Hôm nay,  

Vui buồn World Cup

02/12/202220:18:00(Xem: 3452)
Tùy bút

worldcup


Khi tôi viết bài này thì giải World Cup Qatar 2022 đang vào đoạn cuối hồi hộp căng thẳng. Dù chưa kết thúc, nhưng biết bao cảm xúc buồn vui đã đến với người hâm mộ (cũng như các cầu thủ) qua từng trận đấu. Tôi xin viết lại những chuyện bên lề xung quanh World Cup của tôi.

 

Canada là xứ sở di dân, nên World Cup nào trong xóm tôi cũng có nhiều nhà treo cờ các quốc gia. Đối diện góc đường nhà tôi là cờ Mexico, cuối xóm có cờ Hàn Quốc, lưng chừng khu hồ nước có cờ Spain, đặc biệt ở đầu xóm là một dòng họ Croatia liền nhau 4-5 căn, không những họ treo cờ ô trắng đỏ Croatia mà cả gia đình, từ đàn ông cho đến phụ nữ, kể cả mấy đứa nhóc tì còn mang tã đều mặc áo thun đội tuyển Croatia, làm rực rỡ chói sáng cả khu phố. Tôi nhìn họ mà vui lây, và có chút ngậm ngùi, biết bao giờ mới được treo cờ vàng ba sọc đỏ ủng hộ đội bóng quê hương? Tuy nhiên tôi cũng được an ủi khi năm nay Canada có mặt ở Qatar nên tôi cũng được treo cờ Canada, dù sao có vẫn còn hơn không.

 

Ngoại trừ những người không quan tâm, còn với dân yêu thích World Cup thì mỗi ngày là một ngày hứng thú, đợi mong. Có buổi sáng sớm tôi đang say giấc nồng đã nghe ông xã lục đục dưới lầu, pha cafe nướng bánh mì chuẩn bị xem trận đầu tiên trong ngày trước khi đi làm. Tôi còn đang uể oải lưỡng lự (vì chúng tôi có thâu lại trên Tivi, để lúc rảnh rỗi có thể xem sau) thì có tin nhắn nhấp nháy trên iPhone, đó là của anh bạn bên Mỹ, ngày xưa chung trại tỵ nạn mà chúng tôi đã từng rủ nhau đi xem tại trại mùa World Cup Italy 1990. Anh ấy nhắn: “Dậy xem đá banh Loan ơi!” Tôi chưa kịp trả lời thì lại có một tin nhắn mới, là anh bạn bên Úc, ngày xưa cũng trong nhóm “cá độ” từ trại, nhắc tôi đừng lỡ trận hay, còn nhỏ bạn học cũ bên Việt Nam cập nhật từng giây từng phút trên Facebook của nó, làm sao tôi có thể an tâm tiếp tục giấc ngủ?

 

Nói nào ngay, bà chị Cả của tôi bên Texas tuổi không còn... trẻ mà cũng sốt ruột từng ngày đấy thôi. Ngày đầu tiên đội Mỹ ra quân đấu với đội Wales, chị ấy có hẹn đi bác sĩ nên không thể xem được. Lúc ngồi chờ tại văn phòng bác sĩ chị ấy nôn nao, phone tôi:

 

– Kết quả sao rồi?

 

– Đang huề 1-1 chị ơi!

 

Tôi nghe tiếng chị thở dài thất vọng, liền hỏi:

 

– Chị lo đội Wales thắng hả?

 

– Đâu có, tao mong cho Mỹ thua đó chớ!

 

Ủa, gì mà ngược đời vậy trời? Công dân Mỹ mà hổng ủng hộ đội nhà là sao!

 

– Dân Mỹ có mấy ai mê bóng đá đâu, đội Mỹ thắng cũng... uổng, thà để cho các đội mà cả dân tộc cả đất nước thổn thức, reo hò khi thắng trận cho xứng đáng.

 

Ừ hen, chị nói cũng có lý, vậy khi nào Canada đấu, em cũng sẽ ủng hộ đội... đối phương.

