "biết ra sao ngày sau?". Bạn có được trở lại nơi đây không, hay đất trời đổi thay, chúng ta còn có được cái cảnh đẹp như bây giờ không?
 

Du thuyền ghé Maine ở hai địa phương ven biển là Bar Habor và Portland nơi có những ngọn hải đăng nổi tiếng và các công viên đẹp. Hải cảng Bar Habor có con phố biển nho nhỏ nên thơ với những cánh buồm trắng phần phật gió trên nền trời xanh. Con phố với nhiều căn biệt thự xưa nhưng tuyệt đẹp sẽ tạo cho bạn cảm giác mến yêu chốn này. Bạn đừng quên nếm món tôm hùm đặc sản nhé bạn. Tôm hùm tươi sống được hấp chín trong những cái nồi khổng lồ nghi ngút khói vô cùng ngon các bạn ạ. Tôm hùm ở đây phải nói là ngon hơn tôm hùm ở Boston, theo tôi. Công Viên Quốc Gia Acadia vô cùng rộng lớn là nơi chụp lá vàng nổi tiếng của Main. Vào thời điểm giữa và cuối tháng mười lá sẽ chín ở nơi này. Tôi chạy xe suốt 5 tiếng chưa đi hết mọi nơi của công viên nhưng cũng thăm và ngắm được nhiều cảnh đẹp. Tuy nhiên hơi tiếc vì thời điểm tôi đi lá chưa được chín vàng hay đỏ cho lắm. Portland thì quyến rũ du khách bằng những ngọn hải đăng. Có tới 57 ngọn hải đăng còn hoạt động trong vùng biển này. Không biết tại sao lại nhiều hải đăng đến thế. Buổi sớm bình minh mờ sương khi tàu vừa đến cảng và chiều hoàng hôn ngày tàu rời cảng, tôi đứng trên boong chụp được nhiều tấm hình hải đăng loé sáng trông thật sống động.

 blank

Một quán tôm hùm ở Main

blankBay of Fundy ở Canada

  

Phút chờ đợi ghé St John, Canada để đi thăm Bay of Fundy ở Alma, Brunswick cũng tới. Tôi được đi thăm Bay of Fundy là một cái vịnh nằm cuối vịnh Maine và ở giữa Brunswick và Nova  Scotia, Canada. Đây là một trong những nơi có thủy triều cao nhất trên thế giới. Hình dạng độc đáo của vịnh và lượng nước lớn nhận được là nguyên nhân gây ra thủy triều. Thủy triều đôi khi cao tới 56 feet, mức thủy triều cao nhất được ghi nhận trên thế giới. Vịnh còn được biết đến với những vách đá cao, hang động và những khối đá ngoạn mục. Thành phần địa chất của vịnh cũng khá độc đáo. Có rất nhiều hóa thạch đã được phát hiện ở đó. Những hóa thạch này bao gồm các loài khủng long thuộc kỷ Trias và các khoáng chất khác. Thành phố Brunswik là thành phố biển có những ngôi nhà rất đẹp và sang trọng của giới thượng lưu. Canada luôn là nơi tôi yêu mến với nếp sống an bình và tâm tính hiền hoà, dễ mến của người bản xứ.
 