Thực ra kể từ World Cup năm nay, tôi đã thề với lòng, sẽ xem với tinh thần vô tư khách quan. Bởi vì kinh nghiệm của những mùa trước: hễ tôi ủng hộ đội nào là đội đó... thua tơi tả, hễ tôi theo ai thì người đó... rớt đài. Đó là chưa kể "cái miệng ăn mắm ăn muối" nói mấy chuyện xui xẻo là trúng phóc, nên tôi im lặng cho yên lành.

 

Kỳ này, tôi chọn kiểu xem mới, đó là kiểu "gió chiều nào theo chiều đó", tức là khi trận đấu bắt đầu, xem đội nào hùng hổ tấn công, ghi bàn trước thì theo ủng hộ, vậy mà tôi vẫn bị Argentina và Germany cho té vỡ mặt khi bị đội yếu thế hơn thắng ngược, đau hơn bị bò đá.

 

Hổng biết những người khác xem World Cup thế nào, chứ tôi còn phải lo chuyện cơm nước nhà cửa (chả lẽ đi order take out suốt một tháng trời, coi sao đặng?), không thể ngồi dán mắt vào chiếc Tivi như khi xưa rảnh rang bên Việt Nam. Nay tôi vừa xem vừa làm việc nhà, như luộc miếng rau, kho nồi thịt, nấu nồi cơm, nói chung là cứ chạy ra chạy vào từ nhà bếp ra phòng khách như con thoi.

 

Mà kỳ lạ nghen, hễ tôi có mặt thì không có trái banh nào lọt lưới, mà hễ tôi vừa bước ra bếp lấy ly nước, dĩa trái cây, hoặc thăm chừng cơm nước, thì y như rằng ở ngoài này có bàn thắng. (Hình như chúng... kỵ rơ tôi thì phải?) Tôi chỉ được xem phút ghi bàn khi tivi chiếu lại mà thôi. Tôi đã thử vài lần, ngồi xem lâu hơn bình thường, cũng chẳng có tỉ số nào, ông xã bèn bảo tôi thử đi ra bếp lấy snacks xem sao, và lại xảy ra... y chang, tức là có bàn thắng!

 

Lần khác, tôi quyết chí ngồi xem nguyên vẹn một trận đấu, các món ăn vặt và nước uống đã chuẩn bị sẵn trên bàn, cơm nước đã order xong xuôi, tôi chỉ việc toàn tâm toàn ý theo dõi bóng đá, và kết quả trận đó là tỉ số hòa 0-0!

 

Mà thôi, khi quả bóng lăn thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, miễn sao chúng ta được thưởng thức những bữa tiệc buffet bóng đá đầy đủ cảm xúc. Sự kiện bốn năm mới có một lần, các trận đấu mang trọng trách quốc gia, là thể diện của dân tộc, nên ý nghĩa vô cùng quan trong. Bởi vậy người ta mới book vé bay qua tận nơi để ủng hộ đội nhà, để khóc để cười cuồng điên theo từng khoảnh khắc trên sân cỏ. Người xem qua Tivi cũng hò hét không kém những người trên đấu trường. Ông xã tôi đã làm sẵn schedules ở chỗ làm (chàng là boss nên tự book hai ngày 17-18 tháng 12 nghỉ để xem trọn vẹn hai trận chung kết). Còn tôi, năm nay dưới Christmas Tree nhà tôi trống trơn, không có một gói quà nào, vì tôi... bận xem bóng đá mỗi ngày, xem xong còn phải tất bật dọn dẹp nhà cửa rồi chạy đi làm, chẳng còn thời gian và tâm trí đi shopping. Tôi đã quyết định năm nay tặng quà Giáng Sinh bằng... tiền mặt cho đỡ nhức đầu, ai chịu thì chịu, hổng chịu thì... ráng chịu!