Trịnh Thanh Thủy

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thưa ba, mỗi năm ngày báo hiếu từ phụ, lại cận kề Ngày Quân Lực 19 tháng 6 của Việt Nam Cộng Hòa, rồi ngày lễ Tạ Ơn. Con xin gởi ba tấm lòng thành ghi nhớ ơn tiền nhân, nhớ ơn ba trong ngày báo hiếu từ phụ, ngày lễ Tạ Ơn. Ba đã cho con dáng dấp hình hài lành lặn nầy. Ba cho con tâm hồn tươi vui, khỏe mạnh nầy. Ba đã cho con tất cả, tất cả những gì con hiện có… Con đã làm những việc thiện, và những việc... mà ba đã dặn dò chỉ dạy...
Từ những ngày đầu tiên khi bắt đầu có bệnh nhân COVID-19 ở Mỹ, đầu tháng 3, Nic Brown, 38 tuổi, một chuyên viên IT ở vùng ngoại ô Tuscarawas County, tiểu bang Ohio, đang khỏe mạnh, bỗng dưng thấy khó thở, và sốt cao. Anh tự lái xe đến một urgent care clinic ở gần nhà. Tại đây, Nic được điều trị với phương pháp dành cho một bệnh nhân có tiền sử bệnh suyễn, và thỉnh thoảng tim "đập lỗi nhịp" không bình thường. Chỉ trong vài phút, tình trạng xấu đi, Nic bất tỉnh. Anh được xe cấp cứu đưa đến Cleveland Clinic Union Hospital ở Dover, Ohio. Ở bệnh viện, anh được xác định là đã bị nhiễm Coronavirus.
Sáng nay như những buổi sáng khác, cô gái theo thói quen đi dạo dọc bờ biển, vừa để hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai, vừa để tập thể dục. Trên bãi biển lác đác vài người chạy bộ, hoặc đi xe đạp. Quang cảnh bình yên, gió thổi nhè nhẹ, từng con sóng bạc đầu xô vào bờ êm đềm như hát rồi nhẹ nhàng xoá đi những vết chân in hằn trên cát trả về cho cát sự phẳng lì và mịn màng vốn có. Nơi xa xa mặt trời đỏ rực đang nhô lên từ dưới biển, mặt biển và bầu trời được nhuộm một màu đỏ cam đẹp đẽ xen kẽ những đám mây và sắc xanh của nền trời buổi sớm mai tạo thành một bức tranh vô cùng hoàn mỹ. Cô gái bỗng dừng chân, tầm mắt nhìn về hướng cách cô không xa, một người đàn ông cao lớn đang nắm tay một bé gái nhỏ xinh đi ngược về phía cô, bé gái kéo cha đuổi theo con sóng rồi vội vã chạy lên bờ như sợ sóng đuổi kịp, cả hai đều cười đùa vui vẻ. Nhìn cảnh thân thương ấy tự nhiên con bất chợt muốn khóc, có thứ gì dâng nghẹn trong cổ. Có một nỗi nhớ như máu thịt trong con,
Hồi tôi đi lính, sau 9 tuần làm tân binh ở trung tâm huấn luyện Quang Trung, tôi được chuyển lên Đà Lạt. Đà Lạt với tôi chỉ là trong mơ, trong mộng, trong trí tưởng. Tôi không nhớ những năm tháng ấy (1968), tân nhạc Việt Nam đã có những bản nhạc ca tụng Đà Lạt chưa? Như "Ai Lên Xứ Hoa Đào, Đà Lạt Hoàng Hôn, Thương Về Miền Đất Lạnh?"
Chiến tranh qua rồi, nạn phá rừng vẫn tồn tại. Một người bạn tôi được giao một đại đội đào binh làm nhiệm vụ vỡ hoang hai cánh rừng gỗ tếch để trồng sắn. Thu hoạch xong vụ đầu tiên, anh toát mồ hôi: công lao của bấy nhiêu con người cả năm trời chỉ đủ mua ba cây tếch, nhiều nhất là ba cây rưỡi. Tôi hỏi anh đã báo cáo lên cấp trên cách anh tính toán chưa, anh nói anh không dám. Người ta đã báo cáo thành tích khai hoang rồi, nói thế có mà chết. Những cái đầu đất phá rừng để lấy thành tích khai hoang chưa kịp chết thì lũ con buôn đã thế chỗ. Chúng nhân danh phát triển kinh tế, đẩy mạnh xuất khẩu gỗ, đốn bất cứ cây nào bán được.
Hồng Linh đã về tới quê hương trong chuyến đi hoàn toàn bất ngờ. Một chương trình trao đổi kỹ thuật đặc biệt về tin học với các nước Châu Á, khi cô đang ở trong lãnh vực này. Chặng đầu tiên sẽ dừng ở miền Bắc, Việt Nam trong hai tuần lễ. Hai tuần lễ ở Hà Nội, ngoài những buổi hội thảo, Linh lang thang tìm thăm những địa danh mà mẹ cô thường nhắc. Hà Nội là nơi mẹ cô chào đời, nhưng khi mẹ mới mười tuổi thì ông bà ngoại đã phải dắt mẹ, cùng các cậu, các dì của cô vào miền Nam để lánh nạn Cộng Sản. Mới mười tuổi thôi, nhưng mẹ cô đã nhớ nhung, đã ôm ấp, đã cưu mang gìn giữ biết bao nhiêu là hình ảnh, là kỷ niệm thân thương về quê ngoại, với làng Đồng Du thuộc tỉnh Hà Nam và quê nội, với thôn Phương Viên, huyện Đan Phượng thuộc tỉnh Hà Đông.
Vừa ngồi được phút chốc thì thấy một thiếu phụ lên xe, nhìn cái bụng lum lum có bầu biết là chị ta khó nhọc lắm. Nó uể oải đứng dậy nhường chỗ cho chị ta, mặc dù nó đã đứng suốt ngày trong xưởng, hai chân mỏi muốn rũ ra. Xe buýt đầy nhóc, mọi người chen chân đứng như thế mà chị còn mang cái bầu nữa thì mệt phải biết. Nghĩ mình nhường ghế cho chị cũng là một hành vi đẹp nên dù có mệt nó vẫn thấy vui vui và thoải mái trong lòng.
Không ai (kể cả các nhà khoa học, các giáo sư Bác sĩ giỏi) có thể tiên đoán chính xác khi nào đại dịch chấm dứt? Bao giờ thì có thuốc chủng ngừa? Cũng chẳng dám kỳ vọng mọi thứ sẽ quay về như cũ, trước khi có đại dịch. Nhưng hy vọng những điều căn bản tồn tại nhiều trăm năm như bắt tay nhau, như vỗ vai nhau... sẽ trở lại sau đại dịch như "sau cơn mưa trời lại sáng". Hơn lúc nào hết, người ta cần có hy vọng để sống, để thêm nghị lực cùng nhau vượt qua đại dịch, và phân cách.
Rừng núi xanh mướt, không khí trong lành và hơi se se lạnh thấm vào từng chân lông kẽ tóc, len lỏi vào từng tế bào. Cái cảm giác khoan khoái thật dễ chịu, làm cho hai huynh đệ thọ nhận được sự bình an trong phút giây hiện tại. Cây cỏ xung quanh như tỏa ra một năng lượng tươi mát tràn đầy sức sống. Bất chợt sư huynh hỏi khẽ: - Dường như có đôi mắt nào đó đang theo dõi chúng ta? Cả hai dừng bước, nhìn quanh một tí thì phát hiện ra đằng sau bụi rậm có mẹ con nhà nai đang tròn xoe mắt nhìn, tai vểnh bắt sóng động của âm thanh, chúng có thể nghe được những âm thanh nhỏ nhất mà tai người không nghe được. Mẹ con nhà nai đang cảnh giác cao độ, toàn thân mượt mà vàng sậm điểm xuyết những đốm hoa màu trắng.
Chiều nay khi những giọt nắng đang lao xao ngoài song cửa, những tán cây thầm thì trong gió chuyện nhân gian, anh bỗng nhẹ nhàng nhớ đến em, người con gái "vội cất bước quên dấu yêu ngọt ngào" ngày ấy. Anh trầm mình trong ký ức về “từng góc phố bâng khuâng dịu êm”. Anh tình cờ biết được một bản tình ca mà tác giả của nó cảm giác rằng nó bị thất lạc khá lâu rồi như chuyện chúng mình vậy đó em: "Lời hát ấy hôm nao miên man, ru em một thời Từng ánh mắt bao dung đam mê, cho em ngọt bùi"
Sau công phu sáng, bước ra nhà bếp xé tờ lịch thì hiện ra hôm nay là ngày 6 tháng 6 năm 2020. Ngày 6 tháng 6, bỗng như que diêm nào bất ngờ bật lên trong ký ức tôi đã từ lâu lắng xuống. Tại sao hôm nay lại bật lên? Biết rằng băn khoăn cũng chẳng có câu trả lời, như mưa mới rạt rào đây mà giờ nắng đã lên rực rỡ. Muôn sự còn muôn thẳm sâu mà sự phán đoán ước lệ của suy tưởng vật lý chưa chạm tới được sự mầu nhiệm của tâm linh. Đủ duyên thì lộ, chưa đủ duyên thì ẩn. Chấp nhận vậy thôi. Ngày 6 tháng 6 năm 1944. Ngày có tên lịch sử là D-Day.
Sau hơn một tháng, các chuyên viên Public Health làm việc không ngưng nghỉ, CDC công bố 60 trang guidelines hướng dẫn chi tiết cho "đời sống cùng với COVID-19" ở các trường học, các trung tâm giữ trẻ, các nhà hàng, và các cơ sở thương mại từ lớn đến nhỏ.... Mới nhìn thoáng qua thì dễ bị...."ngộp" vì quá nhiều yêu cầu, nhưng chi tiết không có nghĩa là không thể thực hiện. Cho đến lúc nào có vaccine chủng ngừa, không còn lựa chọn nào khác. Lâu dần đời cũng quen. Một cách lạc quan, khả năng thích ứng với lối sống mới của mỗi người, thêm một lần nữa, được thử thách.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.