 

Đâu phải tự dưng mà một màn quảng cáo World Cup của hãng Adidas có một slogan: “When football is everything, Impossible is nothing”, và có câu chuyện dzui:

 

Hai cha con trên đường đi xem một trận đấu World Cup 2022, gần tới sân thì ông bố chợt nhớ là đã để quên vé ở nhà, nên sai con trai chạy nhanh về nhà lấy. Cậu bé về tới nhà thì nghe tiếng mẹ và một người đàn ông lạ trong phòng ngủ. Cậu vội cầm tấm vé rồi chạy ra sân bóng thì thầm với bố, vừa thở không ra hơi vừa lắp bắp thông báo với bố rằng mẹ có bồ. Ông bố thở phào: “Mày làm bố hết cả hồn, bố cứ tưởng mày không tìm thấy vé cơ chứ!”

 

Dĩ nhiên đó chỉ là câu chuyện giải trí, nhưng những “fan cuồng” cũng thấy mình ở trong đó: khi xem World Cup thì các chuyện khác... tính sau.

 

Chuyện bên lề linh tinh còn dài, tôi có thể viết cả đêm nhưng tôi phải đi ngủ để sáng mai tiếp tục vui buồn theo quả bóng xứ Qatar. (Trời còn có bữa sao quên mọc/ Tôi chẳng ngày nào bỏ... WorldCup).

 

Chẳng bao lâu nữa World Cup sẽ khép lại, còn nhiều bất ngờ thú vị. Ai buồn ai vui, ai thất vọng nhảy cầu tự tử, ai hớn hở thắng cá độ là chuyện của họ. Với tôi, đội nào giành chức vô địch cũng xứng đáng vì tất cả các đội đã cố gắng hết tài năng sức lực, và chúng ta đều hiểu, trong bất cứ cuộc thi đấu nào, chiến thắng vinh quang luôn có sự góp mặt của “thần may mắn”.

 

– Kim Loan

Edmonton, Tháng 12/2022

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi và Hùng học chung lớp với nhau suốt thời cấp ba, nhà hai đứa cùng xóm cách nhau nửa cây số. Nhà Hùng mặt tiền phố chợ, má Hùng bán một xe chè đậu xanh đậu đỏ bánh lọt rất đông khách...
Hôm nay ở nhà một mình, tôi mở máy CD, nghe bài ca Malaguena Salerosa, bản nhạc gốc Mexico được hát bởi giọng ca khàn khàn nhưng mạnh mẽ của nữ ca sĩ Bạch Yến với phần đệm nhạc guitar flamenco. Âm điệu vừa trầm buồn vừa giục giã như cuốn hút người nghe vào cơn đam mê đầy lãng mạn của một chàng thanh niên nghèo yêu một cô gái trẻ đẹp. Cuộc tình một chiều đầy vô vọng nhưng không đắng cay, không oán hận vì chàng biết thân phận của mình và điều mà chàng muốn là hát lên những lời ca tụng vẻ đẹp huyền diệu của nàng...
Nhân chuyến về thăm ba má bệnh, tôi ghé thăm ngôi chùa xưa ở chốn làng quê ngày trước. Dân quanh vùng xưa nay quen gọi tên thông dụng là Bàu Lương, chẳng có mấy ai gọi tên chữ Khánh Lâm. Chùa được tổ Toàn Tín khai sơn vào năm Tân Sửu đời Cảnh Hưng 1781, năm 1941 được vua Bảo Đại sắc tứ và đến 1952 thì Pháp dội bom phá hủy hoàn toàn. Năm 1955 hòa thượng Tấm Ấn từ tổ đình Hưng Khánh đứng ra tái thiết lại...
Huế có nhiều loại chè ngon tôi rất thích, như chè đậu ngự, chè đậu ván, chè bắp, dù không cần thêm nước cốt dừa như chè miền Nam. Gia đình chúng tôi chuyển nhà từ Huế vào Phan Thiết, rồi định cư tại Sài Gòn lúc tôi 6 tuổi. Tôi quen ăn các loại chè miền Nam có nước cốt dừa béo ngậy, nhưng vẫn thích chè Huế ở vị bùi của đậu, hương thơm của lá dứa...
Tại kinh thành Lạc Dương có một tay, trước là thương buôn sau chuyển sang nghề cờ bạc. Nhờ lanh lợi trong mánh lới buôn bán, gã học được nghề bịp rất nhanh. Tài bịp của gã giỏi tới mức không một ai biết mà chỉ cho rằng gã “số đỏ” hoặc “thiên tài”. Bao nhiêu tiền ngày hôm nay đều do cờ bạc mà có. Thế nhưng không hiều sao, có thể do ‘tổ trác” hay do “hết thời” mà gã thua liên tiếp, mất 50 lượng vàng tại một sòng bài lớn. Vừa tiếc của, vừa tức giận, vừa xấu hổ, gã cho mời viên quản lý ra, lớn tiếng
Tôi mới được người bạn gửi cho một câu hát, gợi nhớ đến một bài ca từ lâu đã trốn vào quên lãng: “Ta yêu cô Hằng đêm xưa xuống trần…” Than ôi! Lâu rồi sao không còn thấy ai hát bài "Chú Cuội" của Phạm Duy nữa?...
Hễ nghe một đứa báo động, bọn trẻ con lại túa ra vừa cười vừa chạy vừa chỉ trỏ vừa bắt đầu hát lên bài "Vè vẻ vè ve..." Đằng kia, một người đàn ông rách rưới, hốc hác, chân nam đá chân chiêu nghênh ngang đi lại. Miệng gã cứ lầm bầm chửi rủa...
Những ngày tháng hai, cô luôn nhớ anh da diết. Và cô không hiểu tại sao. Một số năm về trước, cũng vào một ngày tháng hai, cô đã bắt đầu một câu chuyện về anh trên blog của mình, tựa đề "Mối tình thứ nhất", nhưng với tính dông dài tỉ mỉ cố gắng ghi lại như nhật ký của mình cô chưa bao giờ kể được qua cái lần họ đi Crown xem phim với nhau, bộ phim "Một vụ giết người hoàn hảo" dù cô vẫn nhớ như in bầu trời Melbourne trắng nhợt lúc mười hai giờ đêm đó...
Ba ơi, chúng con cảm ơn ba đã cho chúng con niềm hạnh phúc đó. Và hạnh phúc càng trọn vẹn hơn khi ba là niềm tự hào của chúng con, là Tấm Chắn vững chãi cho mỗi chúng con. Tấm Chắn đó được nung đúc bằng chất liệu yêu thương, nhân từ, độ lượng, tin cậy. Tấm Chắn đó vững chãi đến độ, dù chúng con đứa đã có con có cháu, vẫn cảm thấy bé bỏng khi chạy về ôm lưng ba, dụi đầu vào đó mà hít thở hương thơm tình phụ tử...
Không biết ở các xứ lạnh khác thì sao, chứ ở Canada, khi mấy tháng cuối năm chuyển mùa, đón mùa đông lạnh lẽo thì hễ gặp nhau, câu đầu tiên người ta nói với nhau là về... tuyết!
Bé Nga đi học về nhằm lúc chị Liễu đang ngồi sửa áo quần. Bé tò mò đứng lại nhìn: chỉ toàn là đồ cũ. Chắc ai mới cho mệ ngoại đây, bé vừa ngẫm nghĩ vừa bước lại lục mớ đồ bà đã sửa xong. Thấy có tới hai bộ nhỏ cỡ thân hình mình, bé tỏ ra thất vọng...
Mùa Giải Bóng Đá Quốc Tế, khi những người hâm mộ bóng đá rộn ràng bàn tán về những cặp giò vàng, về những đường banh đẹp, những cú đá long trời lở đất, lòng tôi bùi ngùi, xốn xang nhớ mùa Giải Bóng Đá Quốc Tế năm 2006 được tổ chức tại Đức. Đây là lần thứ hai, sau 32 năm, nước Đức được làm chủ nhà đón tiếp 31 đội bóng từ khắp nơi trên thế giới đến tranh chức vô địch. Hãng tôi đang làm, từ xếp lớn đến nhân viên quèn, ai cũng ghiền xem bóng đá, ngoại trừ tôi. Tuy vậy, tôi vẫn tham gia những cuộc chuyện trò sôi nổi về bóng đá, cùng đồng nghiệp hòa vào không khí vui tươi, tưng bừng trong văn phòng...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